Phụ Sinh

Chương 112


Một vị giám khảo trẻ tuổi nào đó tại ra hiệu tạm dừng tại bàn, Chúc Vi Tinh nhìn thấy nhưng không dừng lại.
Năm lên ba ấy, lần đầu tiên cậu bước vào phòng đàn, nghe Hải tiên sinh giới thiệu: "Minh Nguyệt, sau này con sẽ luyện đàn với các sư huynh sư tỷ ở đây."
Năm mười tuổi ấy, lần đầu tiên cậu rời phòng đàn vì tay run đến mức không thả được ngón đàn, lúc ra về được Hồng Tử Huân ôm vào lòng, cô mỉm cười khẽ vỗ lưng cậu: "Minh Nguyệt, đừng sợ, phẫu thuật xong sẽ tốt thôi, bọn chị đều ở đây đợi em."
Năm mười hai tuổi ấy, cậu xem phòng đàn qua màn hình máy tính, nghe Tuyên Lang vui vẻ chúc mừng: "Ca phẫu thuật thành công như vậy, thêm thời gian 5 năm quan sát nữa, Minh Nguyệt, em sẽ có thể trở về rồi."
Năm mười bảy tuổi ấy, cậu chưa kịp về phòng đàn mà trước tiên bay đến thành phố khác.

Hồng Tử Huân ghen tị gọi điện thoại cho cậu: "Sao bài tập đầu tiên của em sau khi trở về là được ra ngoài chơi vậy? Tiên sinh quá thiên vị rồi!"
Năm mười tám tuổi ấy, cậu rốt cục cũng trở về phòng đàn, nhưng trở về...!là để nói lời từ biệt.
Xưa nay chưa từng thấy thí sinh nào ngó lơ ban giám khảo như thế, trong bàn có người rõ ràng không hài lòng, chỉ vào nhân viên ở một bên, ra hiệu cho bọn họ lên sân khấu xử lí.
Ngày ấy, cậu ngồi trước cây đàn dương cầm mà mình đã chơi suốt mười lăm năm trong ba tiếng, mới có đủ can cảm nhấc đôi bàn tay cứng đờ và đặt chúng lên phím đàn lần nữa.
Cậu chơi tệ hại đến mức một vị khách lạ trong phòng đàn không hài lòng, nam sinh kia bước đến gần và hỏi cậu đang chơi cái quái gì vậy.
Cậu rất nghiêm túc trả lời đối phương: Tôi đang chơi Beethoven.
Nam sinh không thể hiểu nổi sao nó lại có thể khó nghe như vậy.
Cậu nói: Bởi vì tôi không bao giờ có thể chơi tốt Beethoven.
Sau khi nam sinh rời đi, lại có người ngồi vào bên cạnh cậu.

Đợi đến khi cậu hoàn hồn mới phát hiện, đối phương cũng đang chơi Beethoven, của Beethoven.
Là Hồng Tử Huân.
Nhân viên được điều lên sân khấu lộ vẻ khó xử, đang định ngăn Chúc Vi Tinh lại thì có người ở bên dưới yêu cầu dừng lại, chính là giám khảo Đổng Thụ Thanh.
Cậu nhìn gò má tươi cười của sư tỷ, nghe cô dịu dàng gọi tên mình: "Minh Nguyệt..."
Cô ấy kiêu ngạo tự phụ, khó lòng kiềm chế tính nóng nảy của mình đối với rất nhiều người, nhưng đối với cậu, cô luôn luôn dịu dàng, luôn luôn thương tiếc.
Cô nói: "Minh Nguyệt, em có nhớ tiên sinh đã từng nói, có những bài chúng ta không thể chơi được, không phải vì chúng ta dở tệ, mà là vì cuộc đời ta chưa trải qua nó."
"Em điềm tĩnh như vậy, chị lại cảm tính như vậy, cho nên em không thể chơi Beethoven, chị không thể chơi Bach."

