Phu Quân Nóng Tính Thiếu Quản Giáo

Chương 89

Editor: Mai Tuyết Vân

Một tháng thoáng một cái đã qua, Qúy Tinh gọi nhi tử của mình là Qúy Triết, đã tròn một tháng nên tất nhiên phải làm tiệc đầy tháng, chắc hẳn đây phải là một ngày rất náo nhiệt, Lâm Nhược Tịch đã hồi phục được một chút, đã không còn suy nghĩ đến người làm nàng đau lòng nữa, nàng nên sống vì mình, sống vì đứa trẻ trong bụng.  

"Trời ơi! Khánh tẩu, muội sẽ không giết gà đâu." Vẻ mặt của Lâm Nhược Tịch quẫn bách khi nhìn thấy việc trước mắt, "Đại Bảo! Nhanh lên qua đây giết gà." Khánh tẩu liền gọi vọng ra ngoài, không bao lâu sau có một bé trai bộ dạng chất phát chạy vào, “Mẫu thân, con tới rồi.” Nói xong cầm con dao ở một bên lên đi đến con gà trước mặt Lâm Nhược Tịch, nàng bị dọa sợ đến mức phải vội vàng lui lại mấy bước. 

"Nhược Tịch, tỷ mau qua đây, bên này cần tỷ giúp này. " Giọng nói của Qúy Tinh truyền ra từ bên trong, lúc này Lâm Nhược Tịch mới lấy lại tinh thần chạy vào phòng trong, “Sao vậy? Muốn tỷ làm gì nào?” Qúy Tinh đưa cho nàng một đống đồ, “Mang những món đồ này xuống, có rất nhiều người đến thăm Triết nhi.” Lâm Nhược Tịch nhìn những món đồ trong tay và trên đất, cũng rất mong đợi, nàng vội vã cầm lấy .

"Tinh nhi, người ở nơi này thật tốt, vậy thì cả đời sống ở chỗ này đi." Lâm Nhược Tịch đùa giỡn nói, Qúy Tinh chỉ cười không nói, đúng vậy mà, người dân ở đây đơn thuần chất phát, điều này rất khó có được. “Tỷ và muội nghĩ giống nhau.” Nàng cũng mở miệng nói, nói xong hai bên nhìn nhau mỉm cười. 

"Hả? Sao Thúy tỷ và bọn người A Cửu không tới nhỉ? " Quý Tinh hỏi người đứng ngoài cửa, lúc này có người buông đồ trong tay xuống nói, “Nương tư A Cửu sắp sinh, Thúy tỷ đi đỡ rồi.” Nghe được tin tức này, Qúy Tinh rất vui vẻ. 

"Thật sao? Nhược Tịch, tỷ mau đi lấy một ít đồ, chúng ta đến thăm bọn họ. " Lâm Nhược Tịch rất nhanh chóng chạy vào nhà cầm một ít đồ, "Các vị, hôm nay làm phiền các vị, ta đi thăm gia đình A Cửu." Nàng nói vọng vào với những người trong nhà. 

"Hách phu nhân, người cứ đi đi, nơi này còn có chúng ta mà.’’ Một người đứng lên vỗ ngực nói, Qúy Tinh yên tâm gật đầu rồi đi cùng với Lâm Nhược Tịch ra cửa, còn Hách Liên Viên lại bận rộn không thể phân thân ra được. 

Hai người mới vừa đến nhà A Cửu, đã nghe được tiếng con nít òa khóc bên trong, “Ồ, thật là trùng hợp đã sinh rồi.” Lâm Nhược Tịch kêu lên, Qúy Tinh vội vàng đẩy cửa đi vào, đụng phải Thúy tỷ. 

"Hách phu nhân? Người đến nhìn hài tử của A Cửu à?’’ Qúy Tinh gật đầu một cái, “Là nhi tử hay là nữ tử?” Nàng tò mò hỏi, “Là một tiểu nha đầu.” Thúy tỷ cười hớn hở trả lời. “Thật sao? Vậy tốt rồi, có thể cho ta vào thăm họ được không?” Thúy tỷ gật đầu, lúc này Qúy Tinh và Lâm Nhược Tịch mới cùng nhau đi vào. 

