Phù Phá Thiên

Chương 35 - Lòng Hồ Bất Thường

“ Sa Trư con non rất yếu ớt, các ngươi ra tay phải có chừng mực!” Tuyết Linh hai mắt lấp lánh ánh sáng, thì thầm.

Đám người tự nhiên đều là rõ ràng trong lòng, chỉ gật đầu phụ hoạ mà không nói.

Lý Phù tự nhiên cũng biết trước mắt chính là cơ duyên phát tài, không dám có chút khinh địch. Hắn nhẹ nhàng vỗ vào đầu độc hạt khôi lỗi, lập tức một cánh cửa nhỏ bằng bàn tay bật ra để lộ ra không gian vuông vức nằm trong đầu khôi lỗi.

Hắn hơi nheo mắt nhìn vào, chỉ thấy bên trong đa phần trống rỗng, chỉ có dưới đáy còn có chút linh sa cùng cặn bẩn.

“ Sử dụng khôi lỗi tiêu hao linh sa cũng không ít! Chiến đấu một hồi mà đã tiêu tốn mất hai lượng linh sa.” Lý Phù lắc đầu thở dài, trở tay đổ linh sa vào không gian trong đầu khôi lỗi.

Từng hạt linh sa lấp lánh long lanh rào rạt chảy xuống như thác, mỹ lệ diệu luân, chẳng bao lâu không gian nhỏ đã đầy gần nửa. Lý Phù vốn còn muốn đổ thêm nhưng lắc túi trữ vật mãi vẫn không có thêm hạt cát nào chảy ra.

“ Xong! Phen này thực sự là nửa hạt cát cũng chẳng còn rồi.” Lý Phù hơi nhún vai bất đắc dĩ. Nhiều năm qua khổ cực, đối với tình huống trong người không hạt linh sa hắn đã quá quen rồi, chỉ mong lần này hành động có thể thuận lợi phát tài.

Cạch một tiếng. Lý Phù trở tay đóng lại cửa nhỏ trên đầu khôi lỗi. Vừa rồi hắn đổ vào khoảng ba lượng linh sa, tiết kiệm một chút chắc cũng đủ để khôi lỗi hoạt động.

Nên biết khôi lỗi cũng không phải tự nhiên có thể đi, có thể chiến đấu, tất cả đều cần có năng lượng. Cung cấp năng lượng cho khôi lỗi tự nhiên cũng có nhiều kiểu, tại Sa Hải phổ biến nhất vẫn là dùng linh sa.

Bên kia Tuyết Linh sau khi cùng vài người thân tín thảo luận một chút liền nhanh chóng định ra một cái đơn giản kế hoạch. Đám người đầu tiên chia ra bao vây bầy thú, cuối cùng do những người thông thạo trói buộc pháp thuật bắt lấy yêu thú con non, những người còn lại hạn chế ra tay đề phòng con non bị hại.

“ Động thủ!” Tuyết Linh phất tay, dẫn đầu tiến lên.

Mười chín người cứ thế thận trọng triển khai đội hình, mắt thấy cách mười mấy con Sa Trư con non càng ngày càng gần.

Bộp!

Âm thanh chát chúa đột ngột xuất hiện, vang vọng mãi trong không gian khép kín. Đám người ai nấy cũng mặt nhăn mày nhỏ, trong lòng nộ hoả.

Thì ra một thiếu niên trong lúc điều khiển khôi lỗi di động đã vô tình đá bay một viên đá nhỏ, âm thanh kia chính là do viên đá chạm đất phát ra.

Éc!!!!!!!!!!!!

Éc……éc………..

Bầy trư vốn đang an ổn nghỉ ngơi bỗng dưng phát hiện xung quanh không biết từ khi nào đã vây kín sinh vật lạ, trong lòng đại hoảng, hé miệng kêu lên the thé.

Vốn tưởng bọn chúng sẽ lập tức hướng lối ra trốn chạy nhưng không, mười hai đầu sa trư con non đều giống nhau đạp mạnh bốn chân ngắn đủn lao thẳng xuống hồ nước bên cạnh.

“ Ngăn chúng lại!” Tuyết Linh thấy thế tức giận sôi máu, lườm thiếu niên vụng về kia một cái liền cưỡi lên hắc khôi lỗi xông lên.

