“Nương nương. . . . . .”
Ô ô, thật ủy khuất, ngày hôm qua vốn là đau quá chừng, mà thái y bỏ đi càng thêm khoa trương chỉnh lệch cho nàng?
Lúc ấy đau đến nỗi nàng thiếu chút nữa ngất đi, cắn răng để cho thái y chỉnh lại lần nữa, nàng cũng bị nhận hai lần đau khổ.
“Ngoan, đừng khóc. . . . . .”
Nhìn công chúa khóc đầy thương tâm, Hoàng thái hậu vội vàng an ủi, cũng thật là làm khó công chúa rồi, ở Đại Nguyệt không có một người nào, không có một thân nhân nào, tiểu cô nương bị ủy khuất nhớ nhà cũng là chuyện thường.
“Nương nương, người cấp cho Văn Văn làm. . . . . .”
“Mẫu hậu, mẫu hậu. . . . . .”
Lời của Văn Văn còn chưa nói hết, vừa muốn cùng Hoàng thái hậu khóc lóc kể lể, Hoàng thượng liền vội vàng chạy vào, thậm chí hắn cũng không chú ý tới Văn Văn khóc lóc vô cùng đau khổ.
“Hoàng thượng, sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”
Hoàng thượng lên ngôi cũng đã nhiều năm, nhưng hốt hoảng giống như bây giờ, những lúc vội vã như vậy không nhiều lắm. Hoàng thái hậu ý thức được chuyện nghiêm trọng, gấp gáp từ trên ghế ngồi dậy.
“Mẫu hậu. . . . . . . . . A, công chúa, cô cũng ở đây ư. . . . . .”
Hoàng thượng vừa muốn mở miệng, mới nhìn đến công chúa đang khóc lóc làm rung động lòng người, hắn kinh ngạc nhìn nàng ta, vội vàng ngậm miệng.
“Hoàng thượng, rốt cuộc là chuyện gì?”
Chú ý tới thư tín Hoàng thượng cầm trong tay, Hoàng thái hậu cuống quít nhận lấy, vội vàng nhìn.
Công chúa hơi ngẩng đầu, cũng thấy thư tín trong tay Hoàng thái hậu, màu sắc thư rất quen thuộc, cùng với của hoàng huynh gửi ình, hẳn là một dạng.
Đó chính là thư của hoàng huynh, không biết trong thư hoàng huynh viết cái gì, nàng rất lo lắng, nhưng nàng cũng biết, thư của hoàng huynh, đối với mình bảo đảm vô hại!
Hoàng thượng không tiếp tục nói hết, đó chính là kiêng dè mình, đạo lý này nàng hiểu, cho nên công chúa đứng lên, cáo từ nói:
“Hoàng thượng, Hoàng thái hậu nương nương, Văn Văn cáo từ trước. . . . . .”