Phú Quý Nhuyễn Nương Tử

Chương 3

Này nhất gả nhất thú, lại là đại sự oanh động phương bắc!

Đông Phương Thế Gia cùng Tây Môn Bảo trở mặt đã là chuyện tình hơn mười năm, mọi người luôn nghĩ đến này hai nhà nhất phú nhất bần, ân ân oán oán, đối địch đối phương thẳng đến dài đằng đẵng, lại không lường trước song phương lại có thể bắt tay giảng hòa, còn muốn làm thông gia lẫn nhau.

Bất luận là nhận được thiếp cưới, hay là nghe thấy cọc hôn sự này, vẫn gây khiếp sợ rất nhiều, ai cũng bắt đầu hoài nghi, có phải sắp có thiên tai lũ lụt gì không.

Đông Phương Dực quyết định, hai nhà đồng nhất gả thú, hôn lễ làm được vô cùng náo nhiệt, vui sướng. Buổi sáng, Đông Phương gia vừa nghênh hồi tân nương, buổi chiều Tú Oa đội mũ phượng, mặc giá y, đội hỉ khăn thêu kim tuyến, ngồi trên kiệu hoa xuất môn.

Tây Môn Quý cưỡi tuấn mã, dẫn đầu đoàn người, nửa điểm cũng không quan tâm phía sau đội ngũ đón dâu chậm rãi, tốc độ mau lẹ làm cho nhóm kiệu phu vội vàng chạy theo, Tú Oa ngồi ở trong kiệu hoa, tức thì bị lắc đến điên thất điên bát đảo, tất cả những thứ trong dạ dày đều muốn nôn ra.

Mà ở phía sau kiệu hoa kia mấy chục thứ đồ cưới trên xe ngựa, nha hoàn hồi môn, gia nhân, lão mụ tử, thậm chí cả đám người đầu bếp, ai ai đều có vẻ mặt bi tráng, phảng phất của hồi môn lần này, cùng Tú Oa không khác gì tiến vào miệng hổ.

Nhưng thật ra Kim Bảo, Ngân Bảo, cùng với vài người Tây Môn gia đường huynh đường đệ, biểu huynh biểu đệ, sớm ăn uống no đủ, cưỡi ngựa đi theo đội ngũ đưa dâu. Nhìn thấy đồ cưới phong phú như vậy, bọn họ mặt mày hớn hở, còn hưng phấn vô cùng.

Đội ngũ tiến về phía trước, tuấn mã chạy như bay, thẳng đến qua ranh giới, vào địa giới Tây Môn gia, mới thu thế ngừng lại.

Tây Môn Quý xả cương trở lại, ngồi ở trên lưng ngựa cao cao, biểu tình không kiên nhẫn. Hắn cau mày, nhìn nhóm kiệu phu vừa thở vừa chạy, đợi cả nửa ngày, mới rốt cục chạy đến.

Rõ ràng là 1 đám vô dụng, vừa đi vừa ngừng, thật là tốn thời gian!

Chỉ mới từ Đông Phương gia xuất phát, đi đến địa giới hai nhà, đã tốn hơn vài canh giờ, nếu tiếp tục như vậy đi tiếp, đợi cho kiệu hoa vào Tây Môn Bảo, khẳng định đã muốn là nửa đêm.

Kẻ nhà có tiền thật biết bày vẽ nhiều quy củ làm cho người ta đau đầu, rõ ràng, hai nhà đám hỏi, thực chất là một người đổi một người thôi, sao phải phiền toái như vậy?

Cả ngày hôm nay, lễ nghi cưới gả phiền phức, đã muốn thủ tiêu hết tính nhẫn nại của hắn, nếu ở hôn lễ không có hảo rượu, không có đồ ăn ngon, hắn thật muốn bắt tân nương quay về, không cần cưới gả gì nữa.

Mắt thấy đội ngũ đưa dâu dài sọc, tốc độ như rùa bò, Tây Môn Quý thấp rủa một tiếng, gọn gàng xoay người xuống ngựa, hướng kiệu hoa đi qua.

Bên trong kiệu hoa Tú Oa choáng váng muốn nôn, mành kiệu bỗng bị xốc lên mạnh bạo, một cái bàn tay to dò xét tiến vào, dường như giống trảo con gà con, chụp lấy nàng nhấc ra.

「 a!」 nàng sợ tới mức hô nhỏ, tiếp theo nháy mắt, người đã bị đặt ở trong lồng ngực rộng lớn.

Phát hiện bản thân đạp không khí, nàng theo bản năng, vội vàng ôm lấy lồng ngực cường tráng nam tính kia, bối rối rúc vào bên trong, nàng tựa hồ nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng vừa lòng kêu rên.

Một bàn tay to khác, ngay tại trước mắt bao người, cách một lớp giá y hoa lệ, dường như là đang「 nghiệm hàng 」, ở trên người nàng sờ soạng mấy bận, mò đến mức nàng mặt đỏ tai hồng, lại không chỗ có thể trốn.

