Phu Quân Ta...không Được!!! - Tiểu Thất Tể Tử

Chương 21

Nói đến việc này cũng có chút buồn cười, ngày đó ta theo thường lệ nằm ở trên giường, đọc thoại bản của Lan di nương cho hắn nghe, đang đến đoạn cao trào, cười thành tiếng, nôn khan một chút.

Trần Ngọc đang buồn ngủ đột nhiên mở mắt ngồi xếp bằng, cau mày, ánh mắt khó hiểu, "Nàng ọe cái gì?"

Ta nháy mắt mấy cái, "Ọe ——"

Trần Ngọc hiếm khi lo âu: "Ninh Vãn, nàng buồn nôn?"

Ta lắc đầu, "Không quá khó chịu đâu."

Nói xong, lại ọe một tiếng.

Trầm mặc, Trần Ngọc nhanh nhẹn xuống dưới đất xỏ giày, "Không được, ta đi tìm đại phu."

"Ọe ——"

Trần Ngọc loạn tay chân, ta nằm tại bên giường, trong bụng bốc lên nước chua, buồn nôn, từ từ nhắm hai mắt là muốn ói, mở mắt ra cũng muốn nôn, thậm chí trông thấy hắn đẹp như vậy cũng muốn nôn.

Về sau ta thẳng thắn nói, "Ngươi đi ra, ngươi đi ra! Ta nhìn ngươi cũng muốn nôn!"

Thật vất vả đem đại phu từ trong cơn mơ đem đến, xem mạch một chút, ra là mang thai.

Trần Ngọc nghiêm mặt, biểu cả ngốc nghếch hiếm thấy, rất lâu sau đó, mới mở miệng nói, "Đại phu, có thể bốc chút thuốc không, phu nhân ta bây giờ nhìn ta liền muốn nôn......"

Đại phu nín cười, vuốt vuốt râu mấy cái, "Đại nhân, phu nhân nhà ai mang thai, đều phải chịu như vậy, về sau gian nan đây."

Ta từ trước đến nay vốn hào sảng, nhưng sau khi mang thai hài tử thì thích làm ầm ĩ một cách kỳ lạ.



Tỉ như, ta sợ Trần Ngọc thân nhiệt cao, đi ngủ đều không cho đụng vào người mình, ngày ngày đem bản thân làm lạnh đến nỗi tay chân lạnh buốt.

Tỉ như, ta tính tình không tốt, động một tí nhảy lên cầm gạch, muốn vác cái bụng này va vào Trương phu nhân sát vách, lúc trước ai nói ta là con gà mái không biết đẻ trứng ấy nhỉ?

Trần Ngọc vừa được nhàn rỗi, liền một bước không đi một ly không dời, bền lòng vững chí quản giáo, tóm lại, không cho phép ta rời khỏi ánh mắt của hắn nửa bước.

Thứ duy nhất hắn cho phép, chính là để mấy vị tỷ muội lúc trước nhập phủ nói chuyện phiếm.

Thế nhưng, mấy người chúng ta mà tụ họp với nhau, cũng không nói cái chuyện dứng đắn gì cả, nhất là hai vị đã lấy chồng, lại còn truyền thụ cho ta mấy bí kíp khuê phòng. Ta mười phần tiếp thu, bắt chước làm theo, dùng đối phó với Trần Ngọc.

Đêm đến, ta lắc m.ô.n.g lắc eo, treo ở trên thân trần của Trần Ngọc, nũng nịu cùng hắn, còn nói cho hắn nghe rất nhiều thứ. Trần Ngọc nghe xong sắc mặt đen thành đáy nồi.

Hắn về sau trực tiếp lột da rắn của ta luôn, còn nói cái gì ba tháng thai ổn, thời gian phách lối của nàng sẽ chấm dứt.

Về sau, ta cũng không dám làm loạn nghe theo các nàng xui khiến nữa.

Các nàng có âm mưu, các nàng tính toán ta, bởi vì ngày thứ hai Khương di nương nhìn vết tích trên cổ ta cười như có như không, ta liền biết ngay.

Mười tháng sau, trong phủ nhận tin vui, ta sinh con trai. Ta có chút thông cảm nhìn Trần Ngọc.

