Núi rừng hiểm trở, dây leo cổ thụ đua nhau chặn đường. Đám người Lý Phù vận hết sức lực trốn chạy nhưng tốc độ không nhanh đi đâu, chẳng bao lâu đều đã thấm mệt.
“ Hay là nghỉ một chút đi!” Một thiếu nữ tu vi luyện khí sơ kỳ mệt tới thở không ra hơi, do dự một chút liền lên tiếng.
“ Muốn nghỉ thì cứ nghỉ! Ta không cản!” Tên nhỏ con mặt trầm như nước, hằn giọng.
Không ai lại tiếp tục lên tiếng, suốt dọc đường chỉ có tiếng hô hấp ồ ồ ngày càng nặng nhọc.
Cứ thế đi mấy ngọn núi, đang khi đám người vượt qua một con suối sâu, rừng cây phía sau bỗng nhiên đồng loạt đổ rạp. Chưa đợi bọn hắn men theo ánh trăng nhìn kỹ, một bóng đen khổng lồ đã ngang trời xông tới.
Lý Phù thần thức cường đại, giác quan nhanh nhẹn, trước tiên phát hiện được khách không mời. Hắn vội kích phát tối đa Tốc Phong Phù, cơ thể như một đầu linh miêu uyển chuyển trốn ra sau tảng đá lớn.
Chưa kịp an thân, hắn chợt nghe bên cạnh ầm vang một tiếng, tiếp theo liền bụi bay mù mịt, một bóng người bị đánh bay ra ngoài.
Bóng người nặng nề đâm vào gốc cổ thụ, máu tươi tung toé. Nhìn kỹ mới biết thì ra là một thiếu nữ trẻ tuổi, nàng ta lúc này máu thịt be bét, bụng còn bị đánh ra một vết thương to tướng, rõ ràng đã chết đến không thể chết lại.
Lý Phù nhìn tới đây thì sợ hãi quá đỗi, vội lấy từ trong túi trữ vật ra một nắm Hoả Cầu Phù nắm chắc trong tay.
Bụi mù chầm chậm tan đi, men theo ánh trăng lờ mờ có thể nhìn thấy hiên ngang đứng đó ba đầu Trư Yêu thân lớn như núi nhỏ, răng nanh còn tí tách nhỏ máu. Bộ dạng quả thật âm trầm đáng sợ.
Bốn phương tám hướng cũng không biết từ khi nào đã vây kín bóng yêu, từng thân ảnh to lớn lù đù bất động, che kín cả ánh trăng nhạt nhoà.
“ Không xong! Là cấp một yêu thú Thiết Mao Trư.” Tên Nhỏ Con thấy xung quanh yêu thú vây kín thì hoảng sợ hét lớn.
Lý Phù cũng nhận ra đám yêu thú này, Thiết Mao Trư, thường ngày lấy ăn kim loại mà sống, một thân da lông cứng như sắt thép, sức lực kinh hồn. Bây giờ đếm sơ qua ít nhất cũng có 20 đầu, đám người phen này thực là chấp cánh khó thoát.
“ Còn nhìn gì nữa! Lập tức động thủ còn có cơ may trốn thoát!” Tên Nhỏ Con hai mắt lạnh lẽo, hét một tiếng liền ngồi thụt xuống mặt đất, hai tay vỗ mạnh.
Đại Địa Thuật!
Ứng theo chính là đất rung núi chuyển, từng vết nứt khổng lồ bất ngờ xuất hiện giam cầm bốn chân của Thiết Mao Trư.
Những người ở đây ai nấy đều nhanh tai lẹ mắt, thấy trư yêu bị cầm chân liền vội vội vàng vàng lôi ra thủ đoạn đựng đáy hòm. Lập tức trận trận linh quang sáng loá cả mắt, hoả cầu thuỷ tiễn đua nhau đánh tới bầy trư yêu.
Bên nhân tộc có mười người, ba vị luyện khí trung kỳ, một đòn liều mạng không phải chuyện đùa. Lập tức đám Thiết Mao Trư thân thể lảo đảo, da rách thịt phá, thậm chí có một con còn bị tiên kiếm chém mất đầu.
Chỉ là đám người Lý Phù trải qua nhiều phen ác chiến, làm được tới đây cũng chính là cực hạn. Nhân cơ hội bầy yêu hỗn loạn, bọn hắn liều mạng hướng bên ngoài chạy trốn.
