“ Ai lại đem thứ này làm vật tổ truyền?” Lý Phù đọc qua một lượt nội dung hai cuốn sách cổ, không nhịn được mà thắc mắc. Hai cuốn sách này hắn đã đọc không biết bao nhiêu lần, lần nào cũng than thở một câu như vậy.
Sở dĩ nói như vậy bởi vì hai cuốn sách cổ này thật sự không có chỗ nào đáng để nói tới. Bề ngoài, sách cổ cũ nát nhăn nheo, úa vàng như lá mùa thu, thậm chí phần bìa phía trước không biết đã mất đi đâu, tên sách cũng không biết được.
Về nội dung, cuốn sách thứ nhất ghi chép giới thiệu một số vật liệu luyện khí thường thấy, ngoài ra còn giới thiệu sơ lược về khôi lỗi chi thuật. Cuốn thứ hai ngược lại hữu ích hơn một chút, ghi lại vài điểm chú ý khi luyện phù cùng phương pháp luyện chế hai loại cấp một linh phù, Hoả Cầu Phù cùng Mộc Tiễn Phù.
Hoa Cầu Phù thì cũng thôi đi, có được phương pháp luyện chế Mộc Tiễn Phù ngược lại là đáng vui mừng. Còn nhớ năm đó thú triều tấn công Bồi Tiên Thành, Lý Phù từng bị thiếu niên kia dùng Mộc Tiễn Thuật ám toán đến khổ sở, tới nay đùi phải vẫn còn một vết sẹo mờ.
Mộc Tiễn Thuật nếu xét về uy lực tỏ ra hơi thua kém Hoả Cầu thuật nhưng tốc độ, linh hoạt đều vượt một bậc. Thiết nghĩ một một hơi ném ra mười tấm Mộc Tiễn Thuật, mưa tên cùng tiến thì dù đối phương có thần thông bằng trời đi nữa ắt cũng phải trúng chiêu.
Tất nhiên những cái này cũng chỉ có thể nghĩ trong đầu mà thôi. Nếu còn ở Cảnh châu, Lý Phù không nghi ngờ sẽ lập tức lao đầu vào vẽ Mộc Tiễn Phù, nhưng đáng tiếc nơi này là Sa Hải.
“ Khi không có được phương pháp luyện chế Mộc Tiễn Thuật, cũng coi như may mắn! Ít ra hai cuốn sách cổ này cũng không đến nỗi chỉ để đó coi như vật kỷ niệm.” Lý Phù nhắm hai mắt, bàn tay lặng lẽ vuốt ve hai cuốn sách cổ.
Cảm giác trơn trượt, ấm áp lại xen lẫn chút thô cứng, rất khó tả. Điều duy nhất hai cuốn sách cổ khiến hắn không nhìn thấu chính là chất liệu làm ra chúng, nhìn vào vừa giống da lại giống giấy, tỉ mỉ nhìn lại thấy hao hao lụa, thật sự là làm người đau đầu.
“ Nói không chừng nguyên liệu làm ra hai cuốn sách này chỉ phổ biến trong quá khứ, hiện tại ngược lại không thấy nhiều!” Lý Phù nghĩ mãi cũng chỉ có thể đưa ra được kết luận như vậy.
“ Cũng không thể cứ gọi các người là sách cổ thứ nhất, sách cổ thứ hai được! Thôi thì gọi là Phù Lục Luận cùng Khôi Lỗi Luận đi.” Lý Phù trong lòng nổi hứng, đặt tên cho hai cuốn sách cổ. Nói xong hắn trở tay cất đi Phù Lục Luận cùng Khôi Lỗi Luận, khoanh chân chuyên tâm điều tức.
Nửa ngày sau, Lý Phù thần sắc tươi tỉnh rời khỏi nhà đá đến Vạn Vụ Cách hoàn trả nhiệm vụ.
Thủ tục hoàn trả nhiệm vụ cũng mất không bao nhiêu thời gian, lúc đi ra khỏi cửa Vạn Vụ Các hắn trong túi đã có thêm một lượng linh sa. Thứ này giá trị không lớn nhưng là khoản tiền đầu tiên kiếm được ở nơi xa lạ, Lý Phù trong lòng vui vẻ, cảm giác cứ như trở lại cái thời vừa bắt đầu vẽ phù.
