Phu Quân Vạn Người Mê Của Ta

Chương 13

Trong phòng lại truyền đến âm thanh, ta có chút thất thần, bỏ lỡ một số nội dung, chỉ có thể tiếp tục nghe.

 

“Cô lại cho ngươi một tháng, nếu ngươi còn cố chấp không tỉnh ngộ, thì đừng trách cô ra tay.”

 

“Hứa Du Thanh, ngươi vĩnh viễn không có cơ hội lựa chọn.”

 

“Cô sẽ không làm tổn thương ngươi, chỉ là người khiến ngươi phân tâm kia...”

 

Sự uy h.i.ế.p của Sở Thận như nước lạnh, từ trên đầu dội xuống ta.

 

Ta trở thành gánh nặng của phu quân.

 

Hơn nữa càng tồi tệ hơn là, ta hoàn toàn không nghĩ ra bất kỳ biện pháp nào, để hắn không bị uy hiếp.

 

Cánh tay vô lực buông thõng, ta tựa đầu vào tường.

 

Nếu đã định phải chia ly.

 

Ta hy vọng có đủ thời gian, hảo hảo từ biệt với chàng.

 

23

 

Vài ngày sau, Hứa Du Thanh bệnh nặng mới khỏi, trở lại triều đình.

 

Về việc này, hoàng đế tự nhiên là long nhan đại duyệt, còn đặc biệt dẫn hắn đi b.ắ.n cung giải sầu.

 

Trong trường bắn.

 

“Vèo”, “Vèo”, “Vèo”

 

Sở Thận cầm cung tên, liên tiếp b.ắ.n trúng ba bia.

 

Hôm nay ánh mặt trời quá mức tươi sáng, thậm chí có chút chói mắt.

 

Gió Thổi Mây Bay

Hắn nheo mắt, đắc ý nói: “Ái khanh, trẫm b.ắ.n có chuẩn không?”

 

“Kỹ thuật b.ắ.n cung của bệ hạ vẫn luôn rất tốt.” Hứa Du Thanh

 

Sở Thận buông cung tên, đầy hồi ức nói:

 

“Trẫm còn nhớ trước kia Hứa Du Kỳ là bạn đọc của tứ ca, ngươi có một lần vào cung tìm hắn, lại lạc trong cung, còn nhớ không?”

 

“Nhớ, đó là lần đầu tiên thần gặp bệ hạ.”

 

Hứa Du Thanh mang theo nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt rũ xuống lại đen như mực.

 

“Trẫm cũng nhớ.” Sở Thận yêu thương nhìn Hứa Du Thanh, lẩm bẩm nói: “Lần đầu gặp, liền cảm thấy kinh diễm đến tột cùng.”

 

Nói xong, hắn muốn đưa tay chạm vào mặt Hứa Du Thanh, lại bị đối phương có ý vô ý tránh đi.

 

“Tên của bệ hạ đã b.ắ.n xong.”

 

“Vậy tiếp theo, nên đến lượt thần.”

 

Hứa Du Thanh nhặt cung tên lên, hắn thân hình thon dài, một đầu tóc đen búi lên, lộ ra chiếc cổ thon dài.

 

Hắn phản thủ từ ống tên rút ra ba mũi tên, chậm rãi kéo cung lên dây.

 

Trong nháy mắt, một mũi tên như bạch hồng quán nhật.

 

Tiếp theo, hắn gỡ tên đáp cung liên châu tật xạ.

 

Tên nhanh như chớp, xé gió, phát ra tiếng vang.

 

Người có mặt không ai không kinh ngạc.

 

Nhưng cuối cùng, lại không b.ắ.n trúng bia, ngược lại cắm xuống đất.

 

Sở Thận ôm bụng cười lớn.

 

“Trẫm từng nghe Hứa Du Kỳ nói với tứ ca, ngươi võ nghệ không bằng nhị ca của ngươi, cho nên luôn thích ra vẻ. Không ngờ hôm nay lại bị trẫm tận mắt nhìn thấy.”