Hồng Giang Nhị Quái tu vi cao thâm, tâm ý tương thông, sớm nhất một bước rời khỏi vòng vây. Lý Phù thân mang Tốc Phong phù đuổi sát ngay theo, chỉ là mắt thấy muốn xuyên qua kẽ hở trốn khỏi vòng vây thì trong lòng báo động nổi lên, sau lưng chợt nghe tiếng gọi.
“ Cẩn thận dưới chân!”
Cơ thể vốn đang cực tốc lao về phía trước, Lý Phù cố gắng lắm mới có thể hơi chậm lại tốc độ, hai chân đồng thời phát lực nhảy lên không trung. Chưa hết, hắn còn nhanh tay ném ra một tấm Mộc Thuẫn Phù, lập tức Mộc Thuẫn từ không hoá có mà xuất hiện dưới chân.
Phốc! Phốc! Phốc!
Một đám gai đất đâm lên từ mặt đất, thế đại lực trầm đâm vào mộc thuẫn gây nên từng trận ầm vang.
Lý Phù nhân cơ hội, chân phải điểm nhẹ mộc thuẫn liền trên không xoay nhanh hai vòng, an ổn dừng lại trên cành cây gần đó.
Chưa đợi hắn ổn định thân hình, một con Thiết Mao Trư đã nhanh chân đánh húc thẳng vào thân cây. Vụn gỗ mịt mù, đại thụ đổ rạp, Lý Phù lại phải chật vật trốn thoát.
Thời cơ chớp cái là qua, Lý Phù lại một lần nữa bị bầy trư vây kín. Xuyên qua khói bụi cùng đầy trời thực vật, hắn vẫn có thể thấy được tên nhỏ con bên trong Hồng Giang Nhị Quái đang hướng hắn nhếch miệng cười, hàm răng trắng bóc phát sáng trong đêm như ma quỷ.
Hiển nhiên gai đất vừa rồi chính là tên nhỏ con thủ đoạn, hắn muốn chính là để Lý Phù ở lại thay bọn hắn cầm chân bầy Thiết Mao Trư. Cùng cảnh ngộ với hắn còn có tám người khác! Tính ra một phen vừa rồi người người ra sức nhưng chỉ có Hồng Giang Nhị Quái nhanh chân trốn thoát thành công, còn chín người còn lại đều bị yêu thú một lần nữa vây kín.
Trong này có người không thoát được vòng vây do thực lực không đủ, thân thủ quá chậm. Có người lại như Lý Phù, bị Hồng Giang Nhị Quái ám toán vào thời khắc trọng yếu, chỉ có thể căm tức đối đầu quần yêu.
Nghĩ cũng buồn người, bọn hắn lúc nãy lấy thôn dân cầm chân yêu thú để trốn chạy. Bây ngờ kịch cũ soạn lại, khác chính là bọn hắn lần này mới là người phải ở lại cầm chân yêu thú.
Nghĩ tới đây, Lý Phù nhìn sang Hoa Chúc bên cạnh. Lúc nãy chính y là người nhắc nhở hắn Hồng Giang Nhị Quái ám toán!
Nói thực thì bản thân Lý Phù thần thức mạnh mẽ, sớm một bước đã phát hiện được thủ đoạn ám toán. Hành động của Hoa Chúc có phần thừa thãi không cần, tuy nhiên tu tiên giới hiếm được có người thiện lương, hắn coi như nợ thiếu niên này một ân tình.
Hai mắt chằm chằm quan sát bầy Thiết Mao Trư, Lý Phù chầm chậm từng bước tới gần Hoa Chúc.
“ Cầm lấy! Theo sát ta!” Lý Phù kín đáo đưa tới một tấm Tốc Phong Phù, hạ thấp giọng nói.
Đối diện Hoa Chúc hiển nhiên cũng nhận ra Tốc Phong Phù, do dự một chút liền dứt khoát nhận lấy, dưới chân cũng chậm rãi hướng Lý Phù tiếp cận.
Gràooo………..!
Yêu thú xưa nay vẫn luôn không kiên nhẫn, yên ắng chưa được nhịp thở bầy Thiết Mao Trư đã đua nhau đánh tới. Bọn hắn đầu nào đầu nấy máu huyết ối trào, trong mắt chỉ có chém giết cho thoả.
Lập tức nơi đây khói bụi mịt mù, hoả quang ẩn hiện, tiếng thú gào người thét vang lên không dứt.
Nhân tộc vốn số lượng đã thua kém, lại thêm tâm tro ý lạnh, thương thế đầy mình, làm sao có thể chống lại quần ma. Rất nhanh đã bị đánh tới liên tục thủ thế, lần lượt có người tử trận.
Một con yêu trư chân sau phát lực dẫm ra một cái hố nhỏ, thân thể như quả đạn pháo lao thẳng. Đối diện, một tên trung niên gọi tới một màn nước chắn ngang trước mặt nhưng đối diện đòn húc như trời giáng của trư yêu chẳng khác nào giấy mỏng.
Choang!
Màn nước vớ nát, người đứng sau trực tiếp bị răng nanh trư yêu đâm xuyên ngực, chẳng bao lâu đã bị bầy yêu phanh thây.
Lý Phù cách đó chưa tới năm mét, trở tay ném ra một tấm Hoả Cầu Phù thì chợt thấy sau lưng ẩm ướt. Quay đầu lại chỉ thấy đầy trời máu tươi, mảnh thịt vụn tung téo văng đầy người.
Cảnh tượng tương tự phát sinh không biết bao nhiêu lần, Lý Phù trong lòng bắt đầu không còn làm được bình tĩnh, hai mắt di động tìm cơ hội chuyển mình.
Chờ mãi thời cơ cuối cùng cũng tới, bên cạnh trung niên mỹ phụ không biết thi triển thủ đoạn gì gọi tới đầy trời mưa lớn. Những hạt mưa này không phải bình thường, hạt nào hạt nấy sắc bén như đao, nhanh chóng như gió, tí tách rơi liền đem rừng cây chém tới nát bấy như tương.
Phạm vi lẫn uy thế của một chiêu này quá mức kinh người, chỉ sợ có thể so được với thủ đoạn của luyện khí hậu kỳ, thậm chí đỉnh phong. Bầy yêu da dày thịt béo cũng không chống nổi kiếm vũ, nhất thời kêu la thảm thiết, hỗn loạn thành một mảnh.
Lý Phù vui mừng quá mức, không dám do dự trực tiếp cầm lên túi trữ vật dốc ngược. Lập tức toàn bộ phù lục trong túi rơi ra như mưa, đồng loạt lấp loé linh quang.
Linh khí quay cuồng, hoả cầu, sương đen, cường quang đua nhau xuất thế, đem một mảnh núi rừng quấy đến trời long đất lở.
Dị tượng uy thế kinh người, vạn vật nằm sấp.
“ Cơ hội!” Lý Phù biết rõ thời cơ chớp cái là qua, chớp mắt đã vượt qua hơn mười mét khoảng cách, lao thẳng xuống dòng suối sâu.
Bõm một tiếng! Nước văng tung toé.
Bên cạnh Hoa Chúc vẫn luôn đứng sát bên cạnh, thấy hắn hành động vội vàng nối đuôi nhảy theo xuống suối.
Hai bóng đen lăn lộn dưới mặt nước lạnh toát, đồng thời hướng hạ lưu đuổi đi.
Ầm! Ầm! Ầm…………..
Không ngờ Thiết Mao Trư không cứ thế mà bỏ, ương ngạnh chống đỡ đầy trời hoả diễm, thân thể khổng lồ hướng hai người Lý Phù đánh tới. Chỉ cần phen này hai người Lý Phù bị ngắn ngủi ngăn cản chốc lát liền sẽ tiếp tục rơi vào bầy yêu vây công, đến lúc đó chỉ có phanh thây kết cục.
“ Địa Hãm Phù!” Lý Phù nhô đầu lên khỏi mặt nước, ném ra một tờ phù vàng.
Đây chính là tấm cấp hai linh phù duy nhất hắn có lúc này, Địa Hãm Phù!
Phù lục rời nước ngự không bay đi, loé cái đã nhập vào mặt đất không thấy.
Một giây trước mặt đất còn cứng rắn như đá, giây sau đã đồng loạt hoá bùn. Một khoảng đất trống rộng mấy chục mét vuông cứ thế thình lình hoá thành đầm lầy.
Đám Thiết Mao Trư không kịp phản ứng, thân thể khổng lồ lao thẳng vào vũng bùn. Bốn chân chớp mắt đã ngập tới đầu gối, càng dãy dụa càng lún sâu.
Lý Phù cùng Hoa Chúc thấy thế càng ra sức bơi đi, suôi theo dòng nước biến mất sau hàng cỏ nước xanh rì.