"A Cửu, chúng ta tới thăm hai người này." Quý Tinh đi vào cửa đã nhìn thấy A Cửu ngồi bên giường, “Hách phu nhân, sao người lại tới đây? Hôm nay chỗ của người phải rất bận rộn mới đúng chứ, thật là ngại quá tôi không đi được.’’ A Cửu vội vàng đứng lên, “Haizz! Không có việc gì, tẩu tử sanh con mới là việc quan trọng.” Nói xong nàng tiến lại gần nhìn đứa trẻ, “Woa! Thật là đáng yêu! Khi lớn lên nhất định sẽ rất đẹp, gả cho Triết nhi nhà ta là vừa khéo.” Nàng nói đùa, vậy mà hai người A Cửu còn tưởng thật. 

"Hách phu nhân, như vậy làm sao được cơ chứ, nhà chúng tôi không xứng với người.’’ Nương tử của A Cửu lên tiếng, “Có cái gì không xứng.” Nói xong nàng ôm lấy đứa bé trên giường, Lâm Nhược Tịch cũng tiến lên nhìn phía trước, không phải giống hệt với khi Tinh nhi sinh sao? Hoàn toàn còn chưa nhìn ra có đẹp hay không. 

"Thật mà, Hách phu nhân, người đừng nói đùa chứ.’’ Bây giờ bọn họ ai cũng biết nàng là lão bản của Cẩm Tú phường, khó trách nàng sẽ phóng khoáng như vậy. . . “Ha, ha, được rồi.” Qúy Tinh mỉm cười, Lâm Nhược Tịch còn chưa sinh con nên nàng chưa thể hiểu được cảm giác đó, cho nên nàng ấy chỉ ngồi đó nhìn bọn họ.  

"A Cửu, đây là chút thành ý, hãy giữ đi." Quý Tinh lấy ra một bao tiền lì xì, A Cửu vộ vàng đẩy lại, “Không được! Sao chúng tôi có thể lấy tiền của người được.” Có nói gì bọn họ cũng sẽ không lấy tiền. “Haizz! Huynh không cầm lấy là muốn ta tức giận sao.” Qúy Tinh làm ra vẻ nổi giận, A Cửu sủng sốt một chút, ngay sau đó đưa tay cầm lấy bao lì xì, “Thế này mới đúng.” Nàng nở nụ cười, Nhược Tịch ở một bên cũng muốn bật cười.  

"Tinh nhi, chúng ta cũng phải trở về." Lâm Nhược Tịch nhắc nhở, "Phải rồi, A Cửu chúng ta đi trước đây, tối nay ta cho người đưa chút đồ ăn đến cho hai người, hôm nay đừng nấu cơm." Nàng dặn dò xong, sau đó đặt đứa bé xuống rồi đi ra ngoài cùng với Lâm Nhược Tịch, A Cửu theo ở phía sau tiễn họ, "Được rồi, huynh trở về chăm sóc tẩu tử đi, đừng tiễn nữa." Quý Tinh xoay người ngăn hắn đi theo họ.

"Haizz Hách phu nhân, vậy ta chỉ tiễn đến đây, đi thong thả." A Cửu thật thà nhìn theo bóng lưng của các nàng, "Hi hi! Tinh nhi, ta thật sự càng lúc càng thích nơi này." Trên đường về Lâm Nhược Tịch kêu to, Qúy Tinh lắc đầu một cái, nàng còn cảm thấy không phải là đây sao? 

Hai người trở lại chỗ ở, phát hiện không ngoài dự đoán mọi việc cũng đã được chuẩn bị xong, chỉ chờ hai người bọn họ thôi, "Hách phu nhân, mau mang đứa bé đến chọn đồ vật thôi." Trong đám người có người thúc giục, Qúy Tinh gật đầu rồi bước đến giữa ôm lấy đứa trẻ đi tới căn phòng trước mặt. 

Nàng đặt con mình thả vào phía trên tấm thảm đỏ, “Đến đi nào, Tiểu Triết, thích thứ gì thì cứ cầm lấy.’’ Lúc này Qúy Triết không giống với lúc đầu mặt đầy nếp nhăn, mà đã trở nên hồng hào thật sự rất đáng yêu.  

