Tiểu Mê gấp gáp lại gần, khẩn trương hỏi:
“Nương nương đau chỗ nào? Không có a, cái gì cũng không có. . . . . .”
Đúng rồi, cái gì cũng không có!
Cái bớt đáng chết đó, thì ra đều là giả!
Hiên Vương không biết, nàng cũng không biết!
Nhưng Hướng Quân biết! Người nào làm trò quỷ ? Không cần đoán cũng hiểu!
Nhưng tại sao hắn muốn làm như vậy? Lúc nào thì hắn tạo cái bớt ình?
Lộ Nhi nhăn mày trầm tư, bên tai lại truyền tới thanh âm củaTiểu Mê:
“Nương nương rất đau sao? Nếu không tìm thái y tới xem một chút?”
Mồ hôi, tìm thái y xem thử?
Chỗ này có thể cho thái y nhìn sao?
Đoán chừng ở cổ đại, mặc dù thái y tới cũng không dám nhìn!
Lộ Nhi trợn mắt, hạ cánh tay phải đã có chút đau nhức:
“Không cần, chốc lát nữa là khỏi. Tiểu Mê, ta muốn nghỉ ngơi một chút, cô cứ ra ngoài trước đi!”
Trở lại trên giường tiếp tục nằm xuống, Lộ Nhi hồi tưởng chuyện ngày đó:
Hoàng thái hậu cùng công chúa phụng bồi mình đi vào, hình như là công chúa giúp mình cởi y phục, sau đó là công chúa phát hiện. . . . . .
Vậy. . . . . .
Tất cả mọi chuyện có phải là công chúa giở trò quỷ hay không?
Mà Hoàng thái hậu, lúc ấy cũng ở bên trong, công chúa có động tác gì bà sẽ không biết sao?
Mà công chúa làm sao có thể gắn bớt cho nàng? Lúc ấy nàng không cảm giác được cái gì?
Hoặc là, không phải là công chúa làm?
Nhưng trừ công chúa, người tiếp xúc với nàng cũng chỉ có Hiên Vương cùng Tiểu Tuệ.
Hiên Vương yêu nàng, hắn không hy vọng nàng rời đi cùng Hướng Quân!
Mà Tiểu Tuệ, bồi ở bên cạnh nàng lâu như vậy, đối với nàng vẫn luôn tốt như vậy, Hiên Vương cũng tin tưởng em ấy như vậy, chẳng lẽ em ấy sẽ phản bội mình sao?
Thời điểm nàng ngủ say mà ra tay cũng không khó khăn!
Vừa nghĩ như thế, người có khả năng nhất, trừ công chúa ra, cũng chỉ có Tiểu Tuệ!