Lộ Nhi muốn giãy giụa, muốn hô cứu mạng, nhưng hiện tại cái gì nàng cũng không làm được. . . . . .
Hiện tại nàng không thể động, không thể lên tiếng, điều duy nhất có thể làm, chính là liều mạng nháy mắt, dùng ánh mắt kháng nghị nam nhân bá đạo này!
Đáng chết, nam nhân cổ đại, làm sao một người so với một người lại càng biến thái chứ?
Lúc này lại dám điểm huyệt nàng, hắn đây không phải là rõ ràng muốn để Hiên hiểu lầm nàng ư?
“Lộ Nhi. . . . . . Lộ Nhi, nàng. . . . . . Làm sao nàng có thể đối với ta như vậy. . . . . .”
Muốn đi đến, đoạt lấy Lộ Nhi, cho dù nàng chỉ cần mở miệng nói một tiếng, Hiên, cứu ta. . . . . .
Hoặc là nói, đây không phải là thật, nàng là Lộ Nhi của hắn, nàng không phải là Lộ Châu. . . . . .
Nhưng nàng không nói, nắm chặt tay, dùng sức siết, nhìn hai người thâm tình hôn nhau, Hiên Vương rốt cục xoay người. . . . . .
“A. . . . . .”
Rống to một tiếng, vang dội cả gian phòng, bàn ghế đồ sứ bên trong nhà cũng lảo đảo đung đưa, dường như cũng cảm nhận được sự tức giận to lớn của hắn. . . . . .
Rầm một tiếng. . . . . .
Một cái bàn, theo tiếng mà vỡ, hóa thành bột nhỏ, bay xuống đất. . . . . .
Nước mắt, nước mắt khổ sở, cũng không nhịn được nữa rơi xuống, hắn không thấy ánh mắt của nàng, cũng không có thấy cầu cứu trong im lặng của nàng!
Môi kề nhau thật chặt chưa từng buông ra, nước mắt lăn đến giữa răng môi hai người, đau khổ, chua xót, giống như tâm Lộ Nhi. . . . . .
Hướng Quân chợt mở mắt ra, nhìn Lộ Nhi không chớp mắt, trong mắt mang theo một chút thăm dò, thêm một chút giận dữ. . . . . .
Môi, dây dưa thật lâu, thật lâu, rốt cục tách ra, thân thể Lộ Nhi rốt cục khôi phục tự do. . . . . .
Nàng vươn tay, dùng hết lực toàn thân vung lên, chưa nghe được thanh âm vang dội của cái tát, tay lại bị hắn ôn nhu cầm, đưa đến bên môi, nhẹ nhàng in lại nụ hôn: