“ Kỹ thuật điêu khắc coi như miễn cưỡng đạt yêu cầu!” Lý Phù hơi gật gù, cái cổ do cúi quá lâu liền truyền ra một trận rắc rắc. Vậy là sau một năm liều mạng luyện tập, một tay kỹ nghệ điêu khắc cũng coi như đủ tiêu chuẩn để luyện tập đến bước tiếp theo.
“ Trên đời này quả nhiên không có gì là dễ dàng! Ta….” Lâu dài không nói chuyện làm cho thanh âm của Lý Phù có chút khô khan, hắn vừa run run nói được nửa câu liền nằm ra đất, ngủ tới quên trời quên đất.
Một năm sau , Lý Phù thành công dùng Tinh Kim điêu khắc thành một con rối bọ cạp. Rối này dài hơn hai mét, sống động như thật, trên thân có ba mươi sáu khớp nối có thể tự do chuyện động làm cho khôi lỗi bọ cạp có thể di chuyển linh hoạt như vật thật.
Lại qua hai năm, trên thân khôi lỗi bọ cạp đã thành công vẽ lên bốn mươi ba đạo khôi văn. Nét vẽ mảnh như sợi tóc, uyển chuyển như tia nước, cả khối khôi văn tuy nhiều mà một, khắc khắc toả ra huyết quang thần bí mà yêu dị.
Đời người nói dài thì dài, nói ngắn thì rất ngắn. Tu hành không để ý thời gian, mới đó Lý Phù đã bắt tay vào luyện tập khôi lỗi đạo đã được sáu năm.
Một ngày này, Nhân Luân Nhật âm u lấp loé, thời gian hiển nhiên đã vào đêm muộn.
Lộc cộc! Lộc cộc!
Cửa lớn Vạn Vụ Các từ tốn đi ra một nam tử trẻ tuổi mặc lục sắc đạo bào, người này thân hình thấp bé, da dẻ nhợt nhạt, mặt mũi gầy gò, hiển nhiên thân thể không được tốt. Hắn ngũ quan bình thường, phong mang không lộ nhưng nhìn kỹ mới thấy y hai mắt có thần, bước chân vững chãi, khí chất trầm ổn, so với độ tuổi tỏ ra có phần không hợp.
Kẻ này không phải Lý Phù thì còn có thể là ai?
“ Vạn Vụ Các ngồi yên một chỗ cũng có thể khiến thiên hạ anh hùng vì bọn hắn lao lực, quả nhiên cao minh!” Lý Phù liếc nhìn Vạn Vụ Các phía sau, hơi chút cảm thán. Mới đó tới Đại Bắc Thành đã được bảy năm, khoảng thời gian này địa phương hắn tới nhiều nhất chính là Vạn Vụ Các này, nhiệm vụ tiếp xuống chỉ sợ không có một ngàn cũng đủ tám trăm, nhiều vô kể.
Nhưng dù như vậy thì linh sa Lý Phù kiếm được so với số chảy vào túi Vạn Vụ Các người chỉ sợ nhỏ bé không đáng kể. Đây chính là cái gọi là thực lực vi tôn, kẻ mạnh bóc lột kẻ yếu, tu tiên giới đâu đâu cũng là như vậy.
Tất nhiên Lý Phù dù có bất bình trong lòng nhưng cũng chỉ có thể tươi cười ngoài mặt, Vạn Vụ Các là con đường kiếm linh sa ổn định nhất Lý Phù có trong tay.
Lại không nghĩ nhiều về vấn đề này, Lý Phù vừa hoàn trả một nhiệm vụ lớn cho Vạn Vụ Các, nhận lấy một cân linh sa tiền công. Bây giờ trong túi đã dành dụm được năm cân linh sa, cọc mưu tính đã lâu cuối cùng cũng có thể bắt tay vào thực hiện!
Nghĩ lại nhiều năm qua khổ cực làm việc, ngày ngày ru rú trong góc phòng, thậm chí ánh mặt trời đã mấy năm chưa gặp, hắn bỗng nhiên nôn nóng trong lòng. Chỉ cần phen này có thể thành công, hắn liền có thể xoay chuyển hết thảy cục hiện, không cần tiếp tục tại dưới lòng đất ru rú như chuột nữa.
Men theo con đường ngoằn ngoèo, Lý Phù đem theo đối với tương lại hy vọng tiến vào một căn lầu gỗ hai tầng.
Lầu gỗ này là một căn cửa hàng gọi là Thú Hồn Các, bên trong bán đủ loại hồn phách, từ dã thú phổ thông đến yêu ma quỷ quái đều có đủ. Thậm chí nghe nói nơi này còn bán cả tu sĩ hồn phách, tất nhiên xưa nay chưa từng có ai có thể chứng thực tin đồn này, chỉ biết nhiều năm qua Thú Hồn Các làm ăn phát đạt, tiền vào như nước.
