Vạn Hoa Thành chân chính là một cái đại thành, phạm vi ngàn dặm quanh đây cũng chỉ có Thất Tinh Sơn là có thể so sánh. Trong thành kiến trúc như rừng, người đi như nước, thời thời khắc khắc có trúc cơ cao thủ của Vạn Hoa Môn tọa trấn, vững như thành đồng vách sắt.
Lại nói tới Vạn Hoa Môn, ba chữ này không ai không biết. Vạn Hoa Môn truyền thừa tới nay đã ngàn năm có hơn, môn nhân lấy vạn mà tính, tu vi cao nhất đại trưởng lão đường đường chính chính đã là kim đan chân nhân, dù đặt ở toàn bộ Sa Hải mênh mông cũng có chỗ đứng nhất định. Đây chính là chân chính quái vật khổng lồ người thường không thể tưởng tượng nổi.
Lấy Vạn Hoa Thành thiên thời địa lợi, một ngày kiếm về linh thạch chỉ sợ lấy triệu mà tính, cũng chỉ thực lực đủ trấn áp quần hùng như Vạn Hoa Môn mới có thể chấp chưởng trong tay. Dù vậy đứng trước kinh người lợi ích, không ít kẻ vẫn là không thể cầm lòng, Vạn Hoa Thành nhìn như an ninh trật tự nhưng bên trong sóng ngầm cuồn cuộn chỉ có người trong cuộc mới có thể hay biết.
Bên trong Vạn Hoa Thành chia làm ba cái khu vực, lần lượt là Hạ Thành, Trung Thành cùng Thượng Thành. Thành này vị trí chính là một tòa linh sơn, trên núi càng lên cao linh khí càng đậm, cảnh sắc càng tú lệ kinh người, Thượng Thành chính là nằm trên đỉnh núi, Trung Thành nằm ở lưng núi, Hạ Thành tất nhiên nằm ở nơi linh khí loãng nhất chính là chân núi.
Nghe nói bên trong Thượng Thành linh khí nồng đậm cực hạn, kỳ hoa dị thỏa đầy đất, linh thú thần ngư tùy ý du ngoạn, chính là chốn tiên cảnh nơi trần gian, thanh danh vang đội. Chỉ tiếc nơi này chỉ có Vạn Hoa Môn cho phép người mới được tiến vào, đa phần chúng tu tiên giả đều chỉ có thể nghe danh mà ao ước.
Một ngày này, bầu trời hiếm có được âm u, không gian cũng bớt nóng rát.
Vạn Hoa Thành, phía bắc Trung Thành có một khu kiến trúc có chút to lớn. Những kiến trúc này cao thấp không đều, nằm sát bên nhau, hùng vĩ oai vệ, lối vào là một đại môn cao lớn, cửa lớn đỉnh đầu treo cao ba chữ Kim Trúc Thương Minh.
Bốn chữ này dát vàng kim, uyển chuyển cứng cáp, bá khí vô cùng, thể hiện rõ địa vị Kim Trúc Thương Minh danh hào. Có thể thấy dù ở Vạn Hoa Thành to lớn này Kim Trúc Thương Minh cũng không phải bình thường loại hình.
Nghĩ lại cũng là phải, trúc cơ thường ngày như thần long thấy đầu không thấy đuôi, luyện khí đỉnh phong đã là hiếm có cao thủ, dù ở đâu cũng sẽ không bị xem nhẹ.
Hai bên đại môn Kim Trúc Thương Minh đặt hai tôn sư tử đá rất lớn, nơi đây luôn có hai tên hắc giáp vệ uy vũ túc trực, thể hiện rõ chỗ này quy củ xâm nghiêm.
Hôm nay hiếm có râm mát, hai tên hắc giáp vệ tâm trạng cũng thật tốt, đang duỗi lưng vươn người chợt thấy cuối đường đi tới một nam một nữ hai người. Bỗng chốc bọn hắn trên thân lười nhác bộ dạng lập tức quét sạch, vội vàng chạy lên hành lễ.
" Bái kiến quản sự đại nhân!"
Hắc giáp vệ tất nhiên không thể bái kiến Lý Phù được rồi, thấy thế hắn không nhịn được liếc mắt nhìn sang Tuyết Linh bên cạnh, không ngờ nàng ta giấu giếm thật kỹ, ở Kim Trúc Thương Minh còn có cái chức quản sự đại nhân.
Tuyết Linh mặt không biểu tình, gật đầu một cái, ra lệnh: " Chuẩn bị cho vị này một gian thượng đẳng phòng ở. Còn nữa, gọi y sư tới xem qua thương thế cho hắn."
" Rõ!"
" Rõ!"
Hai tên hắc giáp vệ trịnh trọng đáp lời, một người vội vàng chạy vào thông báo.
Lý Phù nhìn hết cả vào mắt, trong lòng bất ngờ. Hai vị Hắc Giáp Vệ đều là luyện khí sơ kỳ tu tiên giả, lại đối với Tuyết Linh cung cung kính kính, có thể thấy được địa vị nữ tử này còn cao hơn dự đoán.
Một người như vậy phát hiện Sa Trư hang ổ lại phải thông qua Vạn Vụ Các thuê trợ thủ, cuối cùng thuê tới một cái tặc nhân, mạng cũng suýt mất, bất thường trong đó làm Lý Phù không thể không suy nghĩ một phen.
Trong lòng có đắn đo, hắn nghiêng mắt nhìn sang, không ngờ lại vừa khéo chạm phải ánh mắt như trời thu kia.
