Ngón tay khẽ vuốt ve những nét chữ ngây thơ kia, Tô phu nhân hoài niệm nói:
"Đây là do đứa trẻ kia viết lúc còn nhỏ, muốn đối xử với thê tử tương lai như thế nào, ai da, đều là học theo cái lão già dính người kia......"
"Ta thấy buồn cười, liền giữ lại, dự định sau này ngày cưới vợ, có thể lấy ra trêu chọc nó một phen. Nhưng ta đợi a, đợi a, đứa trẻ này ngược lại càng ngày càng khép kín, nhưng cũng không thể trách nó."
Tô phu nhân vô cùng lo lắng cho nhi tử, cho nên khi nàng vừa vào phủ, bà đã phái người đi điều tra rõ mọi chuyện.
Biết nàng là tiểu thư nhà giàu, Tô phu nhân đặc biệt định phí chuộc thân rất thấp.
Vừa chiếu cố tình cảm, cũng tiện cho nàng tùy thời thoát thân.
Nếu hai người không thành, vậy Hứa phủ sẽ hủy bỏ tờ khế ước này.
Để mọi chuyện tan biến trong gió, không ai biết.
Nhưng nếu họ yêu nhau, Tô phu nhân sẽ lấy ra khế ước bán thân của Hứa Du Thanh, đưa cho nàng.
Khi hai tờ khế ước hợp thành một.
Chính là 【Hôn khế】 của họ.
16
Nghe nói Hứa Du Thanh danh chấn kinh thành, sẽ cử hành đại hôn vào đầu tháng sau.
Từ vương công quý tộc, đến dân thường bách tính. Không biết bao nhiêu thiếu nam thiếu nữ khóc đỏ cả mắt.
Giống như Hứa Du Thanh bước vào không phải hôn nhân, mà là mộ phần.
Trong nhất thời, vị tân nương sắp gả kia, liền trở thành đích đến của mọi mũi tên.
Mặc dù Hứa gia đã rất cẩn thận, nhưng vẫn bị người có tâm biết được thân phận của tân nương.
Đích trưởng nữ của nhà họ Liễu ở phía đông thành, gia cảnh giàu có, nhưng tuyệt đối không bằng Hứa gia là thế gia quan lại.
Hơn nữa nàng vừa mới bị từ hôn mấy ngày trước, quay đầu đã câu dẫn Hứa Du Thanh.
Điều này khiến mọi người từng đồng tình với nàng, đều hóa thành mắng chửi và chỉ trích.
Có người cho rằng nàng giả vờ đáng thương, lừa gạt Hứa công tử.
Có người cho rằng, nàng lẳng lơ, sớm đã đạp hai thuyền.
Nhưng phải thừa nhận rằng:
Chàng có gian phu, người khác sẽ khinh thường chàng.
Gió Thổi Mây Bay
Nhưng nếu gian phu của chàng là Hứa Du Thanh.
Vậy họ sẽ vừa ghen tị đố kỵ, vừa nghiến răng nghiến lợi khen chàng lợi hại!
Bởi vì quan hệ của những kẻ theo đuổi điên cuồng này, ta và Hứa Du Thanh thật sự là trọn vẹn một tháng không gặp mặt.
Đêm trước đại hôn, cửa sổ truyền đến tiếng bước chân.
Ta không kịp mang giày, vội vàng chân trần chạy tới, khẽ thở dốc mấy hơi, từ từ mở cửa sổ ra.
Vẫn là thiếu niên eo thon chân dài, mang mặt nạ hồ ly.
Nụ cười bên môi ta càng ngày càng đậm, ngay cả khóe mắt cũng không kiềm chế được mà lộ ra ý cười, nhưng không nói gì.
Thiếu niên thò người vào cửa sổ, ôm chặt ta.
Tóc mai mềm mại bị gió thổi tung, tựa như móng vuốt nhỏ khẽ cào cằm.