Lý Phù vừa bước vào Thú Hồn Các liền có người hầu chạy tới tiếp chuyện, hắn không dài dòng trực tiếp nói ra ý đồ của mình: “ Ta muốn mua lượng lớn hung mãnh dã thú hồn phách! Nên nhớ là phải càng hung mãnh, càng ác độc càng tốt.”
Tên người hầu nghe thế thì máy mọc giới thiệu, một bên dẫn hắn vào trong. Hiển nhiên loại yêu cầu này hắn nghe qua đã không biết bao nhiêu lần.
Trải qua một hồi lòng vòng đối thoại, nghiên cứu, Lý Phù ngồi trong một căn phòng nhỏ hoa lệ, lắng tai nghe lão trưởng quầy béo ụ, cười híp mắt liệt kê giá cả từng món đồ mà hắn muốn mua.
“ Khách quý quả nhiên mắt sáng như đuốc, phen này vào tay đều là trân phẩm trong trân phẩm. Đầu tiên là hai trăm đạo hồn phách bọ cạp độc, thứ này tuy là dã thú nhưng độc tính mạnh kinh hồn, người phàm động tí là chết, dù cho tu tiên giả bị cắn phải cũng không dễ chịu, tổng giá hai cân linh sa, tuyệt đối là phải chăng. Tiếp theo là một tôn Luyện Hồn Đỉnh, đỉnh này tuy từng bị người dùng qua nhưng công năng không đổi, giá cả ngược lại chỉ còn một nửa giá gốc, hai cân linh sa. Tổng giá hai món là bốn cân linh sa, tuyệt đối không đắt.”
“ Những thứ này đều là nguyên liệu tuyệt hảo để luyện khôi hồn, khôi hồn luyện ra nhất định hung mãnh vô biên, đánh đâu thắng đấy.”
Nhìn khuôn mặt toàn thịt chen lại thành đống trước mắt, Lý Phù trong lòng thầm than một tiếng gian thương. Số linh sa hắn phải bôn ba nhiều năm trời mới có được, lão già này lại chỉ cần ngồi đây múa may miệng lưỡi liền có thể cầm đến, chênh lệch cũng thật sự quá lớn đi.
Tu vi của Lý Phù tại luyện khí trung kỳ dừng lại nhiều năm, trong tu tiên giới chính là hạng sâu kiến tồn tại. Tồn tại như hắn định sẵn chỉ có thể mặc sức cho người khác bóc lột, nói không chừng bị người cướp đi mạng nhỏ lúc nào còn không biết.
May mắn nhiều năm qua tích góp, Lý Phù hắn cuối cùng cũng có cơ hội để trở mình.
“ Ngươi đừng nhìn ta trẻ tuổi mà lừa gạt! Lý mỗ tại Đại Bắc Thành lăn lộn đã gần mười năm, đối với giá cả thị trường nắm rõ trong lòng bàn tay. Bọ cạp độc, nghe thì hay ho đấy nhưng một đầu chỉ bé bằng ngón tay cái, một ổ ít nhất cũng có mấy chục, thậm chí trăm đầu, muốn bắt tới hai trăm con không cần tốn bao nhiêu sức lực. Còn tôn Luyện Hồn Đỉnh này! Hai cân linh sa? Ngươi hay là ra ngoài đường ăn cướp đi còn hơn, nhìn thứ này điêu khắc đã mòn, nét vẽ nứt nẻ, ta nhìn công năng còn một phần ba lúc ban đầu đã là may mắn.” Lý Phù mặt đầy nộ khí, vỗ bàn bôm bốp. Nhìn bộ dạng của hắn lúc này giống như muốn xông lên ăn thịt tên trưởng quầy tới nơi.
Tên trưởng quầy cũng là lão luyện, biết phen này gặp người trong nghề, chỉ sợ phải thành thật một chút. Lão hơi thu lại nụ cười, vội khoát tay: “ Khách quan bình tĩnh! Ngài nói cũng có phần quá hạ thấp bảo vật của Thú Hồn Các ta đi. Thôi được rồi! Ba cân năm lượng linh sa, một hạt cũng không giảm nữa.”
“ Ba cân. Một hạt cũng không thêm!” Lý Phù từ từ lên tiếng, nộ khí chưa tan.
“ Không! Tuyệt đối không được!” Trưởng quầy nghe thế thì bản năng hét lớn, giọng nói dõng dạc rõ ràng, chắc như đinh đóng cột. Đây cũng là một loại bản lĩnh của lão, thường thường khách quan tới mua chỉ cần nghe thấy giọng điệu này của lão liền không giám tiếp tục giảm giá tiền.
Quả nhiên đối phương không giám tiếp tục giảm giá, ai ngờ trưởng quầy trong lòng chưa kịp vui mừng thì đã thấy kẻ trước mắt quay lưng rời đi, do dự một chút cũng không.
