Này. . . . . .
Lộ Nhi kinh ngạc nhìn, Hoàng thượng có ý gì, không phải là muốn tra tấn công chúa chứ ?
Nhưng, nàng ta là công chúa a!
“Công chúa, trẫm cho cô một cơ hội cuối cùng —— giải dược ở đâu?”
Hoàng thượng nhếch mày, hắn cũng không có nhiều kiên nhẫn như Lộ Nhi, công chúa gian ngoan, nàng ta sẽ không ăn mềm.
“Hừ, ta không có! Cho dù có, ta cũng không đưa cho ngài. Hoàng thượng, đừng quên, ta là công chúa của Đại Hướng quốc! Chẳng lẽ, ngài thật sự sẽ dụng hình đối với ta?”
“Ha ha, công chúa cứ tự tin như vậy sao?”
Hoàng thượng khoát tay chặn lại, hai nha đầu tới bắt lấy cánh tay công chúa, mấy người khác lấy hình cụ ra, mặt không biểu tình đi tới.
“Ngài. . . . . .Hoàng thượng, ngài cũng đừng quên, Đại Hàn quốc đối với các ngươi vẫn luôn nhìn như hổ đói rình mồi, nếu như hoàng huynh ta nói một câu, bọn họ cùng liên thủ, Đại Nguyệt các ngươi có thể sẽ mất nước, ngài cũng thành quân vương mất nước. . . . . .”
Công chúa nhướng mày, nàng cũng không tin Hoàng thượng thật sự dám đắc tội Đại Hướng quốc?
“Vậy sao ? Vậy cô liền trợn to mắt nhìn xem, xem ta có dám hay không! Công chúa, hiện tại ta càng muốn biết, nếu như Hướng Quân biết hành động của cô, hắn còn có thể nhận thức hoàng muội này không!”
Hoàng thượng lạnh lùng nhìn nàng:
“Không nói phải không ? Được, ra tay đi. . . . . .”
Hừ, một công chúa nho nhỏ, lại dám khiêu chiến tôn nghiêm của Vua một nước, công chúa này thật đúng là chán sống!
Phiến trúc dầy kẹp chặt lại, hai người trái phải đồng thời dùng sức lôi kéo, công chúa đau đớn kêu to, nhưng cho dù tra tấn thế nào cũng không nói giải dược ở đâu.
Thanh âm thê thảm khiến cho Lộ Nhi cũng hoang mang rối loạn, không nghĩ tới cô công chúa này mạnh miệng như vậy, nhưng Hiên của nàng làm sao bây giờ?
Quay đầu nhìn về phía Từ thái y, hắn đã điểm đại huyệt trên người Hiên Vương, nghe nói như vậy có thể làm chậm tốc độ vận chuyển của máu, nhưng lại không thể giải độc.