“Hiên Vương, không phải ngài nói quen biết Lộ Nhi đã lâu? Ba năm trước đây, nàng đã là nữ nhân của ngài, vậy đối với nàng, chắc ngài cũng là vạn phần hiểu rõ? Trên người của nàng có cái bớt nào hay không, ngài cũng rõ ràng? Ngài nói, người dung mạo giống nhau, có thể là trùng hợp; tháng mang thai giống nhau, cũng có thể là trùng hợp; tên khác một chữ, cũng có thể là trùng hợp. Vậy bổn vương muốn hỏi một câu, không biết cái bớt, có thể cũng rất trùng hợp hay không?”
Đôi mắt nhíu lại, Lộ Nhi chỉ cảm thấy cả khuôn mặt cũng đỏ hồng. Bớt trên người nữ nhân vốn là chuyện riêng tư cỡ nào a, nhưng Hướng Quân này, lại dám nói ra như vậy.
Mà Hiên Vương nghe thấy lời của Hướng Quân, sắc mặt đột nhiên âm trầm, hắn cùng Lộ Nhi hoan hảo mấy lần, thân thể Lộ Nhi hắn cũng đã thấy, nhưng. . . . . .
Nhưng cho tới bây giờ không nhớ là có cái bớt nào.
Quay đầu nhìn về phía Lộ Nhi, Lộ Nhi cau mày suy nghĩ, thấy Hiên Vương nhìn sang, nàng vội vàng nháy mắt mấy cái, ý bảo hắn không có. . . . . .
Thân thể của mình nàng biết, không có dấu hiệu gì đặc biệt, Hướng Quân hẳn là cố ý nói như vậy.
Giữa bọn họ trao đổi ánh mắt, Hướng Quân tự nhiên cũng nhìn rõ ràng, chẳng lẽ đây chính là kết quả cuối cùng.
Không, sẽ không !
Hắn sẽ không tính sai, nhất định sẽ không! Huống chi. . . . . .
“Hướng Quân, ngài cứ khẳng định như vậy ?”
Kỳ quái là trên gương mặt Hoàng thái hậu lại mang theo một nụ cười nhạt, Hướng Quân gật đầu một cái, tự tin trên mặt không giảm:
“Đúng, ta xác định!”
“Hoàng thượng, người cứ nói đi?”
Hoàng thái hậu quay đầu, mỉm cười nhìn Hoàng thượng, Hoàng thượng nhìn Hiên Vương một cái:
“Nếu như Hướng Quân thật sự có thể khẳng định, chúng ta tự nhiên không thể giữ Lộ Nhi lại. . . . . .”