“Mộc Lâm, ngươi đi vào. . . . . .”
Mồ hôi, gia ơi, làm sao vào lúc này ngài lại nhớ tới thuộc hạ chứ, tại sao không tìm Hứa Cường chứ?
Hứa Cường cười có chút hả hê, thuận tay đẩy Mộc Lâm một phen, Mộc Lâm rất bất nhã té đi.
“Gia, ngài tìm thuộc hạ?”
Giả vờ ngây ngốc. Nhìn gia có chút không vui, nhưng hắn không dám chủ động nói thật.
Sợ bị đánh a, người xấu ai cũng không muốn làm, Vương gia tức giận, ai cũng không muốn đối mặt a.
“Mới vừa rồi hai người các ngươi đang nói chuyện gì?”
Hiên Vương nhếch mày, thật ra thì hiện tại tâm tình hắn không tệ, ở trong xe ngựa ngây người lâu như vậy, trên người đều khó chịu chết.
Mắt thấy sắp về phủ rồi, hắn muốn trước tắm rửa, ngủ một giấc thật say. . . . . .
“Gia, thật ra thì cũng không có chuyện gì. . . . . .”
Hiên Vương trừng mắt mắt liếc hắn một cái, Mộc Lâm vội vàng chuyển miệng:
“Chính là hôn sự của công chúa, gia ngài cũng đã nghe nói qua . . . . . .”
“A, cái đó ta biết, nàng ta thông suốt là tốt rồi. . . . . .”
Lộ Nhi cũng nhàn nhạt cười, thấy Vương gia không nổi giận, Mộc Lâm không hiểu ngẩng đầu lên:
“Gia sẽ không để ý?”
Không thể nào, không phải là Hiên Vương thích Lộ Nhi sao? Làm sao sẽ không thèm để ý công chúa là Vương phi của ngài ấy?
“Để ý cái gì? Nàng ta đã hiểu rõ rồi, ta cao hứng cũng không kịp. . . . . .”
Mồ hôi, phiền toái lớn. Mộc Lâm cảm giác không đúng, nhưng hắn lại không biết sai ở chỗ nào, mắt len lén nhìn Lộ Nhi một cái, Lộ Nhi chỉ là nhẹ nhàng cau mày, cũng không nói gì.
Xong rồi, chẳng lẽ hai người cũng ngầm cho phép chuyện này?
Hiên Vương biết, Hoàng thái hậu chắc chắn sẽ không để cho ngài ấy cưới Lộ Nhi làm Vương phi, cho nên ngài ấy cũng đồng ý công chúa làm Vương phi của mình trên danh nghĩa?
Mà có lẽ Lộ Nhi quan tâm những chuyện này, nhưng nàng để ý hơn chính là thái độ của Hiên Vương, cho nên cũng liền đồng ý?
Sẽ là như vậy phải không nhỉ?