Thời gian cứ thế chậm trôi, bên trong Đại Bắc Thành có nhiều người tới, nhiều người đi nhưng toà cổ thành vẫn không chút thay đổi, trong cuộc đời dài dằng dặc của toà thành, những người này cũng chỉ là khách qua đường mà thôi.
Nghĩ lại đời người cũng chẳng phải là như vậy? Trong vô số những kẻ lướt qua đời ta, mấy người có thể dừng lại bước chân, còn chẳng phải tất cả cũng chỉ là khách qua đường!
Lý Phù dựa vào công việc bên trong Vạn Vụ Các kiếm linh sa phục vụ sinh hoạt cùng tu hành, thường ngày chuyên tâm làm việc không ưa hưởng thụ. Mỗi ngày nếu không phải ngồi trong bốn bức tường tinh luyện linh sa thì chính là khoanh chân tu luyện, nhàm chán vô cùng.
Mưu sinh khó khăn nhưng hắn chưa từng một khắc thả lỏng tu luyện, linh sa kiếm được không ít đều dùng để mua đan dược phụ trợ tu hành. Chỉ tiếc hắn tư chất kém cỏi, linh sa kiếm được cũng không nhiều, dù có bỏ ra công sức như biển trời nhưng tu vi tiến triển chậm chạp.
Nhưng Lý Phù chưa từng nản lòng, chấp niệm tu hành không giảm ngược lại ngày một lớn. Đủ loại công việc đơn điệu, khổ cực mà người thường không muốn nhận hắn đều làm hết, làm tới quên ăn quên ngủ, tất cả cũng chỉ vì có thể trên tiên lộ đi xa một chút.
Đáng tiếc tu hành một chuyện xưa nay không phải cứ quyết tâm là được, Lý Phù dù có sống chết cố sức thế nào nhưng tu vi tiến triển ngày một chậm chạp, luyện khí hậu kỳ xa không thể thấy.
Một năm sau.
Lý Phù lúc này đã mười bảy tuổi, tại bên trong tu tiên giới không còn tính trẻ. Nhiều kẻ tuổi này đã hô phong hoán vũ, chân đạp quần hùng, tại bên trong tu tiên giới gió tanh mưa máu trổ hết tài hoa.
Nhưng hắn hiển nhiên không nằm trong thiểu số đó, mười bảy tuổi, Lý Phù chỉ là một tên luyện khí trung kỳ không đáng chú ý, ngày ngày miệt mài dựa vào công việc trong Vạn Vụ Các kiếm linh sa.
“ Xong!” Bên trong nhà đá, Lý Phù thả lỏng một hơi, hai tay đặt tinh luyện lô sang bên cạnh. Hắn lần này tại Vạn Vụ Các nhận nhiệm vụ tinh luyện trăm cân linh sa thô, nhiều ngày miệt mài cuối cùng cũng xong.
Ưỡn cái lưng cứng đờ, hắn đẩy cửa bước ra ngoài. Tính ra đã một ngày một đêm ru rú trong phòng, mười vòng Nhân Luân Nhật toả ra cường quang làm hắn vô thức nheo mắt.
Đại Bắc Thành nằm dưới lòng đất, vốn dĩ quanh năm âm u nhưng không biết vị đại năng nào đại triển thần thông, làm ra mười vòng Nhân Luân Nhật vì nơi này cung cấp ánh sáng. Nhân Luân Nhật thực chất là thứ gì Lý Phù cũng không rõ, chỉ biết mười vòng Nhân Luân Nhật như mười vòng mặt trời tí hon, treo trên không trung, chiếu không gian nơi đây tới sáng sủa, ấm áp.
Phóng tầm mắt nhìn, kiến trúc san sát. Ngửa đầu, trời xanh mây trắng không có, chỉ có mười vòng mặt trời tia sáng hơi lay chuyển.
Tại cái nơi sâu trong lòng đất này gió mát không tới, hoa cỏ không mọc, chim oanh ong bướm càng không bóng dáng, đơn điệu đến không thể tả. Lâu ngày sống ở chỗ này Lý Phù cảm giác giống như bản thân cũng trở nên nhàm chán như gốc gỗ khô.
