12
Tối qua thiếu niên bỏ chạy, trước khi đi chỉ vội vàng để lại một câu 【giờ thân gặp ở hoa viên】.
Đến giờ hẹn, ta chờ mãi không thấy người đến. Còn tưởng bị bỏ bom, nhưng vai lại đột nhiên ấm áp.
Gió Thổi Mây Bay
Từng đợt hương hoa mai theo ống tay áo phất vào mũi, hoa lệ mà không mất đi sự ngọt ngào.
“Xin lỗi, ta đến muộn.”
Không phải giọng nam trung niên trầm thấp, mà là giọng nói êm tai như ngọc châu rơi vào mâm ngọc.
Đợi đến khi nhìn rõ toàn cảnh, ta phải mất một lúc lâu mới hoàn hồn.
Nam tử mày ngài mắt phượng, môi son răng trắng, mắt như một vũng nước mùa xuân, da như ánh trăng sau tuyết.
Hắn cao gần bằng ta, nhưng thân hình lại đặc biệt thon dài, cử chỉ uyển chuyển, khiến người ta thưởng thức không thôi.
Thấy ta ngẩn người, hắn mỉm cười: “Chuyện của cô nương, bằng hữu đã nói với ta rồi.”
Nam tử chủ động nắm tay ta: “Nói thật, ta cũng có hảo cảm với cô nương.”
“Chi bằng chúng ta……” Nam tử nhìn ta chằm chằm, mắt như nước chứa tình, dư âm chưa hết, gợi người ta tưởng tượng.
Nhìn thân hình yểu điệu không thể ngăn cản, cùng với đôi chân ngọc nhỏ hơn nam tử bình thường mấy size.
Ta nhẹ nhàng rút tay về, mang theo nụ cười nhàn nhạt: “Xin lỗi, ta chỉ có hứng thú thưởng thức với mỹ nữ.”
Thấy mình lộ tẩy, nữ tử ngược lại càng thêm thoải mái, nàng hai tay đặt ở eo hành lễ, dịu dàng nói: “Khiến cô nương chê cười, ta là muội muội của Hứa Du Thanh, cô nương cứ gọi ta là Tứ Nương là được.”
Ta: “Tam công tử hắn……”
Hứa Tứ Nương: “Hắn hôm nay có việc, có lẽ sẽ về muộn.”
“Không muốn để cô nương phải đợi sốt ruột, người nhà bàn bạc một phen, liền để ta thay hắn đến.”
Ta đột nhiên ngẩng đầu, thân mình căng thẳng.
“Người nhà?”
Hứa Tứ Nương dùng khăn lụa che miệng, cười khanh khách: “Nói hơi nhiều rồi, cô nương đừng để ý.”
“Đúng rồi, Hứa Du Thanh nhờ ta chuyển lời cho ngươi.” Nàng vỗ tay, đầy thâm ý: “Hắn nói ở chỗ cũ đợi ngươi.”
Chỗ cũ? Đó chẳng phải là phòng của ta sao?
Ta như Bồ Tát tát nước, không hiểu gì cả, chỉ có thể cáo biệt Hứa Tứ Nương, đi về.
Vừa vào sân, đã thấy thiếu niên mang mặt nạ hồ ly, ôm cánh tay, tiêu sái dựa vào cửa.
Ta bước nhanh tới, chống nạnh chỉ vào hắn nói: “Này này này, lần này là ngươi thất ngôn rồi nha, phải bồi thường ta thế nào đây?”
Vừa dứt lời, bóng dáng thiếu niên liền bao phủ ta thật chặt.
Hắn chọn một lọn tóc của ta, đặt lên miệng mặt nạ hồ ly một cách mờ ám.
“Hôn một cái coi như bồi thường, được không?”
“Bịch.” Cánh cửa sau lưng phát ra tiếng động.
Ánh mắt thiếu niên thay đổi, hắn xoay người, ôm ta vào lòng, còn mình thì dựa vào cửa.
Đặt tay ta lên ngực, tiếp tục dụ dỗ: “Hay là muốn tiến thêm một bước……”
“Bịch bịch.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Bịch bịch.”
Tiếng cửa càng lúc càng lớn, giống như có thứ gì đó đang va vào từ bên trong.
Thiếu niên không kiên nhẫn “chậc” một tiếng.
Trong lúc không một tiếng động, ta thoát khỏi vòng tay hắn, đưa tay về phía cửa phòng.
Khi tay cách cửa chỉ còn một đốt ngón tay, ta dừng lại, xoay người xòe tay ra.
“Đưa cho ta.”
“Cái gì?”
Ta nhón chân, tháo mặt nạ của thiếu niên xuống.
Lộ ra một khuôn mặt cực kỳ giống Hứa Tứ Nương, chỉ là bớt đi vài phần mềm mại, nghiêng về vẻ tuấn tú của nam nhân hơn.
Trong ánh mắt kinh ngạc của thiếu niên, ta lắc lắc mặt nạ hồ ly, khóe môi nở nụ cười.
“Nên trả cái này cho chủ nhân của nó rồi.”
13
Tuy đã sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng sau khi mở cửa ra vẫn ngây người.
Đại não vẫn còn đang trong sự chấn động mãnh liệt, nhưng thân thể đã đi trước một bước. Ta cúi xuống, nhẹ nhàng vuốt ve vầng trán đỏ của Hứa Du Thanh, đau lòng hỏi: “Đau không?”
Hắn lắc đầu, xấu hổ quay mặt đi.
Ta cởi dải lụa trên cổ tay hắn, nhìn rõ vết đỏ, hỏi: “Như vậy bao lâu rồi?”
Hắn thả lỏng cổ tay, nhỏ giọng: “Hai canh giờ.”
“Cho nên ta không quên ước định, ta đã đến sớm!” Hứa Du Thanh kéo vạt áo ta, sốt ruột giải thích.
“Ừm.” Giọng nói của ta không nghe ra cảm xúc gì.
Hứa Du Thanh thất hồn lạc phách ngồi trên mặt đất.
Hắn dùng mu bàn tay xoa xoa mắt, khẽ hít mũi: “……Ngươi ghét ta rồi sao?”
“Ừm.”
“A!?” Miệng Hứa Du Thanh mếu máo, triệt để bị tức khóc.
Hắn nhiều năm như vậy lần đầu tiên chủ động trang điểm cho bản thân, kết quả vừa đến hoa viên, đã bị Hứa Nhị điểm huyệt, trói thành bánh chưng ném vào phòng.
Muội muội thay nam trang, thay mình đến hẹn. Đại ca hắn cũng ở bên cạnh xem, cũng không ngăn cản……
Khổ sở lắm mới chịu đựng được đến bây giờ, lại còn nghe Hứa Tiểu Ngũ bên ngoài mạo danh thân phận của mình nói những lời lung tung.
Hắn Hứa Du Thanh là một người con trai đứng đắn! Tuyệt đối sẽ không làm ra những hành vi vô lễ như vậy với nữ tử.
Bản thân làm nhiều như vậy, dụng tâm như vậy, đều bị đám người xấu kia hủy hoại, hủy hoại hết rồi!
Hứa Du Thanh đầy bụng oan ức, khóc đến thảm thiết.
Trong đầu ta lại không có một chút suy nghĩ nào, đại não trống rỗng.
Chỉ có một trái tim “thình thịch, thình thịch” hưng phấn nhảy lên.
Ta đây là…… muốn bạo bệnh sao?