Trong lòng Hiên Vương cả kinh, là hắn biết Lộ Nhi còn chưa hồi phục, nàng biết chuyện cũng không có ích gì, hắn không muốn nói cho Lộ Nhi.
“Lộ Nhi, không phải là hắn, không có chuyện gì. . . . . .”
“Nhưng. . . . . . Hiên, nói cho ta biết, được không? Không phải là Hướng Quân, vậy sẽ là cái gì?”
Lộ Nhi không quá tin tưởng, nàng biết nhất định đã xảy ra chuyện. Chẳng lẽ là nhà Đại Ngưu sao?
“Không phải là hai người Đại Ngưu muốn bạc chứ? Chàng tới đây có mang bạc ư? Ta đây có đồ trang sức đeo tay, nếu không. . . . . .”
Bọn họ nhìn qua rất tốt, nhưng nàng cùng Hiên Vương ở lại chỗ này, ăn cơm của bọn họ, ở phòng của bọn họ, cũng không thể không trả phí sinh hoạt đi?
“Lộ Nhi, đừng suy nghĩ nhiều, cũng không phải là. . . . . .”
Không phải là bạc, cũng không phải là Hướng Quân, Lộ Nhi cau mày, hiện tại nàng rất lo lắng, nhưng lại có chút buồn ngủ?
“Hiên, nhiều người thì thêm một phần lực lượng. Đừng quên, ta đến từ rất nhiều năm về sau, nói không chừng ta sẽ nghĩ ra diệu kế gì cũng nên. . . . . .”
Lộ Nhi cố gắng cười thoải mái, Hiên Vương nhăn mày, hai tròng mắt nhìn Lộ Nhi thật lâu, không khỏi lại nghĩ tới lời của nàng.
Nàng từng nói, nàng không phải là người bên này, nàng đến từ rất nhiều năm về sau, thời gian của hai bên khác nhau, tập quán cũng khác nhau!
Y phục của nàng, là vải vóc, kiểu dáng cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng thấy!
Nàng. . . . . .
Lúc ấy hắn cũng tin rồi, nhưng sau đó vừa xảy ra chuyện lại buông tay Lộ Nhi, hôm nay suy nghĩ một chút, hắn luôn luôn tỉnh táo lãnh ngạo, tại sao mỗi lần gặp phải chuyện liên quan đến Lộ Nhi, lại luôn không nhịn được luống cuống tay chân chứ?
Là ở trong lòng hắn nàng chiếm một vị trí quan trọng, cho nên hắn mới không thể cho phép có một chút tỳ vết nào?
Hay là giống như Cô Ưng nói, đối với Lộ Nhi hắn căn bản chưa từng tin tưởng, đối với nàng yêu cầu vẫn luôn quá cao?
Có lẽ cũng có thể đi? Nhưng đó chỉ là ban đầu, về sau sẽ không, tuyệt đối sẽ không.
“Hiên. . . . . .”