Thấy một tô đầy, Lộ Nhi nhức đầu nhìn Hiên Vương, lại nhìn Ngưu tẩu, thấy gương mặt tha thiết của hai người, Lộ Nhi vùi đầu đau khổ ăn ——
Mặc dù không phải là rất khó ăn, nhưng cũng quá nhiều đi?
Cố gắng ăn ăn ăn, có mấy lần muốn đẩy ra, nhưng bọn họ vừa nói đến “bệnh khó chữa” , Lộ Nhi liền cuống quít cúi đầu, tiếp tục phấn đấu ——
No chết cũng không sao, bị khổ cả đời mới không dễ chơi ..
Ăn xong, quả nhiên trên người cũng đổ mồ hôi, đứa nhỏ bị ôm đi, Lộ Nhi đắp chăn, bị bưng bít giống như gà con vậy.
Có điều Lộ Nhi thật sự bội phục mình, nóng bức như vậy, thế nhưng vẫn nằm ngủ được.
Thật ra thì, cảm giác toàn thân đổ mồ hôi cũng không phải là tệ, ngày thứ hai tắm rửa, trên người nhẹ nhàng khoan khoái rất nhiều.
Nhưng. . . . . .
Đứng lên, Lộ Nhi cúi đầu nhìn mấy vòng thịt trên bụng, không nhịn được thở dài.
“Lộ Nhi, rốt cục cũng uội xuống giường, muội than thở cái gì a. . . . . .”
Ngưu tẩu không hiểu hỏi, con nít cũng không nằm rồi, tỉnh sẽ để cho ôm, một hài tử rất tinh nghịch.
“Ngưu tẩu, tỷ xem bụng của muội đi. . . . . . Khó coi chết đi được. . . . . .”
Haiz, nhìn Hiên Vương đi, vẫn là anh tuấn tiêu sái như vậy, lãnh khốc đến « đông lạnh » người ta, nhưng mặc dù nàng không mập lắm, trên bụng lại có thêm mấy cái ngấn.
Hiên Vương là Vương gia a, trong phủ oanh oanh yến yến nữ nhân gì không có?
Bên cạnh hắn có quá nhiều hấp dẫn, Lộ Nhi cũng cảm giác được áp lực.
“Lộ Nhi, chuyện này rất bình thường. Chờ Oa Oa lớn hơn chút là được. . . . . .”
Nằm một tháng, không có thêm thịt mới là kỳ quái. Nhưng những lời này Ngưu tẩu không nói ra.
“Ngưu tẩu, tỷ có con ư? Hai người ở nơi này, lại cô độc như vậy?”
Con người luôn thích ở nơi đông vui, nhưng Lộ Nhi nhìn Đại Ngưu bọn họ, ở chỗ này rất tự tại, cảm giác có chút kinh ngạc.