Phù Phá Thiên

Chương 44 - Nhất Kích Kinh Thiên

Tia nước cắt ngang không khí, nhanh như điện giật. Tựa hồ chớp mắt ở giữa liền có thể vượt qua khoảng cách hư không, đem mục tiêu đầu lâu đâm xuyên.

Đối điện đòn tấn công âm hiểm, Lý Phù không hoảng không loạn, thân hình đứng yên, nhẹ nhàng vung tay thả ra một tấm hoả cầu phù.

Hoả cầu phù này dùng da Sa Trư vẽ tới, cùng phổ thông hoả cầu phù có đôi chút khác biệt nhưng hiệu quả giống nhau như đúc. Nó ở trên không xì một tiếng, một viên hoả cầu chói mắt ngang trời xuất thế, không gian nhiệt độ giống như cũng tăng lên chút ít.

Rõ ràng hoả cầu chỉ là đứng yên, tia nước lại cứ như thiêu thân lao đầu vào lửa mà hướng hoả cầu đâm thẳng vào.

Ầm... xìiiiii!

Nước lửa đụng chạm toé ra một đám sương mù, Phá Sơn Chỉ nhiều lần lập công đối diện một luyện khí trung kỳ khắp nơi mang thương lại chỉ có thể bắn ra chút ít sương mù như vậy!

" Cái.. cái này...." Đạo sĩ già mấp máy môi, trong lòng khó có thể tin. Phá Sơn Chỉ lão nhiều năm tỉ mỉ tu luyện, xưa nay xuất hiện ắt phải thấy máu, vậy mà lại bị một tấm Hoả Cầu Phù đơn giản chặn đứng! Hợp lý sao?

Phá Sơn Chỉ đáng sợ không phải nó có bao nhiêu uy lực mà đáng sợ ở tốc độ nhanh tới kinh người của nó, thử nghĩ mà xem, đâm vào đầu dù là một cây trâm gỗ hay một thanh đại đao có gì khác nhau, đều là chết cả. Lý Phù lúc này vừa trải qua ngộ đạo trạng thái, thần thức cùng ngũ giác nhạy cảm gấp chục lần thường ngày, dù Phá Sơn Chỉ có nhanh như thế nào cũng không thể thoát khỏi hắn nhận biết.

Cộng thêm đạo sĩ già mất đi một tay lại luân phiên ác chiến, thực lực đã mười không còn một, muốn đơn giản dùng một chiêu Phá Sơn Chỉ diệt sát Lý Phù thật là người si nói mộng.

" Ta thật không tin một tên tiểu bối như ngươi có cỡ nào phi phàm!" Đạo sĩ già càng nghĩ càng không hiểu, đau đớn giày vò làm cho hai mắt điên cuồng, như dã thú điên cuồng hét lớn.

Lần này lão cũng không lại tiếp tục thi triển thần thông, tay phải hướng phía trước một kéo, dưới chân gà trống khôi lỗi liền như bị điên, gầm thét lao tới.

Gà này cao lớn như voi, toàn thân tráng kiến, móng vuốt có thể so được với đao kiếm, hoàn toàn không có chút bộ dáng gà trống thông thường, hung ác như ma quỷ chốn âm ti. Nên biết điều khiển khôi lỗi dùng là thần thức chứ không phải pháp lực bản thân, dù Đạo Sĩ Già đã thương thế rất nặng nhưng uy lực gà trống khôi lỗi vẫn không hề giảm sút, ra tay càng lăng lệ ác độc.

Bốn tên hắc y nhân không dám lãnh đạm, học theo điều khiển khôi lỗi của mình tấn công tới Lý Phù. Dù vậy bọn hắn tu vi không thể sánh được với đạo sĩ già, lúc này cũng là đèn dầu sắp cạn, điều động khôi lỗi tỏ ra mười phần miễn cưỡng, uy lực không mạnh.