「 đúng vậy, là như thế này.」nam nhân sờ loạn nàng vừa lòng lẩm bẩm.

Nàng nhận ra được thanh âm này.

Tây Môn Quý giữ trong lòng tiểu nữ nhân kiều nhuyễn, mặc nhóm kiệu phu kinh ngạc nhìn chăm chú, hướng tuấn mã đi đến, rất nhanh một lần nữa ngồi trên lưng ngựa.

「 ngồi kiệu quá chậm.」 hắn cao giọng tuyên bố, hướng tới đi theo các huynh đệ vẫy tay.「 ta đi về trước, các ngươi có thể đuổi theo thì đuổi theo .」 nói xong, hắn tách khỏi đội ngũ đón dâu, xả cương thay đổi phương hướng, như là đạo tặc vừa cướp bóc thành công, mang theo tân nương cũng không quay đầu lại rời đi.

Bị bỏ lại phía sau Ngân Bảo, chậm nửa nhịp, vẫn đang giơ tay, đối với bóng dáng đại ca đang dần xa, giương giọng trả lời:「 đã biết!」

「 uy, buông tay, đại ca không thấy đâu.」 Kim Bảo trừng mắt hắn.

Ngân Bảo rút tay lại, không cam lòng đáp trả một câu:「 nói không chừng, hắn có thể nghe thấy tiếng của ta.」

「 được mới là lạ, đã cách xa như vậy.」

「 sao ngươi biết được? Đại ca có lỗ tai thật sự tốt a!」

Huynh đệ vội vàng đấu võ mồm, đường đệ Tây Môn Khải vội vàng tiến lên khuyên can.「 đừng ầm ỹ đừng ầm ỹ, đỡ phải trì hoãn thời gian, a Quý ca không phải muốn chúng ta nhanh chút đi theo sao?」 hắn xoay người sang chỗ khác, nhìn trên xe ngựa tràn đầy đồ cưới, vẻ mặt tán thưởng.「 lại xem, đồ cưới thật đúng là nhiều a!」

Nhắc tới đồ cưới, lực chú ý của Kim Bảo, cũng thành công bị kéo lại.

「 đúng vậy, so với chúng ta chém giết mười lần càng nhiều hơn!」

「 so với cướp bóc, này thoải mái hơn.」

「 còn có thể lấp đầy bụng!」

「 rõ ràng lần tới chúng ta cũng đừng chém giết cướp, ta cũng đi cưới nữ nhân đem về.」 Ngân Bảo đột phát ý tưởng, khoái trá tuyên bố.

Chủ ý này, được toàn thể nam nhân Tây Môn gia đồng ý.

Bọn họ đều gật đầu, mặc kệ đội ngũ của hồi môn hoảng sợ nhìn chăm chú, bắt đầu nhiệt liệt thảo luận, nên giúp Ngân Bảo đi cưới cô nương nhà ai, mới có thể lại mang về đồ cưới nhiều như vậy.

Gió mạnh thổi thẳng đến, cuốn đi hỉ khăn hồng sa.

Tú Oa kêu sợ hãi một tiếng, tay muốn chụp lại hỉ khăn, bất đắc dĩ gió thổi quá lớn, hỉ khăn nhẹ nhàng tựa như lông chim, theo gió bay lại cao lại xa, đảo mắt chỉ còn một chấm hồng trên nền trời xanh.

Không có hỉ khăn che mặt, nàng thế này mới thấy rõ, khung cảnh trước mắt mênh mông vô bờ.

Gió mạnh đập vào mặt, mũ phượng tinh xảo hàng dây ngọc đâp vào nhau vang vang không ngừng, nàng mềm mại da thịt càng bị gió mạnh thổi có chút phát đau, nhưng nàng lại trừng lớn mắt nhỏ, luyến tiếc muốn nhìn thật rõ cảnh trí trước mắt.

Khác hẳn Đông Phương gia đất đai màu mỡ, thôn xóm chỉn chu, khắp nơi có ruộng tốt mĩ trì, khu vực đất đai Tây Môn gia, vào thu chỉ thấy một biển lau mọc thô cằn, Thương Mang thẳng đến phía cuối chân trời, khung cảnh đập vào mắt nàng, là đất đai không hề được canh tác qua.

Vì sao hai nhà láng giềng, Đông Phương gia có ruộng tốt vô số, Tây Môn gia lại lộ vẻ hoang tàn?

Tú Oa hoang mang không dứt, mấy lần muốn đặt câu hỏi, nhưng Tây Môn Quý giục ngựa trên đường tốc độ, mau làm cho nàng kinh hồn táng đảm, sợ bản thân mở miệng, sẽ cắn phải đầu lưỡi.

Chính là, tốc độ mặc dù rất nhanh, nàng lại được vòng ôm ở trong lòng hắn, kề sát thân hình cường tráng nam tính, được bảo hộ rất an toàn. Cánh tay hữu lực giữ nàng ở trong lòng hắn, đường cong lưng nàng nhẵn mịn, thiếp vào trong ngực hắn không chút điểm dư thừa, phía sau nhiệt độ cơ thể nam nhân ấm nóng, khiến nàng miệng khô lưỡi khô.