"Đàn không được cũng không phải chuyện xấu, chị ngược lại tình nguyện cả đời không đàn được nữa.

Nếu như ngày nào đó chúng ta có thể đàn lại, có lẽ là bởi vì chúng ta không còn giống chính mình nữa."
"Đừng từ bỏ, Minh Nguyệt, em không cần phải từ bỏ, em yêu đàn như vậy, yêu nơi này như vậy, âm nhạc chính là thế giới của em, em sẽ không cam lòng từ bỏ.

Chúng ta chỉ coi như đây là lời chia tay tạm thời, để điều chỉnh lại mọi thứ, được không?"
"Chi bằng chúng ta thỏa thuận thế này, hôm nay chị tặng em một bài Beethoven, nếu có một ngày em quyết định trở về, nếu có một ngày chúng ta có thể gặp lại nhau...!Dù cho thời gian có qua đi mười năm hay hai mươi năm.

Minh Nguyệt, em trả lại cho chị một khúc Bach nhé, được không?"
Đổng Thụ Thanh sửng sốt nhìn cậu trai trước mặt.
Nếu như miễn cưỡng phân cao thấp trong lịch sử âm nhạc phương Tây thì, vương miện là Mozart, quyền trượng là Beethoven, còn ngai vàng lại chính là Bach.
Bach, bản đa âm cổ điển tuyệt đẹp cuối cùng của Baroque, có cốt lõi là sự cân bằng và đều đặn cực kì công phu.

Âm nhạc của Bach là nghệ thuật, là khoa học.

Trong đó được viết bằng mười hai khí chất bình đẳng là tinh túy trong những tác phẩm của ông, nó là âm nhạc trong toán học, toán học trong âm nhạc, thường xuất hiện cùng với những khúc dạo đầu đơn giản.

Nó êm tai và nhịp nhàng, nhưng lại là cơn ác mộng đối với nhiều người chơi piano chuyên nghiệp.

Công thức đối âm phức tạp khiến người ta khó mà nắm bắt được bộ âm, tay trái tay phải khi luyện tập sẽ vướng vào các nút thắt và xung đột với nhau trên phím đàn, cứ ước gì được chơi cả bốn cây đàn cùng một lúc, nhưng một khi dừng lại giữa chừng sẽ quên mất phải tiếp tục thế nào.
Học thuộc lòng quen tay có thể khiến bạn trở nên thành thạo điêu luyện trước đàn, nhưng khó tránh khỏi cảm thấy vô cảm và máy móc.

Nhưng khi bạn thêm thắt quá nhiều dấu ấn cá nhân, lại như thể kéo nó xuống khỏi ngai vàng, phá hỏng vẻ đẹp bất phàm của nó, nghe hết sức trần tục và tùy tiện.


Không nhẹ cũng không nặng, khó nắm bắt khó diễn đạt, điều này khiến cho Bach nhất định xuất hiện trong phần nhạc chỉ định của các cuộc thi piano quy mô lớn, nhưng thường biến mất trong những phần thi tự chọn.

Ông là nền tảng của một nghệ sĩ dương cầm, tất cả nhạc sĩ không ai là không kính nể, nhưng so với những nhạc sĩ nổi tiếng khác, không mấy ai có thể tự tin mình đủ trình độ để nắm bắt được ông trên sân khấu.
Song cậu trai trên sân khấu không mắc phải những vấn đề này, giai điệu của cậu được kiềm chế điềm tĩnh và khắt khe, đẹp đẽ và đều đặn ở những phần nhỏ, nhẹ nhàng và trầm lắng ở những phần lớn, mỗi một nốt nhạc đều mang vẻ đẹp tinh tế và đầy sức nặng.
Các giám khảo khác lúc đầu không hiểu tại sao Đổng Thụ Thanh lại không kêu dừng, nhưng khi nghe rồi, họ dường như hiểu ra gì đó và rơi vào im lặng.
Tại sao một sinh viên đại học chưa đầy 20 tuổi lại có tiếng đàn điềm tĩnh và đạm bạc như vậy, bên cạnh đó còn có được thần thái cao quý coi thường sự sống và cái chết.
Thần tính, chính là thần tính, tinh thần âm nhạc của Bach, sự va chạm của nhân tính, sự cộng hưởng của linh hồn vượt ra khỏi thể xác.

