Bảo Bảo thở dài, cho đến lúc đi vào kho binh khí, hắn cũng không suy nghĩ ra chuyện gì đã xảy ra.
Đây là một thế giới rộng lớn, rất nhiều chuyện không thể dùng lẽ thường suy đoán, đối với bên này hắn vẫn không thể giải thích được.
Thật ra hắn cho rằng hiện tại mình vẫn nhỏ tuổi, còn có rất nhiều thời gian, cứ từ từ đi, nhưng bây giờ, dường như chuyện có chút khó giải quyết, hắn muốn bắt đầu chuẩn bị trước.
“Nương nương. . . . . .”
Bên trong cũng đang tổng duyệt lại kho, có thị vệ canh giữ, chìa khóa cũng chỉ có một mình Vương gia có.
“Không sao, ta đi vào tìm một chút đồ. . . . . .”
Ở cửa, nhóm Tiểu Tuệ cũng bị ngăn lại, chỉ có Lộ Nhi cùng Bảo Bảo đi vào.
Rầm một tiếng, cửa đóng lại, nhưng bên trong không hề tối tăm.
Lộ Nhi ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy bốn vách thượng có mấy viên dạ minh châu to lớn, so với đèn huỳnh quang hiện đại cũng sáng không kém.
“Bảo Bảo, con nói tại sao cổ đại có nhiều đồ tốt như vậy, nếu hiện đại có dạ minh châu này, có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền điện!”
Bảo Bảo nhìn Lộ Nhi một cái, bất đắc dĩ thở dài nói:
“Nếu quả thật có dạ minh châu, mẹ sẽ ngu ngốc bày ra sao?”
Ha ha, Lộ Nhi lúng túng cười một tiếng, cũng đúng nha, ai dám bày dạ minh châu để chiếu sáng chứ.
“Được rồi, tự con chọn đi, những đồ này mẹ cũng không biết. . . . . .”
Ánh mắt Bảo Bảo quét binh khí trên bốn vách tường, với không tới Lộ Nhi lại giúp hắn lấy xuống, những đồ này không khó nhìn nhưng cũng nặng muốn chết ——
Ô ô, cầm thôi đã thấy tốn sức rồi, giờ còn phải múa nữa, vậy không phải là mệt chết à.
“Mẹ, làm sao lại không có một cái nào nhẹ nhàng linh hoạt một chút chứ? Con thấy binh khí cổ đại cần phải cải cách . . . . . .”
Bảo Bảo bất đắc dĩ nhìn những đồ vật này, rất nhiều điều hắn không hiểu, sớm biết như vậy nên bảo cha đi cùng mình, còn mẹ a, thật sự cái gì cũng không hiểu.