Hắn vốn là một con người nhạt nhẽo không thích náo nhiệt, vậy mà trong phủ lại náo nhiệt như ong vỡ tổ, hai hài nhi đua nhau khóc.

Không sai, ta sinh ra một đôi long phượng thai. Hai hài tử mười phần khỏe mạnh, tiếng khóc rõ to.

Trần Ngọc không nuôi thì thôi, chứ nuôi thì lại đem hài tử nuôi rất khá.

Bọn hắn đều nói, Trần Ngọc đời này không may, cưới một phu nhân lắm lời, lại còn sinh được một nữ nhi ầm ĩ không kém.

Nhưng chuyện của nhà mình, người khác làm sao biết được?



Kết cục:

Nguyện vọng lớn nhất đời này của Phượng Ninh Vãn, là so kè với Trương phu nhân sát vách xem ai sinh được nhiều hài tử hơn.

Trước kia cùng với nàng ta cách tường vây, ném đá lẫn nhau. Thoạt đầu hai nhà quan hệ không tốt lắm, về sau hai vị đại nhân tập mãi thành thói quen, mỗi lần gặp nhau mỗi người nhịn đi một tí nên cũng có chút khách khí.

Mỗi lần đối mặt, hai vị đại nhân ngầm hiểu lẫn nhau gật đầu, một mực giữ chặt các phu nhân m.á.u chiến như gà chọi, ai về nhà nấy.

Trong âm thầm, hai vị đại nhân vẫn là làm chỗ dựa cho phu nhân yêu dấu của mình, hai nhà tranh nhau, người này sinh một đứa, thì nhà kia cũng sinh. Về sau Phượng Ninh Vãn cùng Trần Ngọc trở mặt mặt, đổi phương thức tranh tài mới.

So lực học tập của hài tử.

Trần Ngọc tể phụ kinh tài tuyệt diễm, suốt đời truy cầu chân lý, thuận theo tự nhiên, nhưng không chịu nổi Phượng Ninh Vãn lúc nào cũng lẩm bẩm. Liền ngày ngày tận tâm chỉ bảo nhi tử, tự thân giám sát, cũng giám sát kỹ càng nàng cùng Trương phu nhân không gây chiến trước mặt con trẻ.

Mọi người đều nói Trần tướng gia luôn luôn ghét bỏ phu nhân.

Dù sao một người giống bàn thạch, một người giống thuốc nổ, làm sao sống cùng nhau được? Nhưng hết lần này tới lần khác Trần tướng gia lại bị bộ dạng này của phu nhân mê hoặc. Ôn nhu cẩn thận không muốn, chỉ thích phu nhân nóng bỏng quyến rũ mình mỗi đêm. Ngoài miệng thì nói ghét bỏ, nhưng thân thể lại rất thành thật.

Kỳ thật mọi người cũng không biết, Trần Ngọc rất sủng ái Phượng Ninh Vãn. Chỉ là không chịu được nàng âm dương quái khí nũng nịu, hắn nghĩ trăm phương ngàn kế, đuổi hết mấy nữ nhân đã lừa gạt mấy năm xuất phủ. Lại không chịu nổi mị lực quá lớn của phu nhân, bọn họ vậy mà còn tụ tập với nhau, chia sẻ kinh nghiệm khuê phòng nữa.

Thế là Phượng Ninh Vãn đang định áp dụng vội vàng chạy biến, chin trâu hai hổ cũng không lôi lại được.

Bằng hữu đều chế nhạo Trần Ngọc, cái gì mà không gần nữ sắc, chính nhân quân tử, kỳ thật hắn chính là nhìn trúng tư thế mềm mại cùng phóng khoáng của phu nhân. Thế gian, nữ nhân mà vừa thiếu thông minh vừa quyến rũ đã ít rồi, tự nhiên lại cưới về nhà được một người cũng coi như may mán của may mắn.

Trần Ngọc không nói, người khác cũng không dám hỏi.

Chỉ có chính hắn biết, hắn cưới được phu nhân này, là phát đại tài. Ba ngàn lượng hoàng kim tiêu vào Trường Phong Lâu, không thua thiệt chút nào
Bình Luận (0)
Comment