Trong phòng tối tăm, Độc Hạt Khôi Lỗi run lên cầm cập, từng mảnh thân thể kim loại va chạm vào nhau tạo thành những tiếng choang choang vô cùng đặc trưng.
Lý Phù căng mắt mà nhìn nhưng không thể làm gì, chỉ có thể trong lòng lo lắng.
Nửa ngày cứ thế trôi qua, Lý Phù ngồi yên một chỗ lại toàn thân mồ hôi đầm đìa, cảm giác cứ như vừa tử chiến ba trăm hiệp.
Ầm.................!
Độc Hạt Khôi Lỗi bỗng nhiên căng cứng toàn thân, hai cái đuôi ầm ầm đập mạnh xuống sàn.
Lý Phù thấy thế thì hai mắt kinh nghi, chăm chú quan sát. Chỉ thấy Độc Hạt Khôi Lỗi bề ngoài không khác nhưng khí tức trên thân lại thay đổi nghiêng trời lở đất. Trước kia nhìn vào khôi lỗi chỉ thấy tử vật vô hồn, giờ đứng trước mặt cứ như như đang đối đầu chân chính hung thú, trong lòng hồi hộp.
Hai mắt khôi lỗi là hai quả cầu tinh kim, vốn âm u vô hồn lúc này lại phát sáng ánh xanh nhè nhè, tà dị hớp hồn. Lý Phù nhìn nhiều một chút liền vô thức lùi lại, trong lòng nhớ tới đầy trời yêu ma tấn công Bồi Tiên Thành năm đó.
“ Thành hay bại?” Lý Phù không chắc chắn tự hỏi.
Giống như để trả lời cho hắn, Độc Hạt Khôi Lỗi tám chân bỗng nhiên mãnh liệt đập mạnh xuống đất, cơ thể hoá thành bóng mờ lao thẳng tới. Phía sau lưng nó, hai chiếc đuôi nhọn hoắt xé gió đâm tới, thế như mũi tên bắn nhanh.
“ Haaaaaaaaaaa................. !”
Lý Phù thấy thế không những không sợ mà còn lấy làm mừng, há miệng cười to. Mắt thấy đuôi bọ cạp sắp đâm lủng đầu hắn, họ Lý trong tay ấn pháp quyết, mở miệng hét một chữ ngừng.
Độc hạt khôi lỗi toàn thân khôi văn lấp lánh, thân hình lớn như căn phòng vốn đang lao đi như núi lở lại đột ngột dừng phắt lại. Chuyển động đột ngột làm cho không khí xung quanh nhộn nhạo cả lên, bụi bay tung toé.
Đây là do hồn phách hung tính vẫn còn, sau khi nhập vào thân khôi lỗi tiền theo bản năng tấn công. Lý Phù thân là người luyện chế khôi lỗi, từ lâu đã trên thân nó để lại thủ đoạn mới có thể ung dung nhẹ nhàng chế ngự như vậy.
“ Đánh tốt! Đánh tốt lắm! Hồn phách càng hung ác thì khôi lỗi càng mạnh.” Lý Phù đi tới trước đầu bọ cạp khôi lỗi, tay phải khẽ vuốt ve cái đầu góc cạnh. Trong mắt hắn con khôi lỗi xấu xí này còn xinh đẹp hơn đệ nhất mỹ nhân Đại Bắc Thành gấp trăm lần.
Cặp mắt khôi lỗi lấp lánh lục quang, sát ý cuộn tròn nhưng tới cuối cùng vẫn không thể động đến một cái.
Lý Phù thấy thế thì trong mắt hiện ý cười, trong đầu nhất niệm, lập tức một đoàn thần thức thông qua bàn tay đang vuốt ve mà xâm nhập vào đầu khôi lỗi.
Thần thức không hình không dạng, chỉ có thể dùng ‘tâm’ đi cảm nhận, cơ thể tinh kim của khôi lỗi là hoàn toàn không thể ngăn cản. Đám thần thức dễ dàng đi xuyên lớp vỏ khôi lỗi, hoá thành một cái ấn ký vô hình rồi thật sâu khắc lên hồn phách con khôi lỗi không có chút sức lực chống cự.
Độc hạt khôi lỗi toàn thân khẽ rung, tám chân hơi cong xuống, trong mắt lục quang lập tức ảm đạm vô quang.
Thần thức ấn ký khắc vào hồn phách khôi lỗi một khắc, Lý Phù chỉ cảm thấy một đám ý nghĩ tà ác xâm nhập vào trong đầu. Đám ý nghĩ này không biết xuất hiện từ đâu, hung ác bạo ngược mưu đồ đánh đổ linh trí của hắn.
May mắn đám ý nghĩ này không mạnh, Lý Phù hơi thất thần nửa giây liền trở lại bình thường như cũ. Hắn biết đây chính là hung ác ý nghĩ của hồn phách khôi lỗi truyền tới thông quan thần thức ấn ký, nếu trầm luân trong đó hậu quả khó lường.
Tu tiên giả muốn điều khiển khôi lỗi trước tiên cần khắc thần thức ấn ký lên hồn phách của khôi lỗi, đây chính là bước Lý Phù vừa làm. Chỉ cần xong một bước này khôi lỗi liền trở thành tay sai như thiên lôi chỉ đâu đánh đây, trung thành vô hạn.