Hơi thở ấm áp phả vào vành tai ta, yết hầu của chàng trầm xuống, tựa như rên rỉ, tựa như thở dài nói:
"Rất nhớ nàng......"
Trong lòng chất chứa một đống lớn lời muốn nói, ví dụ như gần đây chàng làm gì, có phải đã quên ta rồi không, còn thích ta không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng vừa gặp người trong lòng, nội tâm Hứa Du Thanh lại vừa chua xót vừa căng trướng, chỉ muốn nói với nàng, mình nhớ nàng đến nhường nào.
"Nghe nói, trước khi kết hôn tân lang tân nương không thể gặp mặt."
Thiếu niên vùi vào cổ ta, giọng nói muộn phiền.
Ta nhỏ giọng nói:"Vậy chàng đến làm gì?"
"Hừ, biết rõ còn cố hỏi."
Thiếu niên khẽ cắn vào da thịt ta, rồi lại đau lòng l.i.ế.m liếm.
"Ta không giống một vị cô nương bạc tình nào đó, gặp ta lâu như vậy rồi, một câu nhớ ta cũng không nói."
"......"
Hai tay đặt lên vai, kéo xa khoảng cách giữa hai người.
Hứa Du Thanh đầy vẻ ủy khuất, chàng còn chưa ôm đủ mà.
Ngay giây tiếp theo, thiếu nữ túm lấy cổ áo chàng, hung hăng hôn lên môi chàng.
Thật vang dội một tiếng "bộp".
Chưa đợi Hứa Du Thanh phản ứng lại, ta đã đẩy chàng ra, đóng chặt cửa sổ.
Hứa Du Thanh vuốt ve đôi môi ướt át, ngẩn người một lát, sau đó nghiêng đầu cười khẽ vài tiếng.
17
Ngày thành hôn, người xem vây kín cửa ra vào không một kẽ hở.
Không biết ai hô một câu:"Hứa tam công tử!"Đám người nhất thời ào ào tản ra.
Chỉ thấy Hứa Du Thanh cưỡi ngựa cao lớn, một thân hồng bào, ánh sáng lưu chuyển, khiến cả thành phố phai nhạt sắc màu.
Nghe thấy âm thanh, ta ngồi trên kiệu hoa, khóe miệng không ngừng cong lên, thầm nghĩ: Tân lang lần này rất "có trách nhiệm", không những không bỏ trốn, còn chủ động đến.
Có chàng mở đường, cũng không ai dám làm khó.
Xuống kiệu trước Hứa phủ, vén rèm kiệu.
Nhận lấy khăn lụa, ta và Hứa Du Thanh cùng sánh bước đến hỉ đường.
Khách khứa so với lần trước nhiều hơn rất nhiều, nghe theo xưng hô, trong đó có rất nhiều là "đại nhân".
Hứa phủ là thế gia quan lại, người đến tham gia hôn lễ này không giàu thì sang.
Thấy ta thân thể cứng đờ, Hứa Du Thanh một tay cầm khăn lụa, một tay nắm tay ta.
Mười ngón đan xen, nắm tay nhau cùng tiến.
Vừa muốn bái thiên địa, lại nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào.
Ánh mắt của tất cả mọi người không tự chủ được nhìn ra ngoài, duy chỉ có ta đội khăn trùm đầu màu đỏ, chỉ có thể nhìn thấy mặt giày.
Nhưng lại nghe rõ ràng, ngọc bội đeo bên hông người kia, phát ra tiếng va chạm trong trẻo.
Giọng nói chói tai của thái giám phá vỡ bầu không khí hòa thuận.
"Thái tử giá đáo!"
"Tham kiến Thái tử điện hạ."
Hôn lễ dừng lại, tất cả mọi người đều đứng dậy hành lễ.
Duy chỉ có Hứa Du Thanh không hành lễ, ngược lại còn mím chặt môi, mày lạnh như băng.
Có người không nhịn được nhắc nhở Hứa Du Thanh.