Phù Phá Thiên

Chương 53 - Trưởng Lão

Sa Hải quanh năm nóng rực như thiêu làm con người ta như quên mất ngày tháng, bấm ngón tay mà tính bây giờ đã là đầu mùa thu.

Nếu ở nơi khác tất nhiên không thể cảm nhận được chút nào mùa thu phong cảnh nhưng Minh Nguyệt Hồ lại khác. Xung quanh hồ nước thực vật rất nhiều, mùa thu vừa tới cả rừng cây liền ngả sang một màu vàng đỏ, rực rỡ nhưng từng đóa tàn hoa.

Nước hồ so với đoạn thời gian khác trong năm càng tỏ ra trong suốt thấy đáy, sóng nước đập dờn trôi nổi từng lớp lá rụng, cũng là một phen phong cảnh đặc biệt.

Đây cũng là đoạn thời gian Minh Nguyệt Hồ đông đúc nhất trong năm, bởi nhẽ Minh Nguyệt Hội sẽ ở giữa mùa thu tổ chức. Đây chính là thịnh hội mỗi năm chỉ có một lần của Minh Nguyệt Hồ, chính là dịp hiếm có để chúng tu tiên giả thảo luận buôn bán.

Minh Nguyệt Hội mỗi năm đều do đông đảo thế lực bên trong Minh Nguyệt Hồ tổ chức, mỗi lần thịnh hội đều kéo dài một tháng thời gian mới chịu tiếc nuối dừng lại. Suốt thời gian thịnh hội diễn ra, tu tiên giả trong bán kính ngàn dặm đều sẽ nghe danh lục đục chạy tới, mua bán cực kỳ phát đạt, cơ hồ mỗi ngày đều có mấy cái đấu giá hội diễn ra.

Đặc biệt vào ngày cuối cùng Minh Nguyệt Hội sẽ tổ chức một buổi cực lớn đấu giá hội, cơ hồ hội tụ toàn bộ bảo vật bên trong Minh Nguyệt Hồ làm cho mọi tu sĩ đều vô cùng hướng tới. Nghe nói tại buổi cực lớn đấu giá hội này thường xuyên xuất hiện bảo bối làm trúc cơ tu sĩ động tâm, về phần luyện khí kỳ bảo bối càng là không cần nói nhiều.

Hiện tại tuy vẫn còn hơn một tháng nữa mới tới Minh Nguyệt Hội nhưng không khí thịnh hội đã xuất hiện, trên mặt hồ thuyền qua thuyền lại đông đúc hơn hẳn thường ngày. Các thương nhân đều bận rộn chuẩn bị cho Minh Nguyệt Hội, dù sao thì đây cũng chính là cơ hội kiếm tiền hiếm có mỗi năm một lần.

Lý Phù tất nhiên cũng là bận tới tối tăm mặt mũi, đoạn thời gian này thương minh vận chuyển tới hàng hóa đặc biệt nhiều, giá trị cũng hơn hẳn trước kia.

Sáng hôm nay thương minh lại cho thuyền chở tới một đám hàng hóa, Lý Phù từ sáng sớm đã phải ở trong kho hàng chạy qua chạy lại.

" Lý quản sự, lần này Minh Nguyệt Hội thương minh vô cùng coi trọng, hy vọng có thể kiếm tới một bút không nhỏ lợi nhuận. Nhà ngươi tuyệt đối không nên có sai lầm làm hỏng việc của thương hội."

" Tại hạ rõ ràng!" Lý Phù nghiêm túc nhìn lão giả mặt đỏ trước mặt, gật đầu.

Lão giả họ Minh, người khác đều gọi là Minh trưởng lão. Người này tu vi luyện khí hậu kỳ không thể coi thường, chính là một trong thập đại trưởng lão của Kim Trúc Thương Minh, Lý Phù đối diện không thể không thận trọng.

Nên biết Kim Trúc Thương Minh lớn như vậy nhưng chuyện quan trọng đều do mười người gọi là thập đại trưởng lão quyết định. Bên trong thập đại trưởng lão tu vi thấp nhất cũng là luyện khí hậu kỳ, kẻ nào người nấy đều sống lâu thành tinh. Kim Trúc Chân Nhân, thân huynh của Tuyết Linh cũng là một trong thập đại trưởng lão, hơn nữa còn là người đứng đầu, trên danh nghĩa hắn chính là người nắm giữ thương minh.

Sở dĩ lần này vận chuyển hàng hoá lại cần một trong thập đại trưởng lão đích thân áp giải bởi nhóm hàng hoá lần này giá trị rất lớn, chính là chuyên môn chuẩn bị cho giai đoạn cao trào Minh Nguyệt Hội. Lý Phù đơn giản tính giá, chỉ sợ riêng nhóm lần này hàng hoá giá trị đã hơn trăm cân linh sa làm cho hắn không thể không coi trọng.

Minh trưởng lão im lặng một chút mới khàn giọng nói tiếp: " Vốn tưởng ngươi chỉ là một cái tiểu mỹ nam bám váy đàn bà mới có được chức vị này nhưng xem đoạn thời gian này hiệu quả làm việc, cho ngươi làm quản sự cũng không sai. Đây chính là danh sách hàng hoá, ngươi xem xét nếu không có vấn đề gì thì điểm chỉ vào đấy."

" Lý mỗ đã rõ!" Lý Phù nhận lấy tờ giấy từ trong tay Minh trưởng lão, trong lòng cười khổ. Nghe Vương Minh Đàn nói rằng bây giờ trong thương minh hắn có một cái biệt danh chính là Tiểu Mỹ Nam, điều này làm Lý Phù lúc soi gương đều không nhịn được tự diễu lắc đầu.

