Phú Quý Chốn Nhân Gian

Chương 1

1

Sau khi tốt nghiệp đại học, mẹ tôi bán tôi cho một gã đàn ông có tiền, lễ hỏi lên đến ngàn vạn.

Nghe nói, đối phương là một gã phú N đại tiêu chuẩn.

Bởi vì một sự cố bất ngờ, anh ta bị què hai chân, cũng vì vậy mà đánh mất quyền kế thừa gia tộc.

Giờ xem như vừa có tiền vừa nhàn rỗi, có điều ——

Mẹ tôi lo lắng sốt ruột nói, “Nghe nói, cậu ta không chỉ bị thương ở hai chân mà còn không thể sinh hoạt vợ chồng được nữa.”

Trước mắt tôi bỗng chốc sáng ngời.

Quả là hoàn mỹ!

Có tiền lại đẹp trai, ông chồng què còn không thể sinh hoạt vợ chồng, còn có chuyện gì hạnh phúc hơn nữa sao?

Vì thế, tôi và mẹ tôi chia phần lễ hỏi, tôi mang trạng thái vui vẻ rạo rực gả cho người.

Vì sao lại gả cho một gã què?

Bởi vì tiền đó.

Một lý do thực dụng con buôn đến cỡ nào.

2

Ngày đó kết hôn, tôi có hơi lo lắng.

Đối phương muốn một người vợ với gia cảnh bình thường, mà tôi và mẹ tôi lại tham tài, hai bên hợp rơ với nhau, thế cho nên vào ngày tổ chức hôn lễ đó, trên thực tế đó là lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt.

Trước khi cử hành nghi thức, mẹ tôi nhét tôi vào phòng nghỉ của đối phương với cái lý lẽ hoa mỹ rằng:

Bồi đắp tình cảm.

…… Còn mười phút nữa là lên sân khấu rồi, còn bồi đắp tình cảm cái khỉ gì?

Tôi xách làn váy cưới bước vào, đang nghĩ ngợi tới lúc đó nên chào hỏi thế nào thì bỗng chốc sững sờ.

Không phải mọi người đều nói đối phương là một gã đáng thương tàn phế hai chân, không thể sinh hoạt vợ chồng sao?

Người đàn ông trên xe lăn là ai thế?

Bộ âu phục màu đen được cắt may cẩn thận, là trang phục của chú rể, cúc áo sơ mi thoải mái thả hai cúc đầu.

Mặc dù đang ngồi trên xe lăn, lưng của anh ta vẫn vô cùng thẳng tắp, trông vừa tự phụ vừa lạnh nhạt.

Tầm mắt ngước lên.

Là một gương mặt khiến người ta phải kinh ngạc và cảm thán.

Gió lành đưa trắng, dáng như ngọc chất, cũng không đủ để hình dung gương mặt của anh ta.

Tôi khẽ buông tay, làn váy cưới bị tôi đạp phải, cả người nửa quỳ trước mặt người đàn ông nọ bằng một tư thế cực kỳ xấu hổ.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh ta, lắp bắp.

“Tôi…… tôi nói tôi đi nhầm phòng…… anh có tin không?”

Sau khi tôi vào đây, anh ta đã nhìn kỹ đánh giá tôi mấy lần.

Giờ phút này, anh ta ngồi ngay ngắn trên xe lăn, còn tôi thì chật vật nửa quỳ, ánh mắt anh ta liên tục đảo qua người tôi, cuối cùng dừng trước bộ váy cưới mà anh ta mới cho người đưa tới.

“Cô đoán thử xem?”

3

Tôi đoán……

Anh ta chỉ què, chứ không ngốc.

Để bớt xấu hổ, tôi vội vàng đứng lên, đành phải ăn ngay nói thật ——

“Mẹ tôi bảo tôi tới đây để bồi dưỡng tình cảm với anh một chút.”

Người đàn ông cười nhẹ một tiếng.

Anh ta nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ: “À, bồi đắp trong năm phút, chắc cũng đủ qua loa cho xong hôn lễ rồi.”

Nhớ tới người này là kim chủ, tôi thấp thỏm dò hỏi, “Lát nữa tham gia tiệc hôn lễ, tôi có cần phải chú ý gì không?”

Trong lòng tôi lại điên cuồng hò hét ——

Mau nói yêu cầu đi! Thêm điều kiện đi! Sau đó thêm tiền!

Có điều là...

Anh ta liếc mắt nhìn tôi một cái, thoải mái nới lỏng cà vạt, “Không cần đâu, chỉ cần yên tĩnh làm bình hoa là được.”

“À, được.”

Tôi thức thời đáp một câu, đứng ở bên cạnh không nói gì, nhưng ánh mắt vô thức vẫn nhìn về phía anh ta.

Tôi nông cạn, tôi có tội.

Tôi bắt đầu thấy hối hận vì trước kia mình từng vui sướng khi biết anh ta không thể sinh hoạt vợ chồng.

Một gương mặt nghiêng trời lệch đất như thế, thật là đáng tiếc. 
Bình Luận (0)
Comment