Nếu không, nữ nhân này cả ngày nghĩ cách phá, đây chẳng phải là làm khổ Lộ Nhi của hắn?
Tính toán của Hiên Vương, Lộ Nhi cũng không hoàn toàn rõ ràng, nàng chỉ lo lắng, Hiên Vương có thể bị khó xử hay không:
“Hiên, thật sự không có chuyện gì sao? Sẽ không khiến chàng khó xử chứ?”
Hiên Vương liền vội vàng lắc đầu, nhẹ nhàng cắn vành tai của Lộ Nhi, thấp giọng nói:
“Ta nói rồi, sẽ không ủy khuất nàng. Lộ Nhi, hôm nay vi phu mệt chết đi được, tốt hơn là nàng thưởng cho vi phu nha. . . . . .”
Khi nói chuyện, môi đã dán lên nàng, gương mặt Lộ Nhi nhuộm đỏ khiến cho lòng người say mê, tay của nàng lại run rẩy ôm lấy cổ hắn, thấp giọng nói:
“Đèn. . . . . .”
Hiên Vương vung tay lên, ánh nến đã tắt, ánh trăng sáng trong, theo màn cửa chiếu vào, một phòng tràn đầy kiều diễm. . . . . .
Đêm, còn rất dài. . . . . .
Tình, đang nồng nàn. . . . . .
Cảnh xuân, đang rực rỡ. . . . . .
————
Hôm sau, Chu quản gia biết tin tức này, trên mặt đều treo nụ cười vui mừng, Tiểu Tuệ cũng vui vẻ kêu to, có điều khi nhìn về phía Lộ Nhi, trên mặt vẫn có một tia mất tự nhiên.
“Chúc mừng phu nhân. . . . . .”
Bây giờ là phu nhân, mấy ngày nữa, nên đổi thành Vương phi.
Hai người đều vui vẻ. Lộ Nhi chỉ là nhàn nhạt cười, trong thanh âm cũng khó giấu vẻ vui mừng:
“Chu quản gia, lại phải làm phiền ông rồi. Đúng rồi, chuyện này tạm thời không nên để lộ ra. . . . . .”
Không nên lộ ra?
Chu quản gia không hiểu nhìn Lộ Nhi. Vương gia đã dặn tổ chức hôn sự này, là phải gióng trống khua chiêng, làm sao có thể không để lộ ra.
“Ông để ọi nguời chuẩn bị là được rồi, nhưng tin tức chính thức cũng không cần nói ra, có lẽ nàng ta sẽ cho rằng chỉ là sườn phi. . . . . .
Tùy nàng ta đi, chỉ cần trong lòng chúng ta tự biết là được!”