Không có bao nhiêu nhạc sĩ có thể diễn ra được cảm xúc ấy, thế mà họ lại nghe ra được ở cậu trai này?
Cậu mặc lễ phục màu đen ôm sát người, không trang điểm hay làm tóc, cũng không có biểu cảm phong phú như nhiều nghệ sĩ dương cầm khác, tuy nhiên, dáng người cao ráo, thẳng tắp và phong thái tao nhã của cậu rất vừa mắt, nhập vào một thể với khúc nhạc khiến màn trình diễn trở thành một mỹ cảnh tuyệt hảo.
Mãi đến khi tiếng nhạc ngừng lại, ban giám khảo mới nhận ra cậu đã chơi xong.

rất ngắn, 2,3 phút một khúc, nhưng cậu thực sự đã chơi liền ba khúc không ngừng, nếu cậu không tự dừng lại cũng sẽ không có ai muốn làm gián đoạn cả.
Trong sự thinh lặng tuyệt đối dưới khán phòng, cậu đứng lên và cúi chào khán giả.
"Tôi rất xin lỗi vì đã gây rắc rối cho tất cả các thí sinh, ban giám khảo và giáo viên", Chúc Vi Tinh lên tiếng, giọng bình tĩnh đến lạ, "Quyết định tạm thời thay đổi bài hát là hết sức bốc đồng, tôi sẵn sàng gánh chịu hậu quả, từ bỏ tư cách được chọn."
Cậu đang định quay người rời khỏi sân khấu thì giám khảo Triệu Bính Nhiên vẫn luôn đỡ trán chẳng biết lúc nào đã đứng lên, thầy ta hỏi Chúc Vi Tinh: "Sao cậu lại làm vậy?"
Chúc Vi Tinh dừng lại, nhưng chỉ lắc đầu.

Nói ra cũng vô ích, cậu cũng không thể nói cho người ta biết mình đã mở ra một chút kí ức nào đó khi nhìn thấy triển lãm của Hồng Tử Huân được, ngoại trừ người nhà họ Lâu, cậu đã nhớ ra hơn nửa vòng bạn bè bên ngoài, mà lưu luyến nhất chính là đoạn thời gian vô ưu vô lo kia.

Đứng trước quy tắc dùng bất kì lí do gì cũng chỉ là đạo đức giả, cậu chỉ cần thừa nhận lỗi lầm của mình là được.

Sau khi cúi chào các thầy cô xong, Chúc Vi Tinh thoái mái bước xuống sân khấu trong bầu không khí hết sức kì lạ.
Nhìn thấy Tuyên Lang, câu đầu tiên y nói là: "Tôi rút lại những gì đã nói trước đó, không phải cô ấy không vui khi nghe được tác phẩm này trong cuộc thi tưởng niệm của mình, mà cô ấy sẽ tức giận, bởi vì cả đời cô ấy cũng không thể chơi được Bach."
Chúc Vi Tinh ngẩn ra, lại bất đắc dĩ mỉm cười.
Tạm biệt Tuyên Lang, Chúc Vi Tinh nhìn thấy Khương Dực đang đứng dựa vào cánh cửa hậu trường.
Khương Dực vươn tay xoa xoa trán cậu, sau đó nắm lấy tay cậu, sờ một chút, quả nhiên đã có chút ươn ướt.
Khương Dực thắc mắc hỏi: "Người ta xuống sân khấu đều được mọi người vỗ tay, sao em lại không có, là do khán giả không lịch sự hay do em chơi thất bại?"
Chúc Vi Tinh biết hắn chỉ giả ngốc, cậu hỏi ngược lại: "Anh thấy thế nào?"
Sự chú ý của khán giả và ban giám khảo đều đổ dồn vào sân khấu, chỉ có Chúc Vi Tinh nhìn thấy, có người đã chặn trước sân khấu, một khi nhân viên thật sự muốn lên cưỡng ép cậu rời đi, người này tuyệt đối sẽ không đứng yên, sợ là lúc ấy hội trường sẽ bùng phát bạo loạn mất.
Vừa lo trên sân khấu, vừa lo cả khán giả, Chúc Vi Tinh có thể không sốt sắng sao?.

