Phù Phá Thiên

Chương 11 - Ma Đầu Xuất Thế

Thiên không rung động, một đầu sông dài vắt ngang bầu trời ầm ầm lao thẳng xuống.

Trời đất như tối sầm, bên tai chỉ còn tiếng rầm rầm nước chảy. Cảnh tượng như tận thế, người người kinh hãi.

Lý Phù rên rỉ nằm trên mặt đất, gian nan di chuyển con ngươi hướng bầu trời nhìn lại. Chỗ đó một thân ảnh nhỏ bé hiên ngang đứng đấy, xung quanh có chớp loè sấm nổ, khí thế như rồng nhưng đối diện với sông dài thì lại tỏ ra nhỏ bé không đáng kể.

Chí Lôi Chân Nhân lặp lại chiêu cũ, một tay chỉ thiên một tay chỉ địa gọi tới đầy trời sấm sét. Sấm sét kết thành lôi cầu, hướng sông dài ngăn cản.

Ầmmmmmmmmm!

Chớp rơi như mưa, nước chảy như trút. Mấy dặm trời mây trực tiếp bị uy lực vụ va chạm quét sạch, bầu trời chớp mắt trong xanh không còn hạt bụi. Sóng xung kích lan tràn bừa bãi, vạn vật nằm sấp.

Giằng co ngắn ngủi, lôi cầu bị đánh nát thành ngàn vạn tia sét. Sông dài thế tới không giảm, loé cái đã vượt qua khoảng cách ngàn m đem Chí Lôi Chân Nhân nuốt gọn.

Chưa hết, sông dài uy thế không giảm hướng mặt đất đâm xuôi, tại trên đại địa đánh ra một cái hố sâu không biết bao nhiêu. Ầm vang một tiếng như trời sập, đại địa rung chuyển, khói bụi sốc lên che kín cả một vùng trời.

Lý Phù như lá vàng trước bão, bị sóng xung kích thổi bay không biết bao xa. Nhìn lại chỗ cũ mới đó còn là đất bằng nay đã thêm một cái hồ nhỏ, mặt nước xanh ngắt như bầu trời.

“ Không thể…… !” Lý Phù ngơ ngác, cảm giác đầu tiên là không chân thực, cứ như trước mắt một màn đều là giấc mơ. Trên đời thật sự có thứ có thể huỷ thiên diệt địa như vậy sao? Đây chính là Kim Đan Chân Nhân, vậy cao hơn còn kinh khủng thế nào? Chẳng phải phá núi lấp sông đều là cái lật tay hay sao?

Hồ lớn từ không hoá có, kéo theo còn là trăm ngàn sinh mạng chôn cùng. Trong đó đa phần là nhân loại nhưng cũng không thiếu yêu tộc, đáng thương những sinh mệnh xấu số đến cuối cùng vẫn không biết bản thân làm sao mà chết.

Một chiêu trường giang phá trời của yêu giao quá mức kinh khủng, đem toàn trường nhân yêu đều trấn trụ. Đang khi đám người nghĩ chắc phen này Chí Lôi Chân Nhân lành ít dữ nhiều thì hồ lớn bỗng chốc hoá đen, từ bên trong bay ra một đoàn hắc vân âm u như mực.

Hắc vân nhộn nhạo không ngừng, từ bên trên toả ra cực ác chi ý. Kéo theo nó xuất hiện xung quanh cũng như tối đi mấy phần, người người nhìn vào đều không rét mà run, hiển nhiên là một môn tà đạo chi thuật.

Không đợi yêu giao phản ứng, hắc vân cuộn tròn thành xoáy, từ bên trong bay ra vô số hồn phách. Những hồn phách này to nhỏ khác biệt nhưng giống nhau đều thân thể hư ảo, thần sắc dữ tợn, toả ra khinh người tà ác khí tức. Nhìn thôi cũng có thể cảm nhận được hận ý kinh thiên toát ra từ hồn phách, chắc chắn đều là oan hồn.

Oan hồn lấy ngàn mà tính, hoá thành một dòng sông đen hướng Yêu Giao cuốn tới.

Lập tức không gian quỷ khí lan tràn, tiếng kêu khóc ầm ĩ như tu la địa ngục. Xa xa đám nhân yêu hai tộc thấy tới cảnh này thì toàn thân lạnh toát, cảm giác như ba hồn bảy phách cũng bị câu ra mất.

Oan hồn không mạnh nhưng không bù được số lượng nhiều vô kể, lượng thay đổi dẫn đến chất thay đổi. Mấy ngàn oan hồn kết thành dòng lũ, khí thể như thái sơn áp đỉnh lao tới làm cho Yêu Giao cũng phải hoảng sợ đôi phần.

“ Hay cho một chiêu thiên hồn tề tụ!” Yêu Giao mở miệng nói tiếng người, phun ra một viên yêu đan lấp lánh lam quang. Yêu đan nhỏ bé vô cùng nhưng toả sáng lại làm người loá mắt, từ bên trên truyền tới linh khí ba động kịch liệt, hiển nhiên không phải vật lành.

Yêu đan trên không hơi chuyển, lắc một cái liền hoá thành xoáy nước chặn ngang lưng trời. Ánh mặt trời bị tia nước khúc xạ tạo nên từng mảng lấp lánh, cảnh tượng đẹp đẽ tới mê li.