Cái loại cảm giác này thật đáng tò mò, chỉ cần nhìn Tây Môn Quý, nàng không biết như thế nào, sẽ cảm thấy toàn thân nóng lên, thậm chí là không thở nổi.

Chính là, cảm giác kia tuy rằng kỳ quái, nhưng cũng không phải khó chịu, mà là — mà là –

Nàng vụng trộm ngẩng đầu, nhìn Tây Môn Quý giục ngựa, bởi vì hắn tục tằng tuấn mỹ, hùng tráng oai hùng, nàng nhìn xem cơ hồ muốn thất thần, trong lòng giống như là có bình mật bị đánh nghiêng, chỉ cảm thấy từng đợt ngọt.

Bạc môi trên khuôn mặt đẹp kia giật giật, tựa hồ đang nói cái gì. Nhưng là, nàng say mê nghe không thấy, nhìn cái miệng của hắn, trong đầu không ngừng nhớ tới lúc nàng vừa sợ vừa thẹn khi bị hắn đoạt lấy đi hai cái hôn.

「 ta nói, đến!」

Thanh âm trầm thấp, so với lúc trước lớn tiếng hơn mấy lần.

Tú Oa rốt cục phục hồi tinh thần lại.

「 ân?」 nàng trừng mắt nhìn, vẻ mặt mờ mịt, như là vừa trong mộng chưa tỉnh.「 ngươi nói cái gì?」

Hắn nhìn nàng một cái, nhăn lại mày rậm, biểu tình như là hoài nghi, nàng có phải hay không bỏ quên đầu ở lại nhà mẹ đẻ.

Đổi lại là người khác, Tây Môn Quý sớm liền phát hỏa. Nhưng là, nàng ở trong lòng mềm mềm nhỏ nhỏ, dường như nếu hắn quá mức dùng sức cũng có thể đem nàng bóp nát, hắn rít gào ngay cả người bình thường đều chịu không nổi, đổi lại là tiểu nữ nhân này, nói không chừng có thể sợ tới mức ngất xỉu luôn.

Hắn cũng không muốn lấy một tân nương hôn mê bất tỉnh a.

Áp lực dồn nén, hắn bày ra tính nhẫn nại hiếm thấy, lại nhắc lại một lần.

「 đã đến Tây Môn Bảo.」

Tú Oa lúc này mới nghe hiểu.「 nha!」

Không suy nghĩ miên man nữa, nàng nhìn lại phía trước, lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm kinh sợ nói không ra lời.

Tịch dương màu da cam, rơi trên tòa thành to lớn, ánh chiều tà đổ xuống tường thành cao ngất, vắt ngang qua thảo nguyên rộng lớn, giống như tòa thành đột ngột từ mặt đất mọc lên, được nắng nhuộm vàng như 1 quả núi màu hoàng kim.

Đằng trước cửa thành, sớm đã có người đứng chờ.

「 thấy rồi !」

「 là gia! Gia đã trở lại!」

「 gia, chúng ta đều đã đợi rất lâu!」

Tuấn mã phi nhanh đến trước cửa thành, lúc này mới thả chậm tốc độ. Tây Môn Quý trực tiếp giục ngựa lướt qua đám người chờ đợi trước cửa. Những người đó cũng không hết hy vọng, còn nhìn theo ở phía sau đầu, dùng ánh mắt tò mò đánh giá Tú Oa ở trong lòng Tây Môn Quý.

「 đó là tân nương của gia!」 gia thú là nữ nhân Đông Phương gia a!

Có người nóng nảy cả một ngày, lúc này rốt cuộc nhịn không được.

「 gia, đồ cưới của nàng đâu?」

「 đúng vậy đúng vậy, đồ cưới ở nơi nào?」

「 như thế nào không nhìn thấy đâu?」

Tuấn mã tiếp tục hướng phía trước mà đi, Tây Môn Quý cũng không quay đầu lại ném một câu.

「 đồ cưới ở phía sau chưa đến.」

Nhất thời, tiếng hoan hô thật lớn vang lên, mỗi người đều tươi cười rạng rỡ, còn có người ôm lẫn nhau, hưng phấn khóc rống rơi nước mắt.

「 gia, như vậy, con vịt đâu?」 đồ cưới tất nhiên trọng yếu, nhưng là con vịt béo cũng là không thể quên nha!

「 không thấy có.」 Tây Môn Quý đáp đơn giản.

Mọi người đang hưng phấn chỉ một thoáng liền lạnh xuống, Tú Oa mạc danh kỳ diệu, chỉ nghe thấy rất nhiều tiếng thở dài không ngừng phát ra.

Con vịt?

Con vịt gì?

Nàng bất luận nghĩ như thế nào, cũng đều nghĩ không ra con vịt cùng đồ cưới có cái gì liên quan.

