Phu Quân Vạn Người Mê Của Ta

Chương 3

Ta chỉ có thể duy trì tư thế này, hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

 

"Không có gì, là tiếng gió thổi cửa."

 

"Ê, chén trà trong tay chàng đâu?"

 

Cằm Hứa Du Thanh cọ nhẹ lên đỉnh đầu ta, chàng cười khẽ nói: "Để trên bàn rồi."

 

Đợi bọn họ rời đi.

 

Cừu Vũ nhìn những mảnh vỡ của chén trà bên cạnh cửa, thất thần.

 

Ánh mắt của hắn rất tốt, cho nên nhìn thấy rõ ràng, Hứa Du Thanh tự tay bóp nát chén trà.

 

Nhìn thấy Hứa Du Thanh sau khi bóp nát, hình dáng đôi môi xinh đẹp mở ra khép lại, cảnh cáo không tiếng động——

 

"Lần sau, là ngươi."

 

7

 

Sau khi tắm nước nóng xong, ta thay xiêm y, vừa định ra ngoài.

 

Đột nhiên phát hiện Hứa Du Thanh, đang ngồi trước gương đồng tự nói một mình.

 

"Lúc đó nên rạch sâu hơn một chút."

 

Ngón tay Hứa Du Thanh vuốt ve vết sẹo, u uất nói: "Tốt nhất... hủy hoàn toàn gương mặt này."

 

Tiếp theo chàng lắc đầu, tự mình phủ định.

 

"Không được, nàng ấy sẽ đau lòng, ta không thể khiến nàng thương tâm."

 

"Đúng, ta không nên hủy gương mặt này. Ta nên giấu nó đi. Gương mặt này chỉ cho nàng xem là đủ rồi, những người khác đều không được xem!"

 

Nghĩ đến gương mặt của mình, chỉ phản chiếu trong ánh mắt của người mình yêu, mặt Hứa Du Thanh ửng hồng.

Gió Thổi Mây Bay

 

Sắc mặt phu quân thay đổi liên tục, nhưng đều dễ hiểu một cách kỳ lạ.

 

Ta ôm cánh tay, dựa vào bên cạnh bình phong nhịn không được cười.

 

Nghe thấy tiếng cười, Hứa Du Thanh mới phát hiện sự lúng túng của mình đều bị thê tử thu hết vào mắt.

 

"Nàng đến cũng không gọi ta, hừ, đồ xấu bụng~ chỉ thích xem trò cười của ta."

 

Hứa Du Thanh ôm lấy eo ta, mặt vùi vào cổ, hừ hừ cọ răng.

 

Không cần nghĩ ta cũng biết, sáng mai chỗ đó lại có thêm mấy dấu dâu tây nhỏ.

 

Ta nâng mặt chàng lên, dung túng nói: "Ừ ừ ừ, chàng tốt, ta xấu, được chưa."

 

"Không được!" Hứa Du Thanh bĩu môi, hôn lên trán ta: "Nàng tốt nhất~"

 

Những lời vừa ngọt vừa dính răng này, nói đến ta vừa đau răng, vừa ngọt đến tận cõi lòng.

 

Con phượng hoàng nhỏ tôn quý vô cùng, ngạo mạn kia, vẫn bị ta theo đuổi đến tay.

 

A, không, nên nói là...

 

Là "lừa" được đến tay.

 

8

 

Ta và Hứa Du Thanh quen biết nhau, bắt nguồn từ một "đào hôn".

 

Ờm...

 

Là ta bị đào hôn.

 

Không sai, nói chính xác hơn là ta từng thành thân, tân lang là một tên vô trách nhiệm tên là Tiêu Thừa Cẩn.

 

Cha của hai nhà ta là đối tác làm ăn, cũng là thế giao nhiều năm, trước khi chúng ta ra đời, đã sớm định ra hôn sự của chúng ta.

 

Tuy ta và Tiêu Thừa Cẩn gặp mặt không nhiều, nhưng cũng coi là quen biết từ nhỏ, cho nên đối với việc gả cho hắn, ta cũng không có phản cảm đến vậy.

 

Năm mười sáu tuổi, ta thay hỉ phục màu đỏ thắm, vừa muốn lên kiệu hoa, lại kinh hoàng nghe tin dữ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vị hôn phu của ta Tiêu Thừa Cẩn lại đào hôn giữa đường!