Đối điện năm con khôi lỗi điên cuồng tấn công, Lý Phù trong lòng nặng nề. Hắn lúc này thương thế so với đối phương chỉ có hơn chứ không kém, nếu bị bầy khôi lỗi vây công nhất định lành ít dữ nhiều.

Không cho Lý Phù cơ hội chần chờ, năm con khôi lỗi đã tấn công đến. Lý Phù hai mắt nồng đậm sát khí nhưng toàn thân vô lực, chỉ có thể như lá vàng trong bão mà điên cuồng trốn tránh.

Nếu như bình thường lấy bây giờ trạng thái Lý Phù chỉ sợ sẽ lập tức bị đánh chết nhưng lúc này hắn thần thức cùng ngũ giác đều đang trong trạng thái cực độ nhạy cảm, miễn cưỡng vẫn còn có thể trốn tránh một hai. Cho dù gặp tình trạng không cách nào trốn tránh hắn cũng có thể dùng hoả cầu phù miễn cưỡng hoá giải sát cục, kéo dài hơi tàn.

Chỉ là tình trạng này hiển nhiên không thể kéo dài, Lý Phù phải chết chỉ là sớm muộn.

Tuy nhiên Lý Phù không phải không có chỗ dựa vào, lần này ai sống ai chết không thể nói rõ.

Ầm!

Hoả cầu nổ tung bức lui gà trống khôi lỗi, Lý Phù nắm lấy thời cơ trong chớp mắt, trên không xoay người thoát khỏi khôi lỗi vây công.

" Nếm thử tại hạ một chiêu!"

Lý Phù mở miệng ngông cuồng, trực tiếp cầm lên túi trữ vật dốc ngược.

Lập tức phù lục lả tả rơi xuống như mưa, kiểu cách màu sắc thống nhất, đều là hoả cầu phủ, sơ bộ tính toán, chỉ sợ ít nhất cũng đủ 20 tấm. Đây đều là Lý Phù tại chỗ vẽ ra hoả cầu phù, chưa tới nửa ngày thời gian hoạ nên từng này phù lục, nói ra chỉ sợ không có người có thể tin!

Phù rơi như lá vàng mùa thu, số lượng đông đảo, Lý Phù dấu mình ở giữa cứ như thiên nữ tán hoa. Đám người đạo sĩ già thấy cảnh này vội dừng lại truy kích, trong lòng báo động nổi lên.

" Bạo!"

Tiếng nói bằng phẳng phát ra, đầy trời phù lục ứng theo mà bùng cháy, hoá thành hoả cầu sáng rực. Một lần kích phát nhiều hoả cầu phù như vậy, thanh thế thực sự quá mức to lớn, không gian tối tăm bỗng chốc sáng loà, nhiệt độ cấp tốc tăng vọt, khắp nơi hơi nước bay hơi thành sương trắng.

" Không thể!" Đạo sĩ già há hốc miệng, biết trốn tránh cũng vô dụng vội gọi tới gà trống khôi lỗi chắn trước người, không yên tâm lại lấy ra một hạt ngọc trai bóp nát. Lập tức nước chảy rầm rì, quanh thân lão nhiều thêm một tầng bong bóng nước mỏng tanh, không biết uy lực mạnh yếu thế nào.

Đạo sĩ già đã là như vậy, bốn tên hắc y nhân càng không dám chủ quan vội trên thân gia trì đủ loại phòng ngự, đủ loại màu sắc quang mang thi nhau lấp loé.

Bọn hắn tuy hoảng nhưng không loạn, suy cho cùng Hoả Cầu Phù có nhiều đi nữa cũng chỉ là cấp một phù lục, uy lực có hạn. Mà lại hoả cầu ở giữa còn có khoảng cách, chỉ có thể lần lượt tiến lên mà không thể một chỗ tấn công, bọn hắn người đông thế mạnh ắt có thể ứng đối chu toàn.

Không ngờ Lý Phù thủ đoạn không chỉ có thể mà dừng, chỉ thấy hắn hướng đầy trời hoả cầu cách không dang tay ôm lấy, miệng khẽ rít gào.