Thông thường một bước khắc ấn ký thần thức này không có gì khó khăn, chỉ nghe nói có một số hồn phách khôi lỗi quá mức mạnh mẽ có thể đánh tan tâm thần tu tiên giả, đem hắn biến thành kẻ điên.
“ Đại công cáo thành!” Lý Phù chắp tay mà đứng, nhìn độc hạt khôi lỗi ngoan ngoãn như cún con bò rạp dưới chân, trong lòng đầy vui mừng. Bảy năm, ròng ra bảy năm lao động cực nhọc cuối cùng cũng có thành quả, tất cả đều là xứng đáng.
“ Bảo bối! Để xem ngươi thực lực thế nào!” Lý Phù nheo mắt khẽ cười, mười ngón tay đưa về phía trước.
Thần thức lập tức cuộn trào nơi đầu ngón tay, cuối cùng hoá thành mười sợi thần thức sợi tơ vô hình vô chất, mỏng manh vô cùng. Thần thức sợi tơ xuất phát từ nơi đầu ngón tay, đầu còn lại liên kết với độc hạt khôi lỗi.
Những sợi tơ này gọi là thần thức ti, tu tiên giả muốn điều khiển khôi lỗi theo ý mình cần dùng những sợi tơ thần thức này. Tuy nhiên sử dụng thần thức ti vô cùng hao phí thần thức, đây cũng chính là nguyên nhân tu tiên giả không thể lâu dài điều khiển khôi lỗi.
Lý Phù tay phải hơi co lại, kéo nhẹ về phía sau. Lập tức độc hạt khôi lỗi co lại tám chân, cơ thể hướng phía trước đâm mạnh tới.
Ầm!
Bụi bay mù mịt, bước tường đá dày cộm bị thân thể tinh kim đâm tới nát bấy, đổ xập ra đấy. Nhìn lại độc hạt khôi lỗi toàn thân lấp lánh, một vết xước nhỏ cũng không có.
“ Chưa quen tay!” Lý Phù nhìn thấy nhà mình bị đánh tới nát bét, trong lòng cũng không buồn bực, lắc lắc cổ tay than thở. Dùng thân thức ti điều khiển khôi lỗi cũng không phải dễ dàng, cần lâu dài luyện tập mới được.
Gian khổ nhiều năm, bây giờ cuối cùng cũng luyện chế ra được một con khôi lỗi, Lý Phù cứ tưởng bản thân sẽ mừng như điên nhưng hoá ra không phải. Hắn tất nhiên trong lòng vui mừng, như cũng chỉ vậy mà thôi.
Huyết hải thâm thù chưa báo, Chí Lôi chân nhân bây giờ không biết đã cấp độ gì, nói không chừng đã kết đan. Hắn ở chỗ lòng đất âm u này luyện chế ra một con cấp một khôi lỗi, nghĩ lại thật không có ý nghĩa.
Nhớ tới năm đó mất hơn một năm liền có thể vẽ thành Hắc Sương Phù, luyện một con khôi lỗi cấp một lại mất những bảy năm. Lý Phù nghĩ tới đây vui mừng trong lòng liền sẽ mất đi hơn nửa.
Tất nhiên hắn cũng rõ ràng muốn trở thành khôi lỗi sư thông thường đều mất hơn mười năm, bảy năm đã là rất ngắn. Nhưng thời gian không đợi người, hắn nếu cứ từng bước vững vàng tiến lên thế này thì ngày nào mới có thể báo được đại thù, giúp cho gia gia siêu thoát?
“ Ngàn dặm đường xa cũng bắt đầu từ một bước chân mà thôi! Sẽ có một ngày ta bước lên đỉnh tiên lộ.” Lý Phù hai mắt đăm đăm, mắt nhìn độc hạt khôi lỗi mà tâm đã bay đi nơi nào.
Nửa năm sau, Lý Phù sải chân bước vào Vạn Vụ Các.
Ngửa đầu nhìn tấm bia đá như núi cao trước mắt, hắn trong lòng đã quyết, không thể cứ tiếp tục ngồi trong phòng tinh luyện linh sa được nữa, hắn không có nhiều thời gian như vậy.
Dừng lại tại luyện khí trung kỳ đã gần mười năm, Lý Phù dù có muốn chờ cũng không chờ nổi nữa.
Nếu muốn tu vi tăng nhanh cũng chỉ có thể tiếp những nhiệm vụ nguy hiểm hơn, đoạt tới nhiều linh sa hơn. Hắn bây giờ trong tay có khôi lỗi, còn có bốn tấm phù lục chưa dùng, cũng coi như có chút vốn liếng để xông xáo.
“ Tu vi tăng lên thì thực lực mới tăng lên, nhưng muốn tu vi tăng lên lại cần có thực lực, đúng là nghịch lý! Phen này ta muốn tăng lên thực lực cũng chỉ còn có phù lục một cách, phải nghĩ cách đoạt tới yêu thú tài nguyên.” Lý Phù trong miệng lầm bầm, dõi mắt chăm chú nhìn.
Chẳng bao lâu hắn tại một góc lưng chừng bia đá dừng lại ánh nhìn, ở đó ngay ngắn viết mấy hàng chữ đỏ: “ Thuê hai mươi tu tiên giả tiến đánh một cái Sa Trư hang ổ. Tu vi bắt buộc từ luyện khí trung kỳ trở lên, thực lực mạnh mẽ. Chuyện thành có thể nhận mười chân linh sa tiền công, muốn cũng có thể nhận yêu thú thi thể.”