Rắc… rắc…. rắc….
Độc hạt khôi lỗi run rẩy tám chân, khắp thân mình tia sét du tẩu như linh xà.
Xung quanh mặt đất cháy đen, lồi lõm không đều, không khí trôi nổi đầy mùi cháy khét.
“ Khụ!” Lý Phù ôm ngực ho ra một ngụm máu, song mục đằng đằng sát khí. Vừa rồi một chiêu sét đánh, nếu không phải hắn nhanh tay lẹ mắt điều khiển độc hạt khôi lỗi chắn trước mặt, cộng thêm kích phát Mộc Thuẫn Phù chỉ sợ phen này không chết cũng mất nửa cái mạng.
Lại nói may mắn thư sinh biết bế khí thuật kia không dùng tới Mộc Thuẫn Phù liền đúng hẹn đem hoàn trả chủ cũ, Lý Phù đúng lúc nguy nan mới có thứ để dùng.
Đưa mắt mà nhìn, bốn phía hang động tối tăm, không biết từ bao giờ xung quanh hồ nước đã đứng thêm hơn ba mươi hắc y nhân. Những kẻ này đều che mặt nhìn không rõ, vài kẻ trong tay còn lập lòe tia sét, hiển nhiên vừa rồi đánh lén chính là bọn hắn.
Bên cạnh, Tuyết Linh trên mặt còn vương một giọt máu, lạnh giọng quát: “ Khốn khiếp! Các ngươi ăn gan hùm mật gấu rồi hay sao mà lại dám đánh lén chúng ta!”
“ Hừ! Một con đàn bà mà cũng dám lên giọng. Huynh đệ đâu, xông lên! Nam chém đầu nữ giữ lại hưởng lạc. Khạc... khạc.... ” Một tên hắc y nhân rõ ràng là người dẫn đầu, phất tay hét một tiếng, âm như chuông đồng.
“ Giết!”
“ Giết!”
Một lời vừa ra toàn bộ hắc y nhân đều ra sức hưởng ứng, đua nhau hò hét, âm thanh đằng đằng sát khí lại hả hê bệnh hoạn.
Đám người Lý Phù lúc này vẫn chưa rõ ràng hắc y nhân là ai, nghe tới đây đều không nhịn được nhíu mày.
“ Các ngươi là ai?” Lý Phù cố nén nộ khí trong lòng quát hỏi.
“ Ai? Các ngươi ngây thơ hơn ta nghĩ. Thình lình xuất hiện ở đây, hơn nữa còn ăn mặc như vậy, tất nhiên là sa tặc rồi!” Tên hắc y nhân dẫn đầu khằng khặc cười vang, phất tay.
Toàn bộ hơn ba mươi tên hắc y nhân lập tức xông lên như lũ, một bên tham lam nhìn đám người ướt sũng, một bên bận bịu thi triển thủ đoạn tấn công. Nhất thời đầy trời khôi lỗi cưỡi lên từng đạo pháp thuật đua nhau đánh qua, khí thế như sông dài gấp rơi khỏi núi.
Nên biết sa tặc chính là những kẻ bị tu tiên giới khai trừ, bị đông đảo tu sĩ công khai truy sát, trên lưng kẻ nào kẻ nấy đều vác lấy kinh người tội ác. Những kẻ như thế này có thể sống tới giờ tất nhiên ai cũng là hảo thủ, chiến lực mạnh mẽ nếu không đã phơi xác nơi hoang dã từ lâu, hơn ba mươi tên cùng lúc xông lên khí thế như thiên quân vạn mã không thể cản.
“ Chạy!” Lý Phù quát to một tiếng, đối diện kẻ thù không hề chống cự liền xoay người bỏ chạy. Hắn trong lòng rõ ràng, hắc y nhân số lượng đông đảo gấp bội lại đã mai phục từ lâu, phen này ra tay hẳn đã chắc thắng mới làm. Ngược lại bọn hắn nhiều phen chiến đấu, trên thân bảo bối tiêu hao thất thất bát bát, lại thêm vừa nãy bị tia sét đánh lén không ít đều là trọng thương, cứng rắn ứng chiến kết quả chỉ có một chữ bại, thảm bại!
Thật ra hành động lần này còn có suy tính sâu xa hơn, phen này ở lại tham chiến những kẻ tu vi yếu ớt, thủ đoạn đơn giản như Lý Phù tất nhiên sẽ trở thành tấm chắn cho kẻ mạnh lợi dụng. Có ngu ngốc mới máu nóng ở lại liều mạng.
Lý Phù chưa chiến đã chạy, những người khác từ lâu đã sợ hãi trong lòng tự nhiên chiến ý cũng tan rã như tuyết mùa xuân, không có do dự quay người nối gót hướng lối ra liều mạng trốn chạy.
Sa tặc bao vậy bốn phương tám hướng, khôi lỗi pháp thuật công tới đâu đâu cũng có. Đám người không dám khinh thường, chuyên tâm phòng thủ mà không công, một bên nhanh chóng hướng lối ra đánh tới.
Lập tức hang động hoang vu tĩnh mịch không biết bao nhiêu năm trở thành chiến trường khốc liệt, hơn năm mươi tu tiên giả say sưa liều mạng, lửa nước rơi vãi, ầm vang liên hồi.
Choang!
Lý Phù điều khiển độc hạt khôi lỗi đánh bay một cây đại đao từ trên trời chém xuống, cơ thể lung lay dữ dội, lòng ngực nặng trĩu. Chưa đợi hắn ổn định thân hình, trước mắt đã phóng tới một con khôi lỗi hình cua.
