Thấy bọn họ đi ra ngoài, Hiên Vương nằm bên cạnh Lộ Nhi, bảo bảo ở giữa.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng, không phải là rất béo, nhưng vừa nhìn đã biết rất khỏe mạnh.
“Hiên, chúng ta nên đặt cho con một cái tên, chàng nói xem tên gì thì hay?”
Bảo bảo ngủ rất say, Lộ Nhi nhẹ nhàng cầm tay nhỏ xinh của bé, tay của bé siết thật chặt, quả đấm nhỏ nhưng khí lực không nhỏ, kéo cũng không ra.
“Lộ Nhi, mấy ngày nữa đi! Con còn nhỏ, cũng không gấp!”
“Cũng đúng, nhưng chúng ta gọi con thế nào? Bảo Bảo? Bối Bối? Oa Oa**?”
**Hoặc là oa nhi nghĩa là con nít, em bé. Tục gọi trẻ con là oa oa
Đôi mi thanh tú nhẹ nhăn, Lộ Nhi nói mấy cái tên thân mật, mặt Hiên Vương tối sầm, oa oa? Nó là con trai nha, tại sao có thể gọi oa oa chứ?
“Cái cuối cùng không được. . . . . .”
Mặt lạnh, hắn cũng không muốn lúc lớn bị nhi tử đuổi giết. Nếu như là nữ hài, có lẽ oa oa cũng tạm được.
“Tại sao vậy?”
Lộ Nhi không hiểu nhìn hắn, oa oa nha, một cái tên thật hay nha?
“Huống chi, thanh âm con lúc chào đời, chính là khóc oa oa, xem ra, con cũng rất thích cái tên Oa Oa này. Cục cưng ngoan, con thích tên Oa Oa này không? Thích thì nắm tay lại, không thích liền buông ra, nương đếm tới ba để quyết định nha. . . . . .”
“Một. . . . . .”
Lộ Nhi bắt đầu đếm thử, mà Hiên Vương lại hốt hoảng muốn mở quả đấm của bảo bảo ra, trong lòng của hắn cũng đang tốn công cầu nguyện: nhi tử à, con phối hợp chút đi, không mở ra, thật sự là Oa oa đó. . . . . .
Nhưng cầu nguyện của Hiên Vương, một chút bé cũng không nghe thấy, ngược lại rất không phối hợp khóc oa oa.
“Hai. . . . . . Ba. . . . . .”
Lộ Nhi đếm rất nhanh, nhìn con nhỏ hăng hái híp mắt khóc, lại nhìn quả đấm nhỏ vẫn siết chặt như cũ, nàng vui vẻ cười nói:
“Hiên, ta không để con bị thiệt nha, chàng nhìn xem, con cũng rất thích oa oa . . . . . .”