Đám người ở đường hẻm chờ, từng người đều có cổ dài như cò, rất giống chim non đói đòi ăn, còn líu ríu nói không ngừng. Cho đến khi tuấn mã đi vào khuôn viên bên ngoài một tòa kiến trúc to lớn rách nát, Tây Môn Quý mới xoay người xuống ngựa, ôm Tú Oa hướng bên trong đi vào.

Đại môn bằng gỗ tuy rằng to lớn, nhưng bởi vì đã lâu chưa duy tu, sớm bị kiến đục khoét lung lay sắp đổ, trước cửa có treo vải đỏ cùng đèn lồng màu đỏ, ý tứ trang trí một chút, đại biểu hôm nay nhà có hỷ sự.

Vào đại môn, tiến vào đại sảnh, lại làm cho Tú Oa mở to mắt.

Xem thiết kế này, có thể sánh bằng Đông Phương gia, chỉ tiếc các gian phòng, sớm đều bị mục nát hết, ba gian thành một gian, lại không thấy bài trí gì, càng có vẻ trống trải dị thường, chỉ còn mười cây trụ lớn, miễn cưỡng có thể chống đỡ nóc nhà đại sảnh.

Tây Môn Quý thả tay, làm cho mũi chân của nàng rốt cục có thể lại lần nữa chạm đến mặt đất.

Một nhóm người khác trong nháy mắt lại xông tới.

「 rốt cục đã trở lại!」

「 nếu không trở về, trời cũng tối mịt.」

「 đúng vậy, ngay cả đồ ăn cũng đều lạnh đi !」

「 nếu lạnh, vị đã có thể dở.」

「 hừ, ta còn tính toán, nếu không trở về ta liền ăn trước một mình!」lão trung niên bộ dáng giống với Tây Môn Quý, đối người mới trễ về, hiển nhiên phi thường bất mãn.

「 như vậy sao được?!」

「 đúng vậy, dù sao cũng phải chờ bái đường xong đã!」

「 nhưng là ta đói a!」 lão đương nhiên gào thét.

「 ai a, đừng nóng vội đừng nóng vội, chính là bái cái đường, rất nhanh rất nhanh mà !」

「 đúng vậy, lão gia, ngài phải nhẫn nhịn chút.」

「 ta đã nhẫn thật lâu !」

Mọi người ngươi một lời ta một câu, nháo rừng rực nói chuyện, Tú Oa bị vây ở bên trong, chỉ có thể ngưỡng cổ nhìn mọi người liên thanh trấn an lão trung niên đang cáu kỉnh bởi vì đói bụng kia.

Lúc trước, nàng ngồi vẫn chưa có phát hiện, đến khi đứng lên, nàng mới phát giác, những người ở đây cùng nàng so sánh đều cao lớn hơn rất nhiều, vây ở bên trong những người này, nàng có vẻ phá lệ kiều nhỏ.

Một vị phụ nhân mỹ mạo, xiêm y trên người so với những người khác sạch sẽ hoa lệ hơn chút. Bà cúi đầu đến, hướng tới Tú Oa lộ ra gương mặt thân mật tươi cười, tay còn tại nắm lấy tay lão trung niên kia.

「 tốt lắm, ngài cũng đừng nháo, mau để cho bọn nó bái đường đi!」

Người bên ngoài liên thanh nói theo, lão trung niên rốt cục theo lời khuyên bảo của phu nhân, ngồi trên ghế chủ vị. Trên tường sau ghế chủ vị, dán giấy hồng cắt chữ song hỉ.

Khác hẳn lễ nghi Đông Phương gia rườm rà, nghi thức bái đường Tây Môn gia, bởi vì người tham dự đều bụng đói kêu vang mà trở nên đơn giản nhanh chóng, trình tự phức tạp hoàn toàn giảm đi, chỉ là bái thiên địa, sau đó bái cha mẹ, cuối cùng vợ chồng giao bái, người chủ trì ngay cả đưa vào động phòng vẫn chưa có hô đến, lão trung niên ngồi ở ghế chủ vị — nay đã là công công của Tú Oa, đã hướng nhà ăn vọt qua.

Chỉ sợ hỉ yến phong phú, có thể chỉ do tộc trưởng một người độc chiếm, mọi người cũng liên tiếp hướng nhà ăn phóng qua — bao gồm cả trượng phu của nàng!

Nhìn bóng dáng Tây Môn Quý, Tú Oa chân tay luống cuống đứng ở tại chỗ, mắt to đen thùi tràn ngập bất lực, trùng hợp liền rơi vào mắt vị phụ nhân mỹ mạo mới rời ghế chủ vị,đang tính bước xuống nhà ăn.

Lúc trước, thẳng đến khi phụ nhân ngồi lên ghế chủ vị, Tú Oa mới biết được, bà chính là mẫu thân Tây Môn Quý. Lần đầu tiên cùng bà bà một chỗ, Tú Oa vội vàng phúc thân, cúi đầu thỉnh an.