Không đợi nàng ta hạ lệnh, những người khác đã trước một bước hướng yêu thú con non đuổi tới. Lý Phù tay nhanh mắt lẹ, vượt lên trước tiên đám người, tay phải hướng phía trước vỗ nhẹ lập tức độc hạt khôi lỗi cong người phóng lên.

Bõm bõm mấy tiếng, mắt thấy trư yêu toàn bộ nhảy xuống nước, hướng phía dưới càng lặn càng sâu.

Đến lúc này đám pháp thuật thần thông của chúng tu tiên giả mới ung dung tới muộn.

Một dải lụa hồng như cầu son vắt ngang trời, phá nước khẽ quấn lập tức đem một con Sa Trư con non chặt chẽ trói chặt. Mặc cho con yêu thú vùng vẫy thế nào cũng không thả lỏng mảy may.

Bên kia, trên trời tự nhiên hạ xuống một cái chuông lớn. Đông! Chuông lớn không đánh tự rung, sóng âm nhộn nhạo, hai con Sa Trư con non cách quá gần không kịp trốn tránh lập tức đầu choáng mắt hoa, đợi đến khi tỉnh táo đã bị một con khôi lỗi khỉ đột nắm chặt trong tay.

Lý Phù thấy đồng bạn khoe ra thủ đoạn mà trong lòng ngạc nhiên, tay cũng không hề chậm nhịp nhàng múa may. Độc hạt khôi lỗi nặng nề nhảy thẳng xuống nước, phía sau hai chiếc đuôi dài thẳng tắp duỗi ra, chuẩn xác cuốn chặt một con sa trư con non.

Hành động này nhìn như đơn giản nhưng yêu cầu đối với thuật điều khiển khôi lỗi vô cùng cao. Chuyện này chắc khác nào dùng đao sắc gọt vỏ trứng, bất cẩn một chút liền vỏ nát trứng tan, một phen công cốc.

“ Chết tiệt!” Những người khác lúc này muốn ra tay đã chậm, yêu thú đã lặn sâu xuống đáy hồ, nào còn thấy bóng dáng.

Lý Phù phất tay gọi về độc hạt khôi lỗi, một bên chăm chú nhìn sa trư con non lúc này đang bị đuôi bò cạp cuốn chặt, một bên không chút lo lắng nói: “ Chưa từng nghe nói Sa Trư có thể thở dưới nước! Bầy yêu sớm muộn gì cũng phải ngoi lên lấy hơi, chúng ta một mực mai phục chỗ này còn sợ con mồi trốn mất?”

Những người khác nghe hắn nói có lý, trong lòng đáng tiếc cũng tiêu tan mà tập trung quan sát mặt nước.

“ Vị đạo hữu này nói có lý! Chúng ta một mực canh giữ tại bờ hồ, sa trư sớm muộn gì cũng sẽ lên tới.” Tuyết Linh cũng gật đầu trấn an đám người. Đáng tiếc hắc khôi lỗi của nàng chỉ am hiểu tấn công cũng không hiểu trói buộc, vừa nãy ra tay không thể cầm tới con Sa Trư nào.

Vậy mà Lý Phù lại có thể bắt tới một con, điều này càng làm nàng để tâm tới kẻ nhìn như tầm thường trước mắt.

Đám người lại thương lượng một chút cuối cùng quyết định chia làm hai nhóm, luân phiên canh gác bờ hồ.

Thời gian từng chút trôi qua, chớp mắt cái đã qua một canh giờ.

Mặt hồ trong suốt phẳng lặng, yêu thú vẫn không chút bóng dáng. Mọi người có chút nóng ruột nhưng không nói gì, dù sao yêu thú thân thể cường hãn, nín thở một canh giờ không tính là gì.

Hai canh giờ.

Ba canh giờ.

……

“ Trong hồ có quỷ!” Tuyết Linh vỗ mạnh xuống tảng đá, nặng nề nói. Bọn hắn đã tại bờ hồ đợi gần một ngày nhưng Sa Trư con non vẫn không nổi lên lấy hơi, đây không phải lẽ thường.