Không gian âm u, mỹ nhân như đóa hoa xuân, đơn giản mặc một kiện nam nhân y phục, tóc đen quấn cao cũng đủ làm người say đắm. Môi đỏ mũi ngọc, mắt như trời thu, hai hàng lông mày ẩn chứa anh hùng chi khí, khí thật thật sự đặc biệt!
Bốn mắt nhìn nhau vừa chạm đã thôi, Lý Phù ngoài mặt như thường, đi theo một tên hắc giáp vệ tiến vào Kim Trúc Thương Minh. Nhiều tầng suy tính, hắn cuối cùng vẫn là quyết định gia nhập Kim Trúc Thương Minh, đoạn thời gian sau này có lẽ sẽ ở chỗ này đặt chân.
Tán tu gian khổ, một thân một mình muốn tìm kiếm đại đạo quá mức vô vọng, như Lý Phù nhiều năm cố gắng cuối cùng vẫn chỉ tại luyện khí trung kỳ bồi hồi. Hắn từ lâu đã muốn tìm một cái thế lực an thân, chỉ khổ tư chất thấp kém không vào kẻ khác mắt xanh, lần này có Tuyết Linh lời mời đời nào không thuận nước đẩy thuyền mà đồng ý.
Lưng dựa đại thế lực, muốn làm tới cái gì cũng dễ dàng hơn nhiều, cầm tới yêu thú tài nguyên tự nhiên cũng là có cách.
Kim Trúc Thương Hội tại Vạn Hoa Thành chính là tổng bộ, quy mô to lớn, nhân số đông đúc. Lý Phù thành thật theo chân hắc giáp vệ, đình đài lầu các đi qua cái nào cũng đại khí đại thế, trang hoàng hoa mỹ làm hắn mở rộng tầm mặt.
Cuối cùng Lý Phù được bố trí ở lại một căn tiểu viện, viện này dùng trúc lợp thành, đơn sơ giản lược nhưng xung quanh u tĩnh, rừng trúc như ngọc, linh khí nồng đậm, là một nơi bảo địa. Bố trí như này vừa khéo đúng ý Lý Phù, lấy hắn thấp kém đạo hạnh tất nhiên không đủ tư cách để ở lại nơi như thế này, hiển nhiên đây là nhận Tuyết Linh ân huệ mới có được.
Cứ thế thời gian tiếp theo Lý Phù ở lại trúc viện, nửa bước không rời. Rừng trúc thường ngày vắng vẻ, ít người lui tới, hắn cũng là vui có được yên tĩnh, chuyên chú tu hành.
Chỉ là không ngờ hắn vừa vào trúc viện ở được nửa ngày nơi đây đã có khách tới, phân biệt là một hắc giáp vệ cùng một lão giả râu trắng như cước. Hắc giáp vệ không đáng để ý nhưng lão giả chính là cao quý y sư, lần này đặc biệt vì Lý Phù mà tới.
Tu tiên giới chức nghiệp đông đảo, y sư địa vị cao quý. Y sư làm chính là trị bệnh cứu người, yêu cầu phải tinh thông chữa thương thần thông, đối với đủ loại dược vật trên trời dưới đất đều phải nhận biết thấu đáo, không phải ai cũng làm được.
Lão giả đường đường chính chính là luyện khí hậu kỳ, lại là y sư cao quý, Lý Phù không giám lãnh đạm vội tiến lên đón tiếp.
Không thể không nói người này một thân bản lĩnh quả nhiên phi phàm, đối với thương thế của Lý Phù đơn giảm thăm dò một chút liền rõ ràng trong lòng. Nói một câu chớ động đậy lão liền làm phép thả ra một đoàn kim quang hướng phía trước rủ tới.
Lý Phù không dám có hành động, mặc kim quang rơi xuống trên người, hắn ở trên kim quang cũng không cảm nhận được bất kỳ cái gì nguy hiểm, chỉ thấy sinh cơ bừng bừng.
Kim quang rơi xuống da liền biến mấy, Lý Phù cảm nhận được trong người nhiều thêm một dòng nước ấm chảy quanh, toàn thân phát nhiệt, thoải mái vô cùng.
Lại đợi một chút, dị tượng biến mất, vết thương trên người Lý Phù toàn bộ khỏi hẳn, sẹo mờ không lưu, tinh thần sảnh khoái, sức lực tràn đầy.
" Đa tạ y sư đại nhân!" Lý Phù cảm nhận một chút thân thể, vui mừng nói tạ. Nếu để hắn tự mình chữa thương chỉ sợ không có sáu tháng nửa năm đừng hòng khỏi hẳn thương thế, tu luyện tự nhiên sẽ phải chậm trễ.
" Không dám, lão chỉ là làm đúng phận sự mà thôi. Chỗ này có một bình Dưỡng Thể Đan, đạo hữu mỗi ngày uống một viên, một tháng trôi qua ám thương trên người sẽ hồi phục hoàn toàn!" Y sư không làm kiêu ngạo, từ trong túi trữ vật lấy ra một bình sứ cổ cao.
" Đa tạ!" Lý Phù nhận lấy bình sứ, trong lòng vui mừng. Tu tiên giả khắp nơi tranh đấu, thương thế trên người dù có khỏi hẳn nhưng đối với thân thể vẫn sẽ lưa lại dấu vết, những dấu vết này gọi là ám thương. Ám thương bình thường sẽ không ảnh hưởng cái gì nhưng trong âm thầm sẽ làm giảm tuổi thọ, đôi khi còn sẽ tái phát, muốn chữa dứt hẳn rất khó.
Vậy mà Dưỡng Thể Đan có thể trong vòng một tháng trừ hết ám thương, chỉ sợ phẩm cấp rất cao, Lý Phù nhất thời cảm giác thụ sủng nhược kinh.