「 nương –」

Bạch Thu Lan đi tới, nâng con dâu.「 đứng lên đứng lên, nơi này không nhiều cấp bậc lễ nghĩa như vậy.」 nàng nói xong, nhìn Tú Oa thanh lệ, càng xem càng thích.「 mệt không?」

「 không phiền lụy.」

「 còn nói không phiền lụy, xem chân của con đều đã phát run.」

Bị người ta phát hiện, Tú Oa xấu hổ đến ngay cả đầu đều không nâng nổi.

Bạch Thu Lan liếc mắt một cái nhìn xuống nhà ăn, lại nhìn đến con dâu, tình thân rốt cục chiến thắng cơn thèm ăn.「 đến đây, đừng đứng, ta trước mang con trở về phòng nghỉ ngơi.」

「 cám ơn nương.」

Trời tối dần, kiến trúc đại sảnh phía sau to như vậy, bởi vì không thắp sáng mấy cây đèn, có vẻ tối như mực, Tú Oa càng đi càng thấy kinh hồn táng đảm, hoài nghi nếu không có Bạch Thu Lan dẫn đường, bản thân có thể hay không ở nơi nào trượt chân, ngã mấy cái hố bên trong.

Trái phải vòng quanh, trong bóng tối, phía trước mơ hồ có thể thấy được ngọn đèn.

Đến gần thì thấy, là từ một gian trong phòng lộ ra ánh đèn. Trong phòng bài trí đơn giản, mấy cái bàn chạm trổ tinh xảo cùng bình phong trang trí, cùng gia cụ cổ xưa có vẻ không hợp nhau, trên bàn đốt ngọn nến hồng, trên tường cũng dán song hỉ, là cái tân phòng đơn giản.

「 đến, con trước tiên ở nơi này nghỉ ngơi đi!」 Bạch Thu Lan nói, chỉ chỉ trên bàn.「 sợ con bị đói, ta trước đó có chuẩn bị một ít đồ ăn.」

「 cám ơn nương.」

「 sớm nói, đừng lễ nhiều như vậy.」 Bạch Thu Lan nở nụ cười cười, tuy rằng nhịn không được, lại vẫn là hỏi ra miệng.

「 ách, ta nói, Tú Oa a!」

「 ân?」

Nàng ngẩng đầu lên, nháy nháy mắt, nghi hoặc nhìn bà bà.

Bạch Thu Lan ho khan vài tiếng, mới hỏi:「 sao không nhìn thấy đồ cưới của con đâu?」

「 liền đi theo phía sau, trễ chút sẽ tới.」 thực hiển nhiên, quan trọng của đồ cưới là không thể bỏ qua.

Bạch Thu Lan thở dài nhẹ nhõm một hơi, cười dài lại hỏi:「 còn có, con vịt đâu?」

Lại là con vịt?!

Tú Oa thật cẩn thận hỏi lại:「 nương, ngài chỉ là con vịt gì?」

「 chính là Kim Bảo, Ngân Bảo nói, con đáp ứng khi xuất giá, có thể đang vịt béo theo a!」

「 ách –」 nàng khi nào thì đáp ứng muốn dẫn con vịt theo xuất giá?

Gặp con dâu đầu tiên là nghi hoặc mờ mịt, tiếp theo biểu tình sợ hãi khôn kể, Bạch Thu Lan đảo ngực, bất khả tư nghị hỏi:「 không có con vịt sao?」

「 ách,」 Tú Oa kiên trì trả lời.「 không có con vịt.」

「 nha, được rồi.」 Bạch Thu Lan khó nén cô đơn, sợ con dâu hiểu lầm, còn miễn cưỡng nở nụ cười cười, vỗ vỗ tay Tú Oa.「 không có con vịt thì không có con vịt, không quan hệ! Con ngoan, ăn trước chút thứ này nọ, ở trong này hảo hảo nghỉ ngơi, ta phải đi trở về.」 nếu không trở về, đêm nay bà chắc chắn sẽ bị đói bụng.

「 vâng.」

Thẳng đến khi Bạch Thu Lan rời đi, Tú Oa mệt cơ hồ đứng không nổi, rốt cục trầm tĩnh lại, thật cẩn thận trước cởi mũ phượng, sau mới kéo chân nhỏ phát run đi đến bên giường ngồi xuống.

Đệm giường thật mềm, là tơ lụa tốt nhất, liền ngay cả chẩm thượng thêu hoa đều là tinh mỹ tuyệt luân. Tây Môn gia nghèo khó đã lâu, đương nhiên không có mấy thứ này, bất luận vải dệt hay gia cụ tân phòng, đều là ca ca vì sợ nàng chịu khổ, đi trước đưa tới.

Thanh âm mọi người huyên náo, từ nơi rất xa nhẹ nhàng bay lại đây, nàng nghỉ ngơi trong chốc lát, lại miễn cưỡng đi đến bên cạnh bàn, ăn một chút này nọ. Mệt mỏi cùng khẩn trương, nàng đi trở về bên giường, nằm ở trên đệm giường mềm mại, nhắm mắt định nghỉ ngơi trong chốc lát.