Oàn hồn cùng xoáy nước ầm ầm va chạm. Qua một hồi trời rung đất chuyển, oan hồn đại quân bị đánh bật về sau, xoáy nước cũng lung lay mấy lần rồi hoá thành một cơn mưa rào.

Yêu Giao kinh dị từ trên cao nhìn xuống, giọng khó có thể tin: “ Cực phẩm pháp khí!”

Chí Lôi Chân Nhân ẩn hiện giữa đầy trời oan hồn, cười nhạt: “ Quả nhiên nhà ngươi vừa đột phá liền nôn nóng tìm tới ta báo thù, kim đan cảnh giới vẫn chưa vững chắc, thực lực cùng lắm chỉ có thể phát huy sáu thành. Ta có tiên trận trợ chiến, trong tay lại nắm cực phẩm pháp khí Thiên Hồn Phiên, xem ra trận này ai thắng ai thua vẫn chưa biết được.”

“ Hừ! Gần đây ngươi không ngừng dùng danh nghĩa thuê người luyện bảo để bắt lấy lượng lớn cấp thấp tu sĩ, thì ra là để giết người đoạt hồn, hoàn thiện cán Thiên Hồn Phiên này. Haaa……! Nhân tộc quả nhiên am hiểm! Chỉ tiếc cho bọn cấp thấp tu sĩ kia, mất mạng thì thôi đi, hồn phách còn bị thu vào ma phiên, thời thời khắc khắc chịu lấy giày vò, đời đời không siêu thoát.” Yêu Giao mỉa mai nhìn xuống mặt đất, khằng khặc.

Hai người nói chuyện cũng không che dấu, giọng nói vang vọng khắp nơi nghe rõ mồn một. Yêu giao một lời vừa ra liền đem một phe nhân tộc im lặng như chết!

“ Không thể nào!”

“ Mọi người đừng để yêu giao lừa gạt, hắn là muốn ly gián nhân tộc chúng ta. Quả nhiên âm hiểm vô cùng!”

………….

Đủ loại tiếng nói lên tiếng, dù có Thiết Giáp Vệ ra sức ổn định cục diện cũng không thể ngăn cản người người bàng hoàng.

Mấy năm gần đây, Chí Lôi Chân Nhân dùng trọng kim thuê tu tiên giả tới phủ hỗ trợ luyện bảo. Hành động đột ngột này vốn đã đem tới không biết bao nhiêu đồn đoán, bây giờ lời yêu giao nói ra chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.

Lý Phù nuốt một ngụm nước bọt, một đầu nhất thời trống rỗng. Gia gia hắn Lý Thiên Lâm tới phủ thành chủ hỗ trợ luyện bảo đã hơn nửa năm nay, nửa chút tin tức cũng chưa từng truyền về. Nghĩ tới đầy trời oan hồn khắc khắc than khóc kia, hắn bỗng lạnh toát cả sống lưng.

Cuối cùng một tên luyện khí đỉnh phong tu tiên giả không bình tĩnh được, đối với Chí Lôi Chân Nhân thường ngày cung kính như tiên thần hét lên tra hỏi: “ Những lời yêu giao nói đều là thật sao? Tiểu Linh của ta bây giờ ở nơi nào? Ngươi bây giờ không nói rõ ràng đừng mong bọn ta vì ngươi tiếp tục bán mạng.

Yêu giao không tiếp tục động thân, mỉa mai nhìn sang Chí Lôi Chân Nhân.

Chí Lôi Chân Nhân lúc này khói đen tràn ngập, tóc dài loạn vũ, hoàn toàn không còn vẻ tiên phong đạo cốt hàng ngày. Lão khằng khặc cười một tràng thật dài, cười tới chói tai gai mắt, mãi mới chịu đáp: “ Ở đâu sao? Ở đây này!”

Vừa nói, lão vừa chỉ cán cờ đen đang phần phật trên đầu. Ứng tiếp theo sau liền là ngàn ma than khóc! Đây chính là Thiên Hồn Phiên đại danh đỉnh đỉnh.

“ Không tiếp tục vì ta bán mạng! Các ngươi buông tay đầu hàng thì yêu thú sẽ cười xuề để các ngươi đi sao? Nực cười! Những kẻ tới phủ thành chủ của ta hỗ trợ luyện bảo bây giờ đều đã ở trong cán Thiên Hồn Phiên này, thân thích đồng hương các ngươi bây giờ đều là oan hồn trong cán cờ, khắc khắc bị đau đớn giày vò. Sao? Các ngươi buông tay giảng hoà với yêu thú ta xem nào! Khặc ….khặc ………….!” Chí Lôi Chân Nhân ngửa đầu cười như điên, biểu cảm điên loạn, càng nói càng kích động không thể giống chế. Lão lúc này còn đâu Chí Lôi Chân Nhân người người kính trọng, hoàn toàn là một đại ma đầu mà.

Thời khắc Tịnh Thuỷ Ngọc Lam Giao hiện thân, lão đã biết toà Bồi Tiên Thành khổ cực kinh doanh trăm năm này không thể giữ rồi. Thân phận ma đầu đã lộ, Thiên Hồn Phiên đã đại thành, lão cần gì phải tiếp tục giả vờ giả vịt làm chính nhân quân tử?

Bình Luận (0)
Comment