Bảo Bảo cũng thở dài một tiếng, ý tứ của hắn rất đơn giản, cũng giống như lời Lộ Nhi vừa nói.
“Thật sự? Chuyện này ta sẽ nghĩ thêm. Đúng rồi, hiện tại thời gian cũng không còn sớm, chúng ta đi thăm mẫu hậu một chút đi!”
Hoàng thái hậu? Thời gian năm năm, thái độ Hoàng thái hậu đối với mình đã khá hơn nhiều, không có công chúa ở giữa, bà đối xử với Lộ Nhi cũng không có bao nhiêu thành kiến!
Nhưng Lộ Nhi hiểu, Hoàng thái hậu là một người không cầu lợi, khi gặp chuyện, đều nghĩ đến Đại Nguyệt đầu tiên, tiếp theo là Hoàng thượng cùng Hiên Vương, cuối cùng mới đến bản thân. . . . . .
Cho nên, người như vậy, nàng sẽ không chán ghét, nhưng lại cũng không quá mức thân cận với mình.
Mà về chuyện giải dược, đến bây giờ bà vẫn chưa có ý muốn gặp mình, vậy nhất định bà cũng đã có chủ ý riêng.
Có điều Lộ Nhi dám khẳng định, nếu như điều kiện của công chúa giống như nàng nghĩ, bà nhất định sẽ không chút do dự mà đáp ứng.
“Lộ Nhi, chuyện kia ta sẽ xử lý tốt . . . . . .”
Cảm giác thấy Lộ Nhi không được tự nhiên, Hiên Vương thản nhiên cười một tiếng, Bảo Bảo cũng kinh ngạc nghiêng người nhìn, trong mắt mang theo ý quan tâm.
Trong cung An Phúc vô cùng náo nhiệt, Hoàng thượng, Hoàng hậu, cùng Như Ý đều ở đây.
Đáng tiếc không có mang Bối Bối theo, nếu như Bối Bối tới, cũng coi như một nhà đoàn tụ.
Từ trong miệng Hiên Vương nghe nói đến bệnh tình của Hoàng thượng, Lộ Nhi vừa nhìn thấy Hoàng thượng, không nhịn được lén quan sát hắn, lại thấy sắc mặt của hắn có chút trắng bệch, cũng không nghiêm trọng như trong tưởng tượng.
“Hiên, sớm như vậy đã tới đây rồi? Tấu chương. . . . . .”
Thấy Hiên Vương tới đây, trong mắt Hoàng thượng lóe lên chút kinh ngạc, những tấu chương kia cũng không phải là một lát có thể xử lý hết được.
“Đã xong . . . . . . Đệ thấy vẫn còn sớm, cho nên cùng Lộ Nhi và Bảo Bảo tới đây. Hoàng huynh, hôm nay tinh thần như thế nào? Đệ thấy khí sắc không tệ. . . . . .”