Nàng nhắm chặt mắt, hô hấp chậm rãi trở nên quy luật.

Ngô, chỉ cần nghỉ ngơi lập tức thoải mái…… Nàng chỉ cần nằm một chút là tốt rồi…… Chỉ cần một chút thôi…… Chỉ cần một chút thôi……

Thanh âm ầm ỹ, bất tri bất giác, dần dần nhạt đi, trên bàn ngọn nến càng lúc càng ngắn, sáp nến chảy xuống chồng chất.

Chút nhắm mắt, không biết đã trôi qua bao nhiêu canh giờ.

Bỗng dưng, hoa nến chợt lóe, phát ra thanh âm rất nhỏ, Tú Oa trên giường đột nhiên nhảy dựng lên. Thấy ngọn nến trên bàn, cùng giá y trên người bị bản thân ép tới biến dạng, nàng kinh hoảng khẽ kêu một tiếng.

Ách, không xong, nàng cư nhiên ngủ quên!

Đôi mắt to đen hết nhìn trái lại nhìn phải, thẳng đến khi xác định bốn bề vắng lặng, tân phòng vẫn như cũ trống rỗng, chỉ có mình nàng, cảm xúc kinh hoảng mới nhạt đi.

Tây Môn Quý vẫn chưa trở về phòng, xem ra, nàng tuy rằng ngủ quên, nhưng cũng không ngủ lâu. Ít nhất, chú rể đến giờ vẫn còn bên ngoài, chưa bước vào tân phòng.

Ngủ được một lúc, tinh thần của nàng cuối cùng khôi phục được một ít. Giá y rất dày, mà đệm giường lại ấm áp, nàng ngủ hơi hơi đổ mồ hôi, trước mắt ngay cả nha hoàn cũng không thấy bóng dáng đâu, nàng phải tự lập tự cường, ở tân phòng tìm tìm, cuối cùng ở kế bên bàn trang điểm, nhìn thấy khăn lụa cùng nước trong.

Nàng trời sanh tính thích sạch sẽ, lại gia cảnh giàu có, bất luận xuân hạ thu đông, chỉ cần muốn tắm rửa, lúc nào cũng có nước ấm vừa tay, cùng với đầy đủ các loại hương liệu.

Mọi thứ nơi này, tất cả đều hoàn toàn bất đồng với Đông Phương gia.

Nhưng, nơi này tuy rằng so ra kém thoải mái như ở nhà, lại có nam nhân làm cho nàng nguyện ý bầu bạn cả đời.

Không có nha hoàn hỗ trợ, Tú Oa mất một phen công phu, mới đem giá y cởi bỏ. Nàng trước gấp giá y lại, sau bỏ đi quần áo trong, cởi bỏ chiếc yếm thêu hoa, da thịt trắng noãn lộ ra dưới ánh đèn, non mịn không có nửa điểm tỳ vết nào.

Nước trong và lạnh, cho dù nhúng qua khăn lụa, lau ở trên người vẫn là cảm thấy lạnh, nàng một trận lại một trận run rẩy, đôi nhũ phong rất tròn, cũng hơi hơi rung động. Khăn lụa lần lượt lau đến mỗi tấc da thịt, nụ hoa đẫy đà, bởi vì lạnh mà co lại.

Dưới ánh đèn, nàng tháo thắt lưng, cởi đi trù khố hạ thân, ánh đèn nhu hòa chiếu lên ngũ quan tú lệ của nàng, thắt lưng mảnh khảnh cùng với nụ hoa đẫy đà, đều tương thản viền vàng.

Khăn lụa lạnh lạnh, cẩn thận tẩy trừ thân mình, nàng tư thái mềm mại, chuyên chú mà cẩn thận, hồn nhiên không biết bộ dáng này sớm làm cho nam nhân mới vừa đi vào phòng nhìn đến nhất thanh nhị sở.

Tây Môn Quý trở lại tân phòng, khung cảnh trước mắt làm cho hắn huyết mạch sôi sục. Tuy rằng, hắn đã sớm 「 tự tay 」 xác định qua, nàng phong ngực eo nhỏ, đường cong mạn diệu. Nhưng khi chính mắt nhìn thấy, thân thể mềm mại du nộn mê người này vẫn là làm cho hắn kinh hỉ không thôi.

Dục vọng mãnh liệt, thúc giục hắn đi lên phía trước, khi thân thể cao lớn tiến lên, thậm chí còn đụng phải chân ghế, phát ra một tiếng vang……

Phanh!

Ghế dựa ngã xuống đất.

Tú Oa nhìn lại, sợ tới mức thiếu chút nữa té ngã.

「 phu, phu quân……」 nàng trừng mắt nhìn Tây Môn Quý gần ngay trước mắt, chỉ cảm thấy xấu hổ giống trận sóng triều, rầm rầm đánh úp lại, cơ hồ muốn bao phủ nàng.