Lộc cộc! Lộc cộc!
Chân dẫm lên sàn gỗ phát ra những tiếng lộc cộc đều đặn, trưởng quầy đứng đó to mắt chờ.
Lý Phù bước chân đều đặn, chẳng bao lâu đã tới trước của lớn Thú Hồn Các. Không do dự, hắn liền sảng khoái rời đi, mắt thấy bóng dáng sắp bị người qua đường che mất.
“ Khách quan dừng bước! Ba cân thì ba cân, coi như chúng ta chịu thiệt một chút cũng được!” Lão trưởng quầy thân thế tròn trịa, hồng hộc đứng ở cửa lớn Thú Hồn Các hét lớn.
Cách đó chục m, Lý Phù dừng lại bước chân, khoé môi hơi cong. Quay người lại, hắn một mặt lạnh nhạt: “ Vậy xin đa tạ!"
Bôn ba nhiều năm, Lý Phù va chạm với đủ thứ chuyện, đủ hạng người, hắn đối với giới hạn Thú Hồn Các có thể chấp nhận nắm chắc trong lòng bàn tay. Thật ra bán thú hồn cùng Luyện Hồn Đỉnh với giá ba cân linh sa bọn hắn đã rất có lời, chỉ là không nhiều bằng thường ngày bán cho người khác mà thôi.
Cứ thế tiền trao cháo mục, giao dịch thuận lợi, Lý Phù dốc ngược túi trữ vật đổ ra ba chân linh sa lên bàn rồi từ lão trưởng quầy nhận lấy một quả cầu pha lê cùng một chiếc hắc đỉnh.
Rời khỏi Thú Hồn Các, Lý Phù lập tức trở về chỗ ở. Đóng chặt cửa lớn, hắn mới đem hồn phách bọ cạp độc cùng Luyện Hồn Đỉnh ra ngắm nghía một phen.
Hồn phách được đựng trong một quả cầu pha lê to bằng nắm tay, quả câu trong suốt lấp lánh, lờ mờ có thể thấy được bên trong hắc khí lưu chuyển. Cầu này gọi Hồn Thạch, không đáng giá. Còn hắc khí bên trong chính là hồn phách bọ cạp độc.
Về phần Luyện Hồn Đỉnh là một chiếc đỉnh bát phương, toàn thân đen tuyền, bên trên sơ sài điêu khắc một cái mặt quỷ. Chỉ cầm thứ này trong tay thôi mà Lý Phù đã thấy lạnh hết sống lưng, bởi nhẽ đỉnh này chính là dùng thủ đoạn quỷ đạo luyện thành.
Nhìn Luyện Hồn Đỉnh lạnh băng trong tay, Lý Phù trong đầu bất giác nghĩ tới cán Thiên Hồn Phiên năm đó. Nhiều năm như vậy trôi qua không biết ngàn vạn oan hồn trong cán phiên bây giờ thế nào, gia gia hắn bây giờ thế nào?
“ Hzz… ! Quá chậm! Quá chậm! Tộc độ tu luyện của ta quá chậm. Nếu cứ tiếp tục như này thì cả đời đừng hòng trúc cơ, càng đừng hòng có thể đi tìm Chí Lôi lão ma báo đại thù!” Bỗng nhiên Lý Phù mặt mày dữ tợn, răng cắn ken kén.
Nhiều năm lẻ loi, tâm tình Lý Phù bình thường đều tĩnh lặng như nước, hiếm có khi nào lại tức giận như vậy. Mãi mới bình phục khỏi kích động, hắn trở tay vỗ lên túi trữ vật, lập tức một tia sáng mờ phá không bay ra.
Tia sáng trên không xoay tròn rồi hoá thành một con rối bọ cạp sống động như thật. Con rối dài khoảng hai mét, một đầu hai đuôi, trên thân gai góc sắc nhọn, tinh xảo tỉ mỉ, nếu không phải nó toàn thân đen nhánh như kim loại thì chỉ dùng mắt thường khó mà phân biệt được thật giả.
Đây chính là bán thành phẩm Độc Hạt Khôi Lỗi mà Lý Phù tốn trăm công ngàn sức chế tạo ra, bây giờ chỉ cần thiếu một bước nhập hồn nữa liền có thể trở thành một con khôi lỗi chân chính.
Lý Phù nâng lên tay phải khẽ đẩy vào phần đuôi độc hạt khôi lỗi, nó lập tức theo sức đẩy mà chạy nhanh về phía trước.
Roạt! Roạt!
Con khôi lỗi tám chân nhịp nhàng chuyển động, thân thể uyển chuyển, nhìn vào hoàn toàn không khác gì một con bọ cạp thật sự đang đi lại.
“ Trông cậy hết vào ngươi!”