Đứa bé mặc áo yếm màu đỏ màu đỏ nằm ở chỗ ban đầu không chịu nhúc nhích, sau đó giống như phát hiện ra vùng đất mới lạ liền bò về phía trước, người xung quanh đều chú ý đến động tác của nó, nó bò đến trước cầm lấy một quyển sách, cả đám người ồ lên, nhưng rất nhanh đứa trẻ đã để sách xuống rồi tiếp tục lấy kiếm, đám người vừa hít một hơi, nhưng thanh kiếm quá nặng nó lại cầm không nổi, thế lại thôi. 

Cuối cùng giữa những ánh mắt không thể tưởng tưởng nổi của mọi người, thân hình bé nhỏ trên thảm đã sờ soạng toàn bộ đồ đạc trước mặt một lần. “Haizz! Hách phu nhân, tương lai của đứa trẻ thật không tốt đâu.!” Qúy Tinh mỉm cười, bọn họ thật là mê tín mà, nhưng nàng không tin tưởng điều này. 

"Được rồi, các vị, đi ăn cái gì đi, vất vả đã lâu như vậy, chắc cũng đói bụng." Quý Tinh vừa lên tiếng thì lúc này đám người mới bắt đầu đi ra ngoài, “Nhược Tịch, đi ra ngoài ăn thôi.” Lâm Nhược Tịch gật đầu một cái, chỉ là nàng không hiểu tại sao lại không nhìn thấy Hách Liên Viên. “Tinh nhi, Hách Liên Viên đâu?" Nàng vẫn hỏi, "Sao vây? Tỷ lo lắng cho hắn?" Nàng nửa đùa nửa thật nói.  

"Không có đâu! Muội thật đáng ghét!" Nàng đẩy Qúy Tinh một cái, "Haizz, Tỷ cẩn thận nào, trong tay muội còn ôm tiểu tử này." Nói là nói như vậy, nhưng nàng không có ý trách cứ gì nàng ấy."Hả, muội sao rồi? Không có sao chứ?" Lâm Nhược Tịch kêu to, sao nàng lại quên mất việc này chứ."Không có việc gì, Hách Liên Viên chắc đang bận việc, một lát nữa sẽ thấy huynh ấy thôi." Nghe lời của nàng nói..., Lâm Nhược Tịch gật đầu rồi hai người đi ra ngoài.

"Hách phu nhân, cũng tới đây ăn đi." Họ vừa đi ra ngoài, đã có người tới kêu họ."Các vị ăn uống, nhớ phải ăn cho thật no nhé.’’ Nàng cười với bọn họ mà nói, lúc này Hách Liên Viên mới xuất hiện, "Này, cả ngày huynh chạy đi đâu vậy hả? " Nhìn người vừa nhảy đến trước amwjt mình, Hách Liên Viên nhíu mày lại, “Cô đừng tra hỏi giống như phu nhân của ta vậy có được hay không?” Nghe lời của hắn nói, Lâm Nhược Tịch thiếu chút tức giận đến hộc cả máu.

"Da mặt thật dày." Nói xong cũng không để ý tới hắn nữa, hắn cũng phớt lờ không đáp lại, "Xong việc rồi à?" Quý Tinh tiến lên hỏi, Hách Liên Viên gật đầu một cái, "Ừ, có chuyện gì không?" Quý Tinh gật đầu, "Huynh chuẩn bị một ít thức ăn đưa đến chỗ ở của A Cửu có được hay không?’’  Nàng mới vừa nói xong, Hách Liên Viên liền vào nhà chuẩn bị rồi.

"Tinh nhi, đây là sự phân biệt đối xử mà." Lâm Nhược Tịch kêu la, Tinh nhi bật cười lắc đầu, ngày đầy tháng hài tử chỉ có một ngày, có người vui mừng uống quá chén đến nỗi đều nhờ người đỡ mới đi được. 

"Hách phu nhân, chúng ta đi trước đây, mọi người cũng nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai chúng ta sẽ tới dọn dẹp.’’ Người uống say thật sự quá nhiều, “Không có việc gì đâu, các người đi đường cẩn thận một chút.” Quý Tinh phất tay về phía bọn họ, rất nhanh mọi người đã đi hết, còn các nàng cũng đi vào phòng.  