Oa, hắn hắn hắn hắn hắn hắn, hắn là khi nào thì quay lại ?

Hắn vì sao muốn nhìn nàng như vậy?

Kinh hoảng cùng xấu hổ làm cho nàng vươn tay nhỏ bé, hoả tốc vứt bỏ khăn lụa, bất chấp trên người vẫn ẩm ướt, chụp lấy quần áo trong ở một bên, ý đồ che đậy thân mình trần trụi, muốn tránh đi tầm mắt nóng rực của hắn dừng ở trên da thịt của nàng, rung động giống như có luồng hỏa thiêu kỳ dị.

Tây Môn Quý cũng không làm cho nàng như nguyện.

Hắn động tác nhanh hơn, bàn tay to duỗi ra, dễ dàng nắm lấy một góc quần áo trong, hắn kéo lấy không chịu buông, chỉ sợ giảm bớt quyền lợi ngắm cảnh đẹp của bản thân.

Nàng cực kỳ cực kỳ muốn đem quần áo trong kéo trở về.

「 phu quân, mời ngươi…… Mời ngươi……」 hai bên ngươi kéo ta kéo, đều giữ chặt quần áo trong không buông, Tú Oa áo rách quần manh, gấp đến độ sắp khóc.

Tây Môn Quý lại đem quần áo trong kéo trở lại.

「 cái gì?」

「 mời ngươi buông ra.」

「 không cần.」 hắn trả lời phi thường quyết đoán.

Nàng xấu hổ đến rên rỉ ra tiếng, thủy chung do dự, một lòng muốn che khuất thân mình, bất đắc dĩ lực không bằng người, bất luận kéo vài lần, quần áo trong vẫn là ở trên tay hắn.

Giằng co sau một lúc lâu, rốt cục, Tây Môn Quý không còn có kiên nhẫn chơi trò ngươi kéo ta thả. Hắn kéo mạnh tay, quần áo trong nháy mắt bị giật lấy, toàn bộ lọt vào bàn tay to của hắn.

Tú Oa kêu sợ hãi, vội vàng ngồi xổm xuống, dùng tay nhỏ bé che chắn chính mình, giống động vật nhỏ không chỗ chạy trốn, tầm mắt hạ xuống run run.

「 che cái gì mà che?」 hắn hỏi đúng lý hợp tình.

Tú Oa xấu hổ đến không thể mở miệng, khóe mắt nhìn thấy bình phong, vội vàng liền hướng sau bình phong trốn đi. Chính là còn chạy không được vài bước, bên hông trần trụi liền đột nhiên bị chụp lấy, nàng thấy hoa mắt, cả người đã muốn bị kéo vào trong lòng Tây Môn Quý.

Trời ạ,thật mất mặt!

Nàng nhắm chặt mắt, xấu hổ đến không dám nhìn hắn, tri giác lại trở nên càng linh mẫn, rõ ràng cảm giác được da thịt trần trụi ma sát thân mình hắn, cảm giác kỳ diệu kia, làm cho nàng run rẩy không thôi.

Hơi thở ấm áp, rơi vào cần cổ mẫn cảm của nàng, trên thân thể còn vươn những giọt nước lạnh như băng, tạo ra đối lập mãnh liệt. Nàng phát ra cảm thấy thẹn đến mức rên rỉ, thân thủ muốn che lấp, hai tay lại bị hắn chặt chẽ bắt lấy, căn bản không thể động đậy.

「 nàng thật thơm.」 hắn liếm lên gáy của nàng.

Không phải hương đồ ăn, mà là hơi thở như mùi hoa nhài thanh nhã hợp lòng người. So với hoa quế cao hắn thích nhất, tiểu nữ nhân trong lòng càng ngọt, càng thơm, cũng càng khiến hắn yêu thích không buông tay.

「 phu quân!」 nàng giãy dụa muốn trốn, lại tránh không thoát khỏi cái hôn của hắn. Cánh tay hữu lực bao bọc quanh nàng, buộc nàng chỉ có thể ở trong khuôn ngực rắn chắc kia.

Hắn hôn lên gáy của nàng, dọc theo đường cong phập phồng, dần dần đi xuống.

「 phu quân!」

Bàn tay to dày rộng, mơn trớn thắt lưng của nàng, cũng có ý đồ đi vào giữa hai chân.

「 phu quân!」

Bàn tay to nâng lên phần nở nang của nàng, chậc chậc thưởng thức, cái lưỡi nóng bỏng vòng vòng quanh nụ hoa phấn hồng, lần nữa ôn lại nộn nhuyễn của nàng, cảm thụ run run của nàng.

「 ngô, ân…… Phu quân……」

Bỗng dưng, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, quát:「 rốt cuộc có chuyện gì?」 nàng phải một câu trái một câu, tuy rằng tiếng nói mềm ngọt dễ nghe, nhưng là làm cho hắn không thể chuyên tâm.