Đam Mỹ Hài
"Ha, em cũng có ngày này à? Nhìn thì bình chân như vại, thực ra lại căng thẳng muốn chết." Khương Dực không bỏ lỡ cơ hội nào để cười nhạo cậu.
Chúc Vi Tinh không nói nên lời, nhưng cũng ngầm thừa nhận, ngược lại còn muốn cảm ơn sự che chở âm thầm của người này, cậu không nói rõ, chỉ hỏi: "Muốn ăn tôm hùm không? Có buffet ở đây."
Sau đó lại than thở: "Biết anh ghét ăn nó nhất, thế tôi sẽ ăn, anh ăn cái khác vậy."
Khương Dực: "..."
Đi đến khu vực nghỉ ngơi, hai người tự đi lấy đồ ăn.

Lúc này Chúc Vi Tinh bỗng như nhìn thấy gì đó, bỏ lại khay đồ ăn, cậu vội đuổi theo bóng dáng thanh mảnh thướt tha đã đi vào gian phòng riêng, đến khúc rẽ lại bị người ngăn lại.
Một cô gái trông giống như trợ lý chắn trước mặt Chúc Vi Tinh: "Xin lỗi, đây là khu vực của ban tổ chức, thí sinh không được vào nếu không có sự cho phép, cậu có thể dùng bữa bên ngoài."
Chúc Vi Tinh ngạc nhiên: "Vừa nãy...!quý cô kia là người trong ban tổ chức sao?"
Trợ lý chỉ mỉm cười, không trả lời là phải hay không.
Chúc Vi Tinh lại hỏi: "Vậy nhờ cô chuyển lời cho cô ấy giúp tôi một chút, tôi có thể gặp mặt cô ấy không?"
Trợ lý do dự một chút, xoay người đi.

Không bao lâu đã bước ra với vẻ mặt tiếc nuối.
Chúc Vi Tinh nhìn vẻ mặt của cô thì đã hiểu, đáy mắt hiện lên vẻ thất vọng: "Cô ấy không muốn gặp tôi phải không?"
Trợ lý lại lắc đầu: "Cô Hạ nói, cô ấy bằng lòng gặp cậu bất cứ lúc nào bất cứ ở đâu, chỉ cần cậu thật tâm chuẩn bị tốt để gặp cô ấy là được."