Ban đêm, mọi người bận rộn cả ngày cũng đi nghỉ ngơi thật sớm, Qúy Tinh coi như không làm cái gì cũng đã cảm thấy mệt chết, may mắn thay Khánh tẩu nguyện ý ở lại giúp nàng chăm sóc hài tử, như vậy nàng mới có thể đi ngủ thật sớm. 

Tiếng côn trùng, cóc ếch kêu trên đường không ngừng, trên đường không một bóng người đột nhiên lại có hai bóng người từ trên trời giáng xuống, “Đại ca, thật sư muốn làm vậy sao?” Chẳng qua lời này lại mang đến một cái đánh: “Nếu ngươi không làm ta làm.” Nói xong hắn biến mất trong bóng đêm.

Khi hai người xuất hiện lần nữa dưới ánh trăng thì vốn đã y phục màu đen trên quần áo đã lây nhiễm rất nhiều tạp sắc khác, nhìn lại trên mặt bọn chúng đã nhuốm đầy vệt đỏ, bọn chúng tiếp tục chạy trong bóng đêm. 

Đại Bảo vốn đang ngủ lại đột nhiên cảm thấy khác thường, chẳng qua đứa bé vừa mở mắt ra đã nhìn thấy một thanh đao cắm xuyên qua bụng của mình, người nọ rút đao ra sau đó tiếp tục chạy ra ngoài, không hề nhìn lại người trên giường có tắt thở hay không, bọn hắn đều nghĩ người bình thường đều sẽ trực tiếp tắt thở, mà giờ khắc này Đại Bảo lại ôm bụng lết ra ngoài, đi đến đâu nơi đó đều loang lổ toàn máu.

Mở cửa ra, mùi tanh của máu thoang thoảng trong không khí, nó mới vừa nhìn thấy bóng người nhanh chóng đi vào nhà của các hộ dân, không được, điều đầu tiên thằng nghĩ đến là đám người Qúy Tinh, nó phải đi thông báo, nghĩ như vậy, thằng bé mới dốc hết sức lực chạy xuyên qua màn đêm. . . 

"Thình thịch" cửa bị gõ không ngừng, Khánh tẩu mở mắt ra, đã trễ thế này người nào còn tới gõ cửa? Khánh tẩu rón rén đi ra ngoài, chẳng qua là khi cửa vừa mở cửa ra, Khánh tẩu đã hét lên, "Đại Bảo, con làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?" Mà tiếng kêu của Khánh tẩu đánh thức  người trong phòng, Qúy Tinh khoác y phục đi ra, cả Hách Liên Viên và Lâm Nhược Tịch cũng đồng thời ra ngoài.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Lâm Nhược Tịch dụi dụi con mắt, "Á! Máu. . . Máu. . ." Nàng chỉ vào người đã té xuống đất kêu lên, Hách Liên Viên vội vàng che miệng của nàng, còn Qúy Tinh lại bước nhanh về phía trước, "Xảy ra chuyện gì vậy?" Đại Bảo nỗ lực mở mắt, "Mau. . . Chạy mau! Có. . . Có người giết sạch thôn làng." Nói xong cũng nhịn không được nữa ngẹo đầu tắt thở.

"Đại Bảo! Đại Bảo! Á!" Khánh tẩu không tiếp nhận nổi sự thật này, hôn mê bất tỉnh, "Tàn sát người trong thôn? Tại sao? Chúng ta làm sao đây?" Lâm Nhược Tịch nhìn hai người trước mắt."Không được, A Cửu, chúng ta phải đi cứu bọn họ." Quý Tinh muốn xông ra ngoài, lại bị Hách Liên Viên ngăn lại, "Trước tiên các muội mau tránh xuống mật đạo, ta đi ra ngoài xem một chút." Chẳng lẽ lần này không phải nhắm tới Nhược Tịch sao?

"Mật đạo?" Quý Tinh nhìn hắn, Hách Liên Viên gật đầu một cái, "Cái đó là dùng để chạy thoát giữ mạng, trước kia ta và phụ mẫu ở nơi này, chẳng qua bọn họ đều bị giết chỉ có một minh ta còn sống." Hình như hắn lại nghĩ tới tình cảnh lúc ấy.