「 ách, cũng không có gì, chỉ là chờ một chút.」 nàng khẩn trương mà khiếp đảm, đối với chuyện sắp xảy ra, chỉ cảm thấy vừa thẹn lại sợ, trong đầu trống rỗng, thầm nghĩ muốn áp dụng kế hoãn binh, làm chậm lại thế công bá đạo.

Tây Môn Quý ninh mi hỏi lại.

「 vì sao phải đợi?」 hắn trừng mắt nhìn nàng, đối với đề nghị của nàng, biểu hiện bất mãn nghiêm trọng.

「 bởi vì…… Bởi vì……」 nàng đau khổ suy tư, nhưng cũng nghĩ không ra lý do. Đêm tân hôn, nam nữ chi hoan, thật là chuyện thiên kinh địa nghĩa, thông minh như nàng, lúc này cũng không thể nói được lời nào.

Đợi nửa ngày, cái miệng nhỏ nhắn hồng nộn kia vẫn là nói không nên lời cái nguyên nhân cần đợi, Tây Môn Quý「 tên đã muốn lên dây 」, nghĩa bất dung từ chiếm lấy quyền quyết định.

「 nếu không có việc gì, vậy tiếp tục.」 hắn lại lần nữa cúi người, quyết định giam cầm cái miệng nhỏ nhắn kia, hôn thật sâu hưởng thụ ngọt ngào của nàng , ôn lại tư vị lúc trước vụng trộm qua.

Cái miệng nhỏ nhắn mềm mại, rốt cuộc nói không được tiếng nào. Một lúc lâu sau, từ sự「 cố gắng 」 của Tây Môn Quý , miệng nhỏ không còn ngăn cản cùng kháng nghị nữa, mà là tiếng ưm tiêu hồn.

Theo mãnh liệt của hắn , nàng chỉ có thể ôm chặt lấy , bản thân chưa bao giờ thể nghiệm tư vị này, chỉ có thể thuận theo, phản phúc rên rỉ khóc kêu.

Ánh nến dần dần ảm đạm, mà trên giường lại là chiến tranh lửa nóng, hắn vô cùng tinh lực, dây dưa cùng nàng mới nếm thử mây mưa, theo canh đầu thẳng đến đêm khuya, thật lâu không nghỉ.

Trời còn chưa sáng, Tú Oa liền tỉnh.

Nàng là bị lạnh tỉnh.

Vừa tỉnh lại, nàng còn có chút mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy trên mặt có chút ẩm ướt lạnh. Sau đó, giọt nước lạnh lùng , một giọt tiếp theo một giọt, từ không trung rơi xuống, thẳng xuống mặt nàng, chảy xuống da thịt ấm áp, lạnh lạnh khiến thân thể mềm mại của nàng run run, bởi vậy nên mới bừng tỉnh dậy .

Sắc trời ngoài cửa sổ , có chút tờ mờ sáng.

Giọt nước tí tách rơi xuống, tốc độ càng lúc càng nhanh, số lượng càng ngày càng nhiều, đệm giường cũng dần dần ngấm nước. Rất nhanh, trong phòng cũng nơi nơi đều là giọt nước mưa, ngoài cửa sổ còn truyền đến tiếng mưa rơi tí tách tí tách .

Đây là — mưa?

Không biết làm sao, Tú Oa kinh hoảng nhìn trượng phu, lại thấy hắn hai mắt nhắm nghiền, cho dù giọt lớn giot nhỏ, không ngừng rơi khuôn mặt ngăm đen , hắn vẫn là ngủ say sưa, nửa điểm cũng không bị quấy nhiễu.

「 phu quân, phu quân, trời mưa.」 ngoài phòng thì mưa to, trong phòng lại mưa nhỏ, nàng kinh hoảng lay lay trượng phu, không biết nên làm cái gì bây giờ.

Trời tối thì không thấy, nhưng đến khi hừng đông hoặc trời mưa, là có thể dễ dàng phát hiện nóc nhà bị lủng thật nhiều lỗ, nằm ở trên giường là có thể nhìn thấy bầu trời. Đêm động phòng ngủ dưới nóc nhà kiểu này, trú mưa so ra có vẻ tốt hơn, có nên mau mau tìm chỗ khác tị nạn không.

Tây Môn Quý đã tập mãi thành thói quen , vươn tay đến, ôm lấy tân hôn kiều thê đang ngạc nhiên , xoay người đổi phương hướng, tiếp tục ngủ.

「 xích lại đây ngủ một chút thì tốt rồi.」 hắn buồn ngủ lờ mờ nói, dùng bàn tay to thay nàng che đi giọt mưa, sau đó liền vù vù ngủ tiếp.

Tú Oa như thế nào cũng là ngủ không được, chỉ có thể nằm ở trong lòng trượng phu , trừng lớn hai mắt, nghe thanh âm tí tách khắp phòng, thẳng đến sắc trời sáng dần.

Ai, xem ra không thể nghi ngờ, sau khi nàng gả vào Tây Môn gia, việc cấp bách trước mắt chính là bắt tay vào làm cải thiện hoàn cảnh cuộc sống a!
Bình Luận (0)
Comment