Đừng nói mấy con tiểu yêu này, dù là Sa Trư trưởng thành cũng tuyệt đối không thể nhịn thở lâu như vậy. Cách giải thích duy nhất chính là trong lòng hồ có gì đó không bình thường.

“ Hay chúng ta lặn xuống đáy hồ xem xét ra sao?” Một thư sinh lên tiếng.

“ Nhưng ta không biết pháp thuật bế khí, các ngươi có ai biết?” Tuyết Linh lắc đầu nhìn sang. Không có pháp thuật bế khí, nhân loại hít một hơi tàn có thể lặn dưới nước bao lâu? Một nén hướng thời gian là cùng, hoàn toàn không đủ để thăm dò hồ nước.

“ Thuật bế khí tiểu sinh ngược lại biết một ít! Chỉ là lòng hồ an nguy chưa rõ, cũng không dám cứ thế thăm dò!” Người thư sinh nọ đáp lời, trên mặt hiện vẻ áy náy.

Đám người nhất thời lâm vào do dự, quả thật lòng hồ an toàn hay không còn chưa biết, cũng không thể khăng khăng bắt người ta nhảy vào được.

Lý Phù nhìn mặt hồ u tối, trong đầu nghĩ tới bầy yêu thú béo núc, trong lòng làm ra quyết định. Hắn hướng vị thư sinh chắp tay: “ Chỗ tại hạ có một tấm Mộc Thuẫn Phù! Bùa này chính là hiếm có phòng thủ phù lục, chớp mắt có thể biến thành một mặt thuẫn gỗ để phòng ngự. Đạo hữu cầm lấy phù này thiết nghĩ dù gặp phải nguy hiểm cũng có thể ứng đối một hai!”

Nói xong, hắn trở tay đưa tới một tấm bùa nhỏ xanh mướt, phù văn phức tạp, chính là tấm Mộc Thuẫn Phù cuối cùng của hắn. Nếu có thể Lý Phù càng muốn lấy ra hoả cầu phù, nhưng chuyến này chính là muốn lặn xuống nước, lấy ra hoả cầu phù chẳng khác nào trời nắng tặng ô.

“ Lại thêm các vị khác đem ra vài món bảo bối, hẳn có thể đảm bảo đạo hữu một chuyến an toàn. Thiết nghĩ người ở đây đều là lão luyện, sẽ không vì nhỏ bỏ lớn, ôm khư khư bảo bối không dùng.” Lý Phù chuyển mắt nhìn một chút đám người, hơi to giọng.

Tuyết Linh nghe tới đây liền hai mắt sáng lên, cũng lấy ra một hạt châu đen. Nàng hào phóng đưa tới hạt châu, nói: “ Viên Phích Lịch Đạn này một khi nổ tung có thể so với luyện khí hậu kỳ một chiêu toàn lực. Muốn kích phát chỉ cần truyền vào một tia pháp lực, cầm nó trong tay đạo hữu không cần sợ hãi.”

Những người khác nghĩ nghĩ một chút, cũng không chịu thua kém mà đem ra bảo vật. Đều là những thứ có thể trực tiếp dùng như phù lục, phích lịch đạn,..

Vị thư sinh nọ cầm tới một đống bảo bối quý giá, do dự trong lòng cuối cùng cũng mất sạch. Y hướng mọi người chắp tay, chém như đinh đóng cột: “ Đa tạ các vị tin tưởng! Tiểu sinh lập tức xuống hồ thám thính thực hư. Những bảo bối này nếu dùng thì thôi, không dùng tới chắc chắn toàn bộ hoàn trả.”

Những người khác vội gật đầu xưng phải, một đầu sa trư con non liền đáng giá mấy chục cân linh sa, chút bảo bối của bọn hắn nếu so sánh thật không quá quý giá.

Thư sinh nọ thấy thế cũng không tiếp tục rề rà, bấm ngón tay thi phép. Không thấy hắn tiếp tục có hành động, trên đầu hơi nhộn nhạo, một bong bóng nước từ không hoá có đem đầu hắn kín kẽ bao trùm. Thi pháp xong, hắn quay người nhảy xuống nước, hai chân thuần thục đạp mấy cái thân thể đã hướng đáy hồ lặn đi, chớp mắt cái đã mất tăm mất tích.

Bình Luận (0)
Comment