"Tinh nhi, chúng ta không có võ công, nhanh đi bế Triết nhi thôi." Lâm Nhược Tịch thúc giục, nhưng Qúy Tinh lại lo lắng cho A Cửu và hài tử của hắn, Hách Liên Viên như nhìn ra băn khoăn của nàng, "Yên tâm đi, ta sẽ cứu bọn họ." Hách Liên Viên nhìn nàng, Qúy Tinh cũng nhìn hắn, "Làm ơn." Sau đó xoay người trở về phòng ôm lấy con mình, còn Hách Liên Viên lại đỡ Khánh tẩu dậy.

Sau khi thu xếp cho các nàng xong xuôi, hắn xoay người đi, “Huynh, nhất định phải cẩn thận.” Quý Tinh nhìn bóng lưng của hắn, Hách Liên Viên gật đầu một cái, "Nhớ rõ, ngàn vạn lần không được đi ra ngoài." Hắn liên tục dặn dò, người ở bên trong gật đầu lúc này hắn mới đi ra ngoài.

Hách Liên Viên chạy trong màn đêm, hắn tra xét từng hộ từng hộ, quả nhiên, rốt cuộc là người nào độc ác như vậy, lại có thể tàn sát toàn thôn? Hắn nhanh chóng chạy về phía nơi ở của A Cửu, chẳng qua hắn đã chậm một bước, nhìn hai người ngã trong vũng máu, lần đầu tiên hắn cảm thấy mình thật vô dụng, hẳn là Tinh nhi sẽ đau lòng lắm, hôm nay khi hắn đưa thức ăn đến, A Cửu còn cười nói với hắn nói đợi hai ngày nữa sẽ mang thịt qua cho Tinh nhi, chỉ là hiện tại. . .

Đúng rồi, đứa bé, đứa bé, hắn nhảy tới bên giường, ngàn vạn lần đừng gặp chuyện gì không may! Hắn cầu nguyện, chỉ thấy bóng người nhỏ bé nằm trong lồng ngực đầy máu của Cửu tẩu thì đến đấng mày râu như hắn cũng không kiềm được nước mắt đang rơi xuống, tại sao! Rốt cuộc là ai!

"Cứu. . . Cứu. . . con bé." Nghe giọng nói rất nhỏ, Hách Liên Viên vội vàng cúi đầu, " Cửu tẩu, tẩu nói cái gì?" Hắn lại gần nàng, Cửu tẩu thoáng nhích thân thể, "Cứu. . . Cứu. . ." Còn chưa nói xong đã tắt thở, lúc này Hách Liên Viên mới chú ý tới, hình như nàng ấy chỉ vào bọc tả trên người mình, hắn run rẩy hạ tay xuống dò xé, đứa bé chưa chết!

Hắn vội vã ôm lấy hài tử từ thân thể của Cửu tẩu, đứa trẻ còn đang trong giấc mộng, không tỉnh lại, coi như con bé mạng lớn, nếu như lúc ấy nó tỉnh dậy, chắc chắn sẽ không tránh được một kiếp này.

Trời hửng sáng, Hách Liên Viên lê thân thể mệt mỏi ôm đứa bé trở lại mật đạo, đám người Qúy Tinh thấy hắn về lập tức xông đến, “Sao lại thế này? Sao thế này?” Tất cả mọi người đều mong đợi nhìn hắn, Hách Liên Hiên nhắm mắt lại, sau đó mở ra, "Toàn bộ đều chết rồi, chỉ mình con bé còn sống." Hắn nâng chiếc tả trong tay."Đây là. . . Hài tử của phu thê A Cửu?" Quý Tinh nhìn Hách Liên Viên, hắn gật đầu một cái.

"Chết? Chết hết? Đại Bảo à! Phu quân à." Khánh tẩu ở một bên đã sớm khóc không ra hơi, còn Hách Liên Viên lại nhìn Lâm Nhược Tịch, "Này, sao huynh lại nhìn ta như thế?" Lâm Nhược Tịch bị hắn nhìn đến mức sợ hãi trong lòng, chẳng lẽ hắn hoài nghi nàng sao? Làm sao nàng lại làm những chuyện này được !