“ Nhiều chuyện không phải cứ chăm chỉ là được, tu hành chính là như vậy! Nếu ta cứ lao đầu vào Vạn Vụ Các, làm tới răng long đầu bạc chỉ sợ cũng không thể tiến giai luyện khí hậu kỳ.” Lý Phù phiền muộn, trong lòng nặng nề như núi đè.
Hơn một năm nay hắn vẫn luôn nằm mơ thấy ác mộng. Trong mơ, hắn trở về thời niên thiếu cùng gia gia ngao sơn ngoạn thuỷ, vui vẻ vô ưu. Rồi bỗng nhiên, trời đất tối sầm, gia gia bên cạnh hoá thành oan hồn, mặt quỷ méo sệ, hai hàng huyết lệ lăn dài trên gò má. Chiếc miệng tua tủa răng nhọn vàng úa mấp máy mãi nhưng không nói được gì, cặp mắt vô hồn như cá chết.
Mỗi lần như vậy, hắn đều cảm thấy như tim gan vỡ nát, đau đớn không thể tả. Chỉ hận không thể lập tức xách kiếm đi tìm Chí Lôi lão ma đầu, cứu thoát gia gia khỏi Thiên Hồn Phiên, siêu thoát cho người về cõi cực lạc.
Nhưng! Chí Lôi lão ma tu vi sớm đã đạt tới trúc cơ hậu kỳ cảnh giới, đối với hạng sâu kiến như Lý Phù thì một thân thần thông không khác thần tiên là bao. Kẻ như vậy dù có đứng yên trước mặt cho Lý Phù giết hắn cũng không giết nổi.
Chưa kể năm đó đối đầu yêu giao, Chí Lôi lão ma không biết đã đi nơi nào! Chỉ là chắc chắn lão vẫn còn sống, Lý Phù trong lòng mãnh liệt cảm thấy như vậy. Không có lý do nào cả, chỉ đơn thuần là linh cảm!
Lý Phù trong lòng mục tiêu chỉ có một, tìm tới Chí Lôi lão ma, giết chết hắn.
Nghe thì thật đơn giản, nhưng đây không phải loại chuyển luyện khí kỳ tiểu tu có thể nghĩ tới!
“ Linh sa đã tích góp được không ít, cũng nên bắt đầu học tập khôi lỗi thuật!” Lý Phù hai mắt nhìn lên, như xuyên qua trăm m đất cát mà thấy thăm thẳm bầu trời.
Lý Phù từ lâu đã nuôi dã tâm học tập khôi lỗi thuật, chỉ là bây giờ mới dành dụm đủ linh sa để bắt đầu. Không cam tâm cả đời tầm thường cũng chỉ có thể học lấy một cái nghề, khôi lỗi sư không thể nghi ngờ là thích hợp nhất.
Nên biết Sa Hải cái gì cũng thiếu, riêng linh khoáng lại phong phú vô cùng, đủ loại kim loại trân quý nằm đầy dưới biển cát. Khôi Lỗi Thuật theo đó cũng phát triển tới rực rỡ!
Cơ hồ mỗi một tu tiên giả Sa Hải đều sở hữu một, hai đầu khôi lỗi. Năm đó tại Hắc Miêu Bộ Lạc thấy qua hai người đấu pháp cũng đều là dùng khôi lỗi chiến đấu. Khôi Lôi Sư thân là người luyện chế ra khôi lỗi, địa vị tại Sa Hải tu tiên giới cao thế nào có thể tưởng tượng được.
Chỉ cần Lý Phù có thể trở thành khôi lỗi sư, dù là khôi lỗi sư cấp bậc thấp nhất đi nữa thì con đường tu hành đang ở chỗ từng bước chông gai cũng sẽ biến thành trải đầy hoa hồng.
Người ta thường nói khôi lỗi thuật chính là kết tinh của phù lục thuật cùng luyện khí thuật. Lý Phù đối với khôi lỗi có sơ qua nghiên cứu, thấy có phần quen thuộc, từ lâu đã muốn bắt tay vào nghiên cứu một hai nhưng mãi tới bây giờ mới có cơ hội.
“ Tư chất phù đạo của ta kinh người như vậy, khôi lỗi một đạo chắc chắn không thể làm khó. Đợi trở thành khôi lỗi sư tất nhiên có thể đoạt tới yêu thú tài nguyên, đến lúc đó lại có thể tiếp tục chế phù!” Lý Phù tính toán một lát liền rời khỏi nhà, bước chân kiên định.