 

Nghe vậy, Hứa Du Thanh khẽ cười, đôi môi đỏ tựa hoa kiều nở rộ, giữa ánh mắt lưu chuyển mang theo vài phần mê hoặc.

 

Đợi đến khi mọi người đi rồi, thái giám thân cận của hoàng thượng, phân phó thị vệ trường b.ắ.n dọn dẹp tên vũ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Thị vệ cũng là người luyện võ, tên b.ắ.n trên bia hắn dễ dàng lấy xuống.

 

Nhưng tên b.ắ.n dưới đất, lại thế nào cũng không rút ra được.

 

Hắn ngồi xổm xuống xem, kinh ngạc phát hiện.

 

Theo mũi tên đầu tiên rơi xuống.

 

Mũi thứ hai, mũi thứ ba, lại b.ắ.n vào mũi trước.

 

Cuối cùng, mũi tên đầu tiên, bị triệt để, gắt gao cắm vào mặt đất.

 

Lợi lạc, tàn nhẫn.

 

Không lưu lại một chút tình cảm nào.

 

......

 

“Thiếu gia đã về!”

 

Nghe thấy tiếng xe ngựa, tiểu tư vội vàng mở cửa lớn.

 

Hứa Du Thanh xoa xoa sống mũi, mệt mỏi hỏi: “Phu nhân đâu?”

 

“Phu nhân đang nấu canh lê tuyết.”

 

“Tốt.” Hứa Du Thanh mím môi khẽ cười, dịu dàng nói: “Không sao, trước tiên đừng gọi nàng.”

 

Trở lại phòng, Hứa Du Thanh từ dưới giường lấy ra một cái hộp.

 

Thê tử của hắn sẽ cất những thứ quý giá nhất, trong rương dưới gầm giường.

 

Có lễ vật sinh thần do nhạc phụ và nhạc mẫu tặng, mặt nạ hồ ly của mình, khế ước kết hôn của hai người, thư từ của tẩu tử và tứ muội gửi đến, vân vân.

 

Từ sau chuyện của tướng quân Khâu, nàng liền bất an trong lòng.

 

Mình tự tay khắc một cây trâm, muốn đặt vào trong, dỗ nàng vui vẻ.

 

“Đây là cái gì?”

 

Hứa Du Thanh tưởng là khế ước kết hôn của hai người.

 

Hắn cười tủm tỉm mở ra, muốn ôn lại sự ngọt ngào.

 

Nhưng sau khi nhìn thấy chữ trên đó, sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi.

 

Tứ chi lạnh buốt, như rơi vào băng khố.

 

Hắn không một tiếng động xé bỏ tờ hòa ly, ném vào trong lò sưởi.

 

Trong đồng tử của Hứa Du Thanh, cuồn cuộn những cảm xúc không rõ.

 

Hắn so với bất kỳ ai đều hiểu rõ, thê tử yêu hắn đến nhường nào.

 

Vết mực loang ra, là nước mắt khô cạn của nàng nhỏ xuống.

 

Nhìn tờ hòa ly đang cháy.

 

Móng tay của Hứa Du Thanh không nhịn được mà cào lên mặt.

 

Khi sắp đ.â.m rách, cả người hắn trong nháy mắt yên tĩnh lại.

 

Đau đớn lan tràn toàn thân.

 

Trong sự tĩnh lặng mà vỡ vụn.

 

24

 

Tiệm vải Liễu gia ở phía đông thành.

 

Phụ thân buông công việc trong tay, kinh ngạc nói: “Sao con tự mình đến đây, con rể không đi cùng con sao?”

 

Ta che miệng, nhịn không được cười: “Cha, lúc trước cha nhìn Tam Lang không vừa mắt, bây giờ lại tốt như cha con ruột vậy.”

Bình Luận (0)
Comment