"Trước đây không để ý vô tình nghe được có người muốn lấy mạng của cô, nhưng ta và hắn đã âm thầm bảo vệ cô, đánh hai người kia chạy đi. . . Cô suy nghĩ một chút cô có kết thù với ai." Hắn rất hoài nghi chuyện lần này có liên quan tới nàng.

Khuôn mặt của Lâm Nhược Tịch ngây ngốc, có người muốn lấy mạng của nàng? Người nào?"Ta không kết thù oán với ai cả, ngoại trừ. . . Không thể nào! Thủy Linh sẽ không như vậy, chúng ta lại lớn lên từ nhỏ với nhau." Nàng lập tức bác bỏ suy nghĩ của mình.

"Thật sao? Bây giờ cô xác định không có? Vậy cô đi xem những người đã chết bên ngoài kia một chút! Bọn họ đã làm sai chuyện gì?" Hách Liên Viên hét to, giọng nói của hắn hù sợ hai đứa bé còn chưa tỉnh hẳn, chỉ nghe bật khóc oa oa một tiếng."Triết nhi, không khóc nào." Quý Tinh dỗ đứa trẻ trong ngực, "Nhanh lên, ngươi mau dỗ dành một chút đi." Hách Liên Viên nhìn đứa trẻ trong ngực, hắn là một nam nhi làm sao dỗ được trẻ con chứ. 

"Đưa cho ta đi." Lúc này Khánh tẩu đi tới, "Khánh tẩu, thật xin lỗi." Quý Tinh nhìn nàng, Khánh tẩu kiềm nén nước mắt, "Không khóc, không khóc nào." Nàng lắc đầu liên tục, dỗ dành đứa trẻ đang ôm trong ngực.

"Tinh nhi, ta. . ." Lâm Nhược Tịch nhìn nàng, Qúy Tinh lắc đầu, “Đi, chúng ta ra ngoài xem thế nào.” Khi bọn họ vừa ra khỏi mật đạo, một mùi máu hôi thối tanh nồng ập đến trước mặt, Lâm Nhược Tịch đã gập người xuống nôn ọe, Qúy Tinh cũng không dám tưởng tượng, coi như có thù oán với Nhược Tịch, nhưng cũng không nên giết hết tất cả người trong trấn chứ? 

"Hách Liên Viên, phiền huynh khổ cực thêm một chút, có thể dời những người đó đến nơi này được hay không?" Quý Tinh nói xong, mấy người họ đều nhìn nàng, nàng muốn làm gì?"Được." Nói xong, hắn xoay người đi ra ngoài.

Nhìn Hách Liên Viên mang từng thi thể dời đến thì Khánh tẩu sớm đã khóc lóc đến nhìn không ra hình người, những người này đều là láng giềng mấy chục năm nay, có rất nhiều tình cảm! Lâm Nhược Tịch cũng không chịu được nữa rồi, nếu như thật sự do Thủy Linh gây nên, vậy nàng nhất đinh sẽ không bỏ qua cho nàng ta! Nhược Tịch siết chặt bàn tay. 

Khi Hách Liên Viên mang hai thi thể cuối cùng đặt xuống thì nước mắt của Qúy Tinh đã không thể khống chế nổi nữa rồi, nàng bước lên trước ngồi xổm người xuống, “A Cửu, thật sự xin lỗi, ta không cứu được huynh. . . Huynh yên tâm, con của hai người ta sẽ nuôi con bé thành người thật tốt, giống như con ruột của mình.”  Nàng thề. Lúc này Hách Liên Viên tròng mắt cũng đã đỏ, hắn nhất định phải bắt cho được hung thủ, chặt bọn chúng ra thành trăm mảnh!

"Hách Liên Viên, cầm cây đuốc tới đây." Tất cả nơi này nàng đều đốt toàn bộ theo cho bọn họ, Hách Liên Viên cầm cây đuốc đứng ở bên cạnh nàng, Qúy Tinh nhận lấy cây đuốc, ném vào giữa những xác người, “Mọi người hãy an lòng! Quý Tinh thề với trời, nhất định sẽ mang kẻ giết mọi người, từng kẻ một chặt thành trăm mảnh! Ta sẽ khiến bọn chúng sống không bằng chết!” Nhìn ngọn lửa rực sáng trước mắt, hình ảnh ngọn lửa nơi đáy mắt của nàng hệt như tâm trạng của nàng lúc này. 

