Phu Quân Ngốc Vậy Mà Là Đại Tướng Quân

Chương 36


Tư An vừa tắm vào, trèo lên giường nhìn xấp giấy tuyên, không biết cảm giác bất an từ đâu đột nhiên xông lên đại não.

Tư An hơi rùng mình.

Cô đốt đèn dầu lên, nhìn từng tờ giấy tuyên mình viết, còn so sánh từng cái được một lúc không biết Tư An nghĩ đến thứ gì liền đặt giấy tuyên xuống, xỏ giày rơm vào đẩy cửa đi ra bên ngoài.

Bên ngoài Cố Ngôn vẫn đứng bên cạnh xe bò, Liêu Thần nhịn rồi nhịn cuối cùng không nhịn được liền lên tiếng.

- Tướng quân, ngài thật sự không cãi nhau với phu nhân?
Cố Ngôn:" Hiện tại không có, sau này cũng không có.

"
Liêu Thần không biết nghĩ tới thứ gì liền ngồi xổm xuống bên cạnh:" Ngài thật sự không trở về quân doanh? Không có ngài sẽ không thể xoay chuyển thế cục, lão tam ở lại cũng chỉ trấn an mọi người, về lâu về dài sẽ không còn tác dụng.

"
Cố Ngôn không biết nghĩ tới thứ gì liền xoa mi tâm:" Hoàng thượng có lệnh triệu kiến ta trở về chính là xử lí sơn tặc, ngươi buổi tối điều tra giúp ta một chút, xử lí xong việc này ta sẽ trở về.

"
Lời này vừa dứt Cố Ngôn liền thấy có bóng đen phía sau cánh cửa, lúc nãy cửa vẫn còn đang mở nhưng hiện tại đã đóng lại, tiếng động rất nhẹ, Liêu Thần cũng không nhận ra.


Cố Ngôn:" Ngươi mau đi điều tra, hiện tại tình hình cấp bách.

"
Cố Ngôn nói xong liền quay người trở vào nhà, thuận tay mà đóng cửa lại.

Tư An lúc nãy muốn đi ra bên ngoài hóng gió rồi đi tìm Cố Ngôn vào ngủ, nhưng không ngờ lại nghe được cuộc đối thoại lúc nãy.

Cố Ngôn không ngốc? Hay lúc trước là ngốc thật, bởi vì dùng linh tuyền mà có thể cải thiện?
Nhưng nếu thật sự dùng linh tuyền cũng sẽ không nhanh như vậy mới đúng, linh tuyền tuy có tác dụng nhưng Cố Ngôn chỉ dùng linh tuyền chưa đến ba tháng, căn bản cải thiện không nhiều.

Tư An vừa vào phòng liền thổi tắt đèn dầu, giấy tuyên cũng đặt lên bàn gần đó, chăn kéo ngang hông mà xoay mặt vào bên trong nằm xuống.

Cửa nhà bọn họ đã cũ lắm rồi, lúc mở ra liền kêu kẽo kẹt hai tiếng, Tư An nghe tiếng cửa mở liền quyết định nhắm mắt.

Cố Ngôn đi vào bên trong, không đốt đèn dầu lên mà ngồi xuống bên cạnh giường.

Cố Ngôn:" Em đã nghe rồi? Ta cũng không muốn giấu em, ta thật sự không ngốc, cho dù có giả vờ cũng không mang ý làm hại đến em.

"
Tư An không trả lời.

Cố Ngôn không mong nhận lại sự đáp trả lại từ Tư An, nhưng chỉ cần hắn nghĩ tới lúc cô biết được sự thật liền muốn hoà ly, tim hắn như bị ai khứa ra lại sát muối vào, vừa đau lại rát chính là không cam lòng, nên mới giấu đến hiện tại, nếu hôm nay cô không phát hiện, Cố Ngôn cũng chưa có ý định nói sự thật.

Cố Ngôn:" Hoàng thượng triệu kiến ta trở về chính là diệt sơn tặc, để tiện hành động ta mới giả ngốc còn chuyện lấy thê tử đều nằm ngoài dự tính của ta, ta đã đồng ý lấy em chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm cùng em cả đời.

"
Trong căn phòng tối chỉ vang vọng lại giọng của Cố Ngôn, không có tiếng đáp lại.

Nhưng hắn vẫn kiên nhẫn nói tiếp:" Ta không nói chuyện này ra chính là vì sợ em muốn hoà ly, không nguyện ý sống cùng ta, ta có thể giả ngốc cả đời, nhưng không thể sống thiếu em cả đời.