Lý Phù sau khi nhận lấy danh sách hàng hoá thì tiến lên bắt đầu kiếm kê từng rương hàng đặt trước mặt.

Hàng hoá thật sự rất nhiều cho nên chỉ có vô cùng quý trọng hàng hoá mới có thể để vào túi trữ vật, thông thường mặt hàng đều được đặt trong những chiếc rương gỗ dài khoảng hai m. Lý Phù thận trọng mở từng rương hàng, đối chiếu hàng hoá thực tế vận chuyển tới với danh sách trong tay.

Lấy thân phận của Lý Phù vốn không cần tự tay làm loại chuyện này nhưng giao cho người khác hắn lại có chút không yên tâm, dù sao liên quan đến linh sa, linh thạch vẫn là tự tay mình làm mới có thể không chút sai sót.

Nửa nén hương thời gian sau, Lý Phù mới hoàn thành công việc. Xác nhận danh xách không có sai xót, hắn chấm ngón cái vào chu sa rồi điểm chỉ vào góc bên phải dưới cùng của tờ danh sách hàng hoá.

Minh trưởng lão lại lấy ra một tờ danh sách giống y như đúc, Lý Phù quen thuộc điểm chỉ vào.

" Hai tờ danh sách này thương minh sẽ giữ một tờ, quản sự sẽ giữ một tờ. Ngươi bảo quản cho tốt, sau này nói không chừng sẽ có trưởng lão tới kiểm tra!" Minh trưởng lão hài lòng gật đầu.

Lý Phù nghe vậy thì trịnh trong cất danh sách vào túi trữ vật, hắn biết những lời của đối phương cũng không phải là giả.

" Nhiệm vụ lần này đã xong! Bản trưởng lão có việc trong người xin đi trước!" Minh trưởng lão nhàn nhạt nói một câu rồi quay người rời khỏi, một bộ không muốn cùng người khác nói nhiều.

" Để ta tiễn trưởng lão!" Lý Phù bước theo sau, cố ý thả chậm bước chân đi sau đối phương nửa thân người.

Đợi hai người lên tới mặt thuyền, Vương Minh Đàn cùng một nữ nhân trẻ tuổi liền vội vội vàng vàng chạy tới.

Nữ nhân trẻ tuổi gọi là Vân Như Hạ, chính là thuộc hạ Minh trưởng lão đem theo, nãy giờ phụ trách kiểm kê sổ sách. Bây giờ nhìn nàng cùng Vương Minh Đàn đứng đó nói nói cười cười, hắn chuyện kiểm tra đã thuận lợi hoàn thành.

Minh trưởng lão thấy hai người chạy tới thì dừng lại bước chân, nheo mắt nhìn Vân Như Hạ một chút:" Tiểu nha đầu cẩn thận một chút, cũng không nên bị nam nhân đùa giỡn đôi ba câu liền trao đi chân tình. Nam nhân trong thiên hạ đều là kẻ bạc tình, muốn mượn thân phận của ngươi để chuộc lợi mà thôi."

Nói xong lão như cố tình hữu ý liếc Vương Minh Đàn một cái làm khuôn mặt thật thà của y có chút đỏ lên.

" Sư phụ nói bậy! Chúng ta chỉ vừa gặp nhau mà thôi." Vân Như Hạ nghe thế cũng là vành tai đỏ bừng, nũng nịu một tiếng liền xấu hổ không chịu nổi mà chạy vội đi.

Minh trưởng lão cũng không tức giận, chỉ cười hắc hắc rồi chậm chân đuổi theo.

Lý Phù đứng ở đầu thuyền, đưa mắt nhìn Minh trưởng lão hai người ngồi lên thuyền nhỏ rời đi, trong lòng như có điều suy nghĩ. Hắn luôn cảm giác vị trưởng lão này đối với hắn như có như không địch ý, cảm giác này rất mơ hồ làm hắn không thể khẳng định.

Trái với tâm trạng âm trầm bất định của Lý Phù, bên cạnh hắn Vương Minh Đàn lại vì đối phương không từ mà biệt cho nên một mặt ngẩn ngơ, tâm thần không biết đã bay theo cô nương nhà người ta đến nơi nào.

" Ngươi mau chuẩn bị một chút, lát nữa cùng ta tới Minh Nguyệt Đảo cùng chúng thương nhân thảo luận một chút lần này Minh Nguyệt Hội. Mỗi lần thịnh hội đều rất phức tạp, chúng ta nhất định phải tranh thủ tới thật tốt lợi ích." Lý Phù đưa mắt nhìn Minh trưởng lão đã không còn bóng dáng, lên tiếng nói với Vương Minh Đàn.

Không ngờ đối phương lại làm như không nghe thấy làm Lý Phù nhíu mày nhìn sang.

Chỉ thấy thiếu niên trẻ tuổi một mặt ngơ ngác, đang nhìn phương xa cười trừ như kẻ ngốc.

" Tháng này lương bổng giảm một nửa, số lượng công việc tăng lên gấp đôi. Nhìn bộ dáng của ngươi sớm muộn gì toàn bộ cửa hàng cũng sẽ bị lừa mất." Lý Phù giọng lạnh lùng. Hắn thật sự nghi ngờ nếu khách nhân xinh đẹp một chút tới mua đồ Vương Minh Đàn có hay không miễn phí đưa người ta hay không!

" ... Cái.. cái này! Quản sự đại nhân nói đùa." Vương Minh Đàn như bị dội một gáo nước lạnh, khuôn mặt cười còn khó coi hơn khóc.

Bình Luận (0)
Comment