 

Đối tượng đào hôn của hắn lại là một nam nhân!

 

Việc này không chỉ là sỉ nhục đối với ta, càng là sỉ nhục đối với cả nhà chúng ta.

 

Cha ta sắc mặt xanh mét, một quyền đ.ấ.m lên bàn.

 

Mẹ ta lau nước mắt, liên tục kêu tạo nghiệt a, việc này khiến nữ nhi của bà sau này làm sao gả được.

 

Nhìn những vị khách đầy nhà, ta n.g.ự.c phập phồng, cuối cùng hóa thành một tiếng tự giễu.

 

Trở lại phòng, ta thay hỉ phục, tháo bỏ son phấn.

 

Đem vàng bạc trang sức gói thành hành lý, để lại một tờ giấy trên bàn.

 

Nhân lúc sự chú ý của mọi người vẫn còn ở tiền sảnh, ta trốn ra khỏi phủ từ cửa sau.

 

Trong lòng nhẹ nhàng nói với cha mẹ một câu xin lỗi:

 

Con gái không phải là muốn bỏ nhà ra đi.

 

Mà là muốn tìm Tiêu Thừa Cẩn và người tình của hắn.

 

Sau đó tự tay báo thù, hai tên đàn ông đã hủy hoại cuộc đời của con gái!

 

9

 

Đêm xuống, đóng cửa phòng khách sạn.

 

Ta xoay người đi đến bên cửa sổ, hướng ra bên ngoài nói: "Ra đi, ta đã phát hiện ra ngươi rồi."

 

"Từ khi ta rời khỏi nhà không lâu đã đi theo ta... Ngươi là người cha phái đến sao?"

 

Bên ngoài cửa sổ, lá cây khẽ đung đưa, chỉ nghe thấy tiếng, không thấy người.

 

"Tại hạ chưa từng nghe nói, tiểu thư còn biết võ công."

 

"Ta thật sự không biết võ công." Ta chỉ chỉ tai mình nói: "Chỉ là thính lực tương đối tốt mà thôi."

 

Thấy ta nghiêng người nhường chỗ, âm thanh bên ngoài rõ ràng mang theo vài phần khẩn trương.

 

"Tại hạ là nam tử, không tiện vào khuê phòng của tiểu thư."

 

Ta dựa vào khung cửa sổ, cười nhạo: "Ngươi đã là người cha ta phái đến, hẳn là nên biết tình cảnh của ta. Trải qua chuyện đó, ta còn có danh tiếng gì?"

 

"Có!"

 

Trước mặt đột nhiên xuất hiện một chiếc mặt nạ hồ ly.

 

Đồng tử ta co rút, theo bản năng ngửa ra sau. Ngay khi sắp ngã, gáy đột nhiên dán lên một bàn tay ấm áp.

 

Tầm mắt hoảng loạn của ta, vừa vặn đối diện với đôi phượng nhãn dưới mặt nạ hồ ly.

 

Đôi mắt đó sinh ra cực kỳ xinh đẹp, giống như lưu ly lấp lánh rực rỡ.

 

Ta chớp chớp mắt.

 

Hắn cũng chớp chớp mắt, sau đó giống như một củ khoai tây nóng bỏng, lập tức buông ta ra.

 

Ta lùi lại mấy bước ổn định thân thể, mới nhìn thấy toàn bộ diện mạo của người trước mắt.

 

Hắn mặc áo đen, đầu đội mặt nạ hồ ly màu đỏ và vàng, dáng người thẳng tắp, tứ chi cân đối thon dài.

 

Cánh tay nhỏ chân nhỏ eo nhỏ này, ước chừng chưa đến tuổi cập kê, cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi.

 

Ta sờ cằm, suy nghĩ cha làm sao lại phái một thiếu niên không có sức trói gà đến bảo vệ ta.

 

Sờ đến bên cạnh hành lý, ta rút ra kéo nhắm vào hắn:

 

"Ngươi không phải người cha ta phái đến, nói, ngươi là ai!"

 

Mặt nạ hồ ly giơ hai tay lên: "Tại hạ chỉ là một người giang hồ đi ngang qua, lần này đến là muốn nhắc nhở, Tiêu Thừa Cẩn đã trở lại Tiêu phủ nhận tội, tiểu thư cũng mau về nhà đi."

 

"Không được! Ta còn phải tìm gian phu của hắn!"

Bình Luận (0)
Comment