"
Tư An im lặng đột nhiên lên tiếng:" Ngươi nói xong chuyện sẽ trở về? Là trở về đâu?"
Tư An lúc nãy có nghe rõ Liêu Thần gọi hắn là Tướng quân cũng nhắc đến quân doanh, cô không ngốc cũng đoán được nơi Cố Ngôn trở về chính là biên cương, biên cương xa xôi ngàn dặm, muốn đi cũng phải đi mất ba tháng muốn về cũng mất ba tháng chính là sáu tháng, ở đây không có xe máy cũng không có xe ô tô chỉ có thể cưỡi ngựa, đi tàu chỉ nhanh hơn mười ngày mà thôi, đi đi về về cũng mất hơn nửa năm.


Bọn họ đã là phu thê, Tư An sẽ không hoà ly, nhưng bọn họ xa cách lâu như vậy, cô lại có phần không muốn, nếu biết trước như vậy, Tư An nhất định không để Liêu Thần tiếp cận Cố Ngôn.

Nếu làm như vậy, phỏng chừng hắn sẽ ở đây cả đời?
Tư An vốn dĩ là người như vậy, có tốt cũng chỉ giả vờ mà thôi.

Nhưng đó chỉ là suy nghĩ nhất thời mà thôi, lúc nãy chẳng phải Cố Ngôn cũng nói rồi sao.

Ngay từ đầu hắn chỉ giả vờ ngốc, việc hắn đi hay ở lại ngay từ đầu đã định sẵn rồi.

Cố Ngôn cũng không có ý định che giấu mà thành thật trả lời:" Biên cương, ta là Tướng Quân nếu không trở về bọn họ sẽ như rắn mất đầu, vị trí của ta chính là bảo vệ yên bình cho bách tính.

"
Tư An không lên tiếng.

Cố Ngôn liền nói tiếp:" Bảo vệ bách tính lúc trước chính là thứ ta muốn, nhưng hiện tại ta lại muốn bảo vệ em, khiến em vui vẻ.

"
Tư An không ngồi dậy, lại nhích vào bên trong:" Bảo vệ ta thì sao? Ngươi là tướng quân, ta không muốn ngươi đi, ngươi liền không đi sao?"
Lời này nói ra, Cố Ngôn không lên tiếng.

Tư An cũng không nói thêm thứ gì.

Cố Ngôn cởi giày rơm, leo lên giường nằm xuống bên cạnh Tư An.

Tư An gần chìm vào giấc ngủ, liền có giọng nói trầm thấp vang lên bên tai.


- Ta sẽ đi, Tiểu An, em có nguyện đi cùng ta hay không? Ta biết em có thể tự lo cho bản thân, không có ta em có thể sống tốt nhưng ta thì ngược lại, nhưng nếu em không nguyện ý đi cùng ta, ta sẽ đến xin hoàng thượng bãi bỏ chức vị tướng quân, yên yên ổn ổn sống cùng em.

Cố Ngôn hiếm khi có chút khẩn trương, giọng nói có phần run rẩy:" Ta, ta yêu thích em, Tiểu An, đừng hoà ly ta có được hay không?"
Lời nói này nghe thế nào cũng rất giống với một nữ nhân đang cầu xin phu quân không hoà ly với mình.

Tư An đột nhiên xoay người, nhích lại bên cạnh Cố Ngôn, ôm lấy eo hắn, mặt cọ lên lòng ngực hắn.

- Ngươi thật sự yêu ta sao? Ta cũng rất yêu thích ngươi, cho dù ngươi có ngốc, ta cũng sẽ nuôi ngươi cả đời.

Cố Ngôn trước giờ chưa từng tiếp xúc thân mật với nữ nhân, lúc trước có thể bình tĩnh như vậy chính là do hắn có thể giả vờ ngốc, Tư An cũng sẽ không để ý đến tâm ý trong lòng hắn.

Nhưng hiện tại thế cục thay đổi, Cố Ngôn dù sao cũng là nam nhân nhưng lại ở thế bị động.

Cố Ngôn đặt tay lên vai Tư An, giọng nói vẫn còn run rẩy, không biết vì kiềm nén hay xúc động:" Ta tất nhiên yêu em, ta có thể từ bỏ chức tướng quân vì em, đến lúc đó em có thể nuôi ta cả đời hay không?"
Tư An không biết nghĩ tới thứ gì liền cười khúc khích, nói:" Không nuôi, ta dù sao cũng là nữ nhân độc lập về tài chính, ngươi cho ta thứ gì để ta nuôi ngươi cả đời nha.

"

Bình Luận (0)
Comment