Nàng cũng không phải là người lãnh đạo quốc gia, bọn họ không cần phải nhìn nàng chăm chú thế chứ?
Mà những ánh mắt kia, không giống nhau, có người khinh bỉ, có người tha thiết, có người. . . . . .
Một bó lửa kia, là của ai?
Ngẩng đầu lên, theo ánh sáng nhìn tới, đối diện với ánh mắt lo lắng của Hiên Vương.
“. . . . . .”
Nàng há mồm, muốn nói chuyện, một ánh mắt truyền đến, lãnh đạm, cao ngạo.
Là Hướng Quân, quả nhiên hắn cũng ở đây.
Lộ Nhi vội vàng im miệng, ánh mắt thăm dò kia, là của ai?
Hơi nghiêng mắt, nàng thấy Hoàng thái hậu xem ra có vẻ mặt không vui, mặc dù mặt của bà không phải là rất khó coi, nhưng Lộ Nhi cũng cảm giác được bà không vui.
Bà nhất định sẽ không cao hứng, bà vốn là không thích mình, hiện tại xảy ra chuyện như vậy, đã có thể ghét nàng hơn.
Thật ra thì, ngồi trong phòng không có người ngoài, Hoàng thượng, Hoàng thái hậu, Hiên Vương, Hướng Quân, công chúa, còn có mấy công công hầu hạ !
Sau khi Lộ Nhi đi vào, Hoàng thượng vung tay lên, mấy công công lui ra ngoài, cửa phòng đóng lại, những người không có nhiệm vụ cũng ra ngoài!
“Lộ Nhi, nàng tới đây ngồi!”
Hiên Vương chợt đứng dậy, muốn tới dẫn Lộ Nhi ngồi xuống, nhưng vừa muốn đi đến, chỉ cảm thấy y phục căng thẳng, có người kéo ống tay áo của hắn.
“Hiên nhi, ngồi xuống!”
Thanh âm, rất là uy nghiêm, là Hoàng thái hậu !
Mang theo chút vô tình, Hiên Vương nhăn mày, cúi đầu, nhìn tay Hoàng thái hậu, lạnh lùng nói:
“Mẫu hậu. . . . . .”
Hướng Quân nhăn mày, mắt ân cần nhìn tới đây, ánh mắt kia, cực kỳ ôn nhu, nhưng ánh mắt như vậy, cũng là dễ dàng làm cho người ta hiểu lầm.
Trong lòng Lộ Nhi càng thêm bất an, bây giờ là tình huống gì, trong phòng này, chính chủ không nói lời nào, người đi lên liền náo loạn như vậy?
“Lộ Nhi, cô cũng ngồi xuống đi!”