Hắn đối mặt hiểm cảnh nhưng tâm lặng như nước, nhẹ nhàng kéo nhẹ tay phải. Độc hạt khôi lỗi hai mắt bùng tinh quang, sau lưng hai đuôi uốn éo như linh xà tinh chuẩn đâm trúng đầu hình cua khôi lỗi. Lý Phù nhân cơ hội xoay người nhảy lên đầu độc hạt, một người một khôi lập tức cấp tốc hướng lối ra chạy đi.
Nơi này vốn là hang ổ của sa trư, nằm sâu dưới lòng cát, đám người Lý Phù nhìn như ba ba trong hũ, không chỗ có thể chạy. Nhưng bọn hắn thực lực không yếu, liều mạng một phen dù có là hắc y nhân người đông thế mạnh cũng phải nhún nhường vài phần.
Mắt thấy mấy người thực lực mạnh mẽ đã thành công chui vào đường hầm dẫn lên mặt đất.
Lý Phù không chịu thua kém ai, xoay chuyển mấy bận đã tới gần lối ra, mắt thấy sắp thành công trốn khỏi hang động.
“ Nổ!”
Vốn tưởng phen này có thể thuận lợi thoát thân, ai ngờ trời không toại lòng người, phía sau bỗng vang lên một tiếng hét vang!
ẦMMMMMMMMMMMMMM!
Lập tức đất rung vách chuyển, sâu trong đường hầm dẫn lên mặt đất truyền tới một tiếng nổ cực lớn, bên trong hang động chật hẹp càng khuếch đại lên nhiều lần làm đám người đều hai tai đau xót, nhíu mày đau đớn.
Dừng lại khoảnh khắc, từ bên trong đường hầm mới thổi ra kinh người bụi đất, đá bay như tên, hỗn loạn vô cùng.
Lý Phù đứng gần đường hầm vội lui lại, men theo ánh sáng tím đậm le lói vẫn có thể thấy nơi sâu trong đường hầm đã bị đất đá chặn kín. Đám sa tặc phen này hành động rõ ràng đã toan tính đâu vào đấy, từ đầu đã bố trí thủ đoạn để đánh sập đường hầm dẫn ra khỏi hang động.
Thảo nào Lý Phù luôn cảm giác hắc y nhân không sợ bọn hắn chạy vào đường hầm. Cộng thêm một chiêu sét đánh lúc đầu, thủ đoạn chuyên nghiệp như vậy không biết đã làm đi làm lại bao nhiêu lần.
Bây giờ đường hầm dẫn lên mặt đất, lối ra duy nhất đã bị không biết bao nhiêu đất đá vây kín, muốn rời khỏi đây không phải không thể nhưng tiêu tốn thời gian trong đó tự nhiên không phải một hai canh giờ là có thể xong.
“ Bây giờ thật sự trở thành ba ba trong hũ rồi!” Lý Phù quay người, nhìn trước mắt trập trùng bóng đen. Ngoại trừ năm đó đầy trời yêu thú tấn công Bồi Tiên Thành, đây có lễ là nguy cơ lớn nhất hắn gặp phải từ lúc bắt đầu tu đạo. Phen này ứng đối không tốt chỉ sợ lành ít giữ nhiều, xác phơi đất hoang không phải khó!
Đám hắc y nhân nhìn tới một cảnh này thì hoan hỷ cười vang, thủ đoạn càng lăng lệ.
Tuyết Linh cưỡi trên đầu hắc khôi lỗi giao chiến với ba tên hắc y nhân, lấy một địch ba vẫn chiếm lấy thương phong. Hắc khôi lỗi lực lượng mạnh mẽ, thân thể cứng chắc như không thể phá huỷ, trên chiến trường xuyên qua xuyên lại như cỗ chiến xa.
Ầm!
Tuyết Linh phất tay ném ra, Phích Lịch Đạn ầm vang nổ tung thành đoá hoa lửa đem hắc y nhân đối diện đánh bay. Khí thế to lớn làm cho những kẻ khác không nhịn được mà phân tâm nhìn sang.
Đang khi nàng ta định thuận thế tiến lên, sau lưng chợt vang lên tiếng xé gió nhè nhẹ. Nàng không kịp quay người, trong lòng hốt hoảng cũng chỉ có thể điều khiển hắc khôi lỗi chắn sau lưng.
Một chuỗi thanh âm sắt thép va chạm vang lên chói tai! Hắc khôi lỗi rung lắc bay ra ngoài như đồ bỏ, chân phải phía trước đã bị chém đoạn, vết thương nhẵn nhụi như gương.
Đối diện, một đạo hắc quang bị khôi lỗi đánh bật ra sau, trên không xoay nhè nhè liền uyển chuyển hạ xuống trong tay một tên đạo sĩ già. Ánh sáng đen chập chùng lên xuống mấy nhịp như hít thở, tắt ngúm để lộ bên trong một cây tiểu kiếm óng ánh như sao.
Hiển nhiên hắc khôi lỗi vững chãi như thái sơn chính là bị thanh tiểu kiếm bé xíu này chém thương.
“ Ngươi.....!” Tuyết Linh hai mắt trừng lên như muốn rách, lời tới họng nhưng không thoát ra tiếng. Đạo sĩ già chính là một trong mười tám kẻ nàng thuê để săn giết sa trư, trên đường hành động đúng mực, thực lực mạnh mẽ, hết mực được nàng tin tưởng.
Không ngờ bên trong nội bộ từ đầu đã có nội gián, thảo nào bọn hắn lại đúng lúc bị đánh lén ở chỗ này.
Sa tặc giả danh nhận nhiệm vụ của Vạn Vụ Các, mưu đồ đối với đám người Lý Phù hiển nhiên đã từ lâu. Đám người phen này muốn toàn mạng rời đi chỉ sợ khó như lên trời!