Lâm Hương trấn nay chỉ còn sót lại mấy người bọn họ, thu xếp xong đồ đạc, đám người Qúy Tinh lên đường, hơn nữa lần này có một mục đích, bởi vì Qúy Tinh thật sự đã nổi giận, tất cả nhà của ở Lâm Hương trấn đều bị nàng thiêu hủy, bởi vì nơi đó không còn người nữa. 

Vô Tình Minh, lúc này Nam Cung Hi mới phát hiện ra, món trang sức bằng vàng kia còn chưa tặng đi, nghĩ tới hài tử của nàng chắc đã đầy tháng, lúc này hắn mới rời khỏi Vô Tình Minh, muốn đến chúc mừng. 

Khi Nam Cung Hi bước vào Lâm Hương Trấn lần nữa thì hắn sửng sốt, tại sao toàn bộ nơi này đều bị thiêu rụi, hơn nữa trong không khí còn tràn đầy mùi máu tươi, không được, Qúy Tinh, hắn vội vã chạy đến nơi ở của nàng, chẳng qua nhà cửa cũng đã bị chạy, không tin vào mắt mình, hắn như kẻ điên chạy đi tìm kiếm, như vẫn như cũ không thu được gì cả. 

"Tại sao có thể như vậy?" Hắn ngã ngồi trên mặt đất tự lẩm bẩm, ban đầu nếu hắn không đi là tốt rồi, tại sao hắn lại đi! Hắn ngồi dưới đất chú ý đến một xác người đặc biệt như vừa bị đốt kia, hắn đứng lên, chẳng lẽ nơi này bị người ta tàn sát hàng loạt? Nhưng là ai? Nơi này rõ ràng là cố tình bị đốt, như vậy chẳng phải bọn họ không có việc gì ư?  

Chỉ là có một số việc hắn muốn trở về tìm người tra một chút, nghĩ như vậy hắn xông ra ngoài, lúc này một căn nhà truyền ra một tiếng động, hắn dừng bước lui về phía sau hai bước, đi tới nơi phát ra tiếng động ban nãy, nghiêng tai lắng nghe thật sự có người, hắn mở cánh cửa vừa to vừa dày ra người phía sau cánh cửa ngẩng đầu lên, nhìn thấy hắn rồi ngẩn người tại đó

Mặc dù người trước mắt đã bị hủy nửa gương mặt, nhưng là Nam Cung Hi vẫn nhận ra nàng, "Triệu Trà Trà? Tiểu thư còn sống? Cô có biết bọn người Qúy Tinh ở đâu không?" Nghe được hắn tên nàng, nàng rất vui mừng, nhưng câu nói tiếp theo lại đánh nàng ngã vào hầm băng. 

"Không biết." Lời thì nới như vậy nhưng trong mắt hận ý lại sâu thế nào, tại sao lại có thể không sâu được? Khi nàng mới vừa trở về, lúc thay y phục đã phát hiện ra nhà cháy rồi, liều mạng chạy thoát lại nhìn thấy bóng lưng của bọn người Qúy Tinh, người bên cạnh nàng ấy đang cầm cây đuốc, chẳng qua nàng còn chưa kịp gọi đã bị cánh cửa đè ngã, trên mặt một mảnh nóng bỏng đỏ rực, không cần nhìn nàng cũng biết khuôn mặt mình đã bị hủy. 

"Chuyện gì xảy ra nơi này? Tại sao người trong trấn bị tàn sát hả ?" Hắn mới vừa hỏi xong, Triệu Trầ Trà đã ngơi ngác nhìn hắn, bị tàn sát hàng loạt? Trong khi bọn họ nghĩ rằng nơi này không còn người nên đã châm lửa đốt? Tuy là vậy nhưng nàng không thể tha thứ cho Qúy Tinh được, tuyệt đối không! 

Thấy dáng vẻ của nàng giống như người mất hồn, có thể tìm được đường sống trở về từ chỗ chết, “Theo ta trở về thôi.” Nghe hắn nói như vậy, Triệu Trà Trà lập tức gật đầu, không ngờ trong họa lại được phúc, cứ như vậy, Nam Cung Hi dẫn theo Triệu Trà Trà rời đi. . . .
Bình Luận (0)
Comment