" Hợp!"

Lập tức khắp nơi hoả cầu nhộn nhạo như đổ thêm dầu, tích tắc trôi qua liền tự hành vỡ ra, hoá thành từng dòng lửa lớn. Lửa lớn trên không hội tụ với nhau tạo thành một cơn sóng lửa cao cả chục mét, vắt ngang không gian, khí thế cứ như núi lửa phun trào.

Sóng lửa trên không đọng lại, hừng hực bốc cháy, bên trong toả ra ba động kịch liệt hỗn loạn.

Dung hợp hoả cầu phù tạo thành sóng lửa, loại biến hoá này chính là Lý Phù nhiều năm đắm chìm phù đạo ngộ ra. Hắn vốn từ lâu đã có suy nghĩ, chỉ khổ nghiên cứu tìm tòi mãi vẫn không có thành quả, mãi tới vừa rồi lâm vào ngộ đạo trạng thái mới bỗng nhiên ngộ ra yếu điểm.

" Các ngươi một đường truy sát Lý mỗ, bây giờ hối hận cũng đã muộn!" Lý Phù đắm chìm trong lửa đỏ như hoả thần, hai tai hướng phía trước khẽ đẩy. Rõ ràng đẩy vào chỉ là hư không trống rỗng nhưng hắn lại vô cùng cố sức, hai bên thái dương mạch máu gồng lên đan xen như rễ cây, hiển nhiên điều khiển sóng lửa vô cùng khó khăn.

Ầm.... ầm.....

Sóng lửa như chân chính sóng biển, hướng phía trước cuộn trào tới. Mới bắt đầu còn chậm chạp từng bước, chẳng bao lâu đã nhanh như thiên lôi, đi qua ở giữa hang đá chấn động, lửa nung chảy đá, rầm rì ầm vang, khí thế như đất lật trời sập.

Đạo sĩ già đám người con ngươi co lại thành kim, thiên địa trong mắt chỉ có đầy trời liệt diễm. Sóng lửa phạm vi rộng lớn, trực tiếp đem hang đá chặn ngang, bọn hắn muốn trốn cũng là lực bất tòng tâm, trơ mắt bị sóng lửa nuốt trọn.

Sóng lửa cuốn theo hết thảy mà một đường đâm thẳng, nuốt trọn đạo sĩ già đám người một khắc kia bỗng nhiên nảy sinh kịch liệt nhấp nhô, trực tiếp nổ tung.

ẦMMMMMMMMMMMM!

Khó có thể tưởng tượng to lớn thanh âm tại chỗ nổ tung, đầy trời lửa đỏ điên cuồng tàn phá bốn phương bát hướng, cường quang sáng loà, cảnh tượng chẳng khác nào tận thế.

Mãi mấy hơi thở thời gian sau, ánh lửa yếu bớt, cảnh tượng bên trong hang động mới có thể lờ mờ nhận ra. Tại chỗ sóng lửa nổ tung, đá cứng bị khoét mất một mảng lớn, hang động trực tiếp bị mở rộng ra thành một không gian rộng rãi, xung quanh vết nứt ngang dọc, bị đốt tới đen nhánh như than, có thể tưởng tượng một kích kia uy lực khủng bố.

" Khụ... khụ!" Đạo sĩ già ôm ngực ho khan, ho ra lại là từng vụn nội tạng cháy khét. Lão lúc này đầu tóc ngắn cũn, quần áo cháy đen, da dẻ khét lẹt, thảm không thể tả. Cảm nhận khắp người vết bóng, lão nghĩ lại vừa rồi một màn mà còn sợ hãi trong lòng, vội giương mắt tìm kiếm.

Lý Phù cùng Tuyết Linh hai người nào còn chút bóng dáng ,trên đất chỉ còn ba tên hắc y nhân đau đớn lăn lộn, hơi thở mỏng manh, tên hắc y nhân còn lại trực tiếp đã biến thành một khúc than nóng.

Bình Luận (0)
Comment