Chúc Vi Tinh sững sờ trong giây lát không thể cất lời.
Lấy đồ ăn xong trở lại chỗ ngồi, nhìn thấy Khương Dực cậu mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút.
Cái người một hơi có thể ăn hết hai tô cơm với với canh khỏi nói cũng biết chỉ mạnh miệng làm bộ làm tịch, bên ngoài tỏ vẻ không có hứng thú gì với mấy món sơn hào hải vị này kia, hỏi hắn tại sao thì hắn bảo ngại phiền.
Cuối cùng đương nhiên vẫn là ăn tôm hùm mà Chúc Vi Tinh đã bóc vỏ cho.
Lúc rời khỏi hội trường, bọn họ bị ai đó gọi lại.
"Chúc Vi Tinh!"
Cậu quay đầu lại, nhìn thấy một người không ngờ tới nhất, chính là Triệu Bính Nhiên, một trong những vị giám khảo hàng đại lão ngồi dưới sân khấu ban nãy.
"Thí sinh số 15, Chúc Vi Tinh." Triệu Bính Nhiên đến gần, nhắc lại tên và số báo danh của cậu với vẻ mặt phức tạp.
Chúc Vi Tinh không để bụng thái độ của thầy ta, chỉ gật đầu: "Thầy Triệu."
Triệu Bính Nhiên nhìn cậu: "Tôi còn đang nghĩ xem thí sinh nào khó chơi có lá gan lớn như vậy, hóa ra là học trò của Tuyên Lang, chẳng trách." Triệu Bính Nhiên như thể rất tức giận, trên sân khấu không mắng được người bèn đuổi theo đến đây để giáo huấn.
"Chậc."
Chúc Vi Tinh không nói gì, là cậu có lỗi trước, bị thầy giáo phê bình cũng phải, nhưng bên cạnh cậu còn có một quả bom hẹn giờ đầy chết chóc đây, Triệu Bính Nhiên không dứt lời, Khương Dực trầm mặc tỏ vẻ không vui, may mà Chúc Vi Tinh ở sau lưng nắm lấy tay hắn, kiềm chế an ủi nên mới tránh khỏi một kiếp nạn.
Mà Triệu Bính Nhiên cũng phát hiện tính cách của người trước mặt dường như cũng không hề thản nhiên, vô tư tùy tiện như ông nghĩ, ngược lại, cậu học trò này hết mực lễ độ, khiêm tốn và thận trọng.

Vì thế mà lời giáo huấn của Triệu Bính Nhiên cũng ngày càng nhỏ đi, cuối cùng bản thân vô cùng mâu thuẫn mà ném lại thứ gì đó cho Chúc Vi Tinh.
"Hôm nay tôi không rảnh nói nhảm với cậu nữa, cậu cần phải được giáo dục tốt hơn, Tuyên Lang ngay cả mình còn quản không xong, làm sao dạy cậu? Chớ có để y dạy hỏng cậu! Nếu muốn tiến bộ thì lo mà tự mình tìm lấy đường đi!"
Bỏ lại câu này, ông trừng mắt nhìn Khương Dực bộ mặt cá chết tự giờ, hậm hực rời đi.
Chờ người đi rồi, Chúc Vi Tinh mới nhặt đồ vật dưới đất lên, là một tấm danh thiếp viết tay, có ghi ba dãy số điện thoại trên đó, đây là sợ người ta không tìm được mình chứ chả.
Mà khi Chúc Vi Tinh và Khương Dực đi tới bãi đậu xe, tình huống tương tự lại xảy ra lần nữa.

Lúc này người tìm tới là Đổng Thụ Thanh.
Mặc dù nghiêm túc, nhưng so với Triệu Bính Nhiên thì người này lịch sự hơn nhiều, thầy ta nói rõ mục đích đến đây, nói mình có bài diễn thuyết ở viện Âm nhạc U trong thời gian ngắn sắp tới, Chúc Vi Tinh nếu có hứng thú thì có thể đến nghe, cũng nhờ cậu gửi lời hỏi thăm Tuyên Lang giúp mình.
Giới nhạc cổ điển trong nước không lớn, đỉnh cao Kim Tự Tháp lại càng nhỏ hơn, mấy người này đa số đều đã quen biết với nhau.
Chúc Vi Tinh không trả lời ngay, mà chỉ tò mò hỏi một câu.
"Thưa thầy...!Sao thầy lại đột nhiên đến làm ban giám khảo cuộc thi lần này ạ?"
Vấn đề này hơi đường đột mạo muội, cậu ngỡ Đổng Thụ Thanh sẽ không đáp, không ngờ đối phương lại sảng khoái nói: "Được một người trong ban tổ chức lâm thời mời đến, tôi với cô ấy có quen biết nên mới đến, có cả lão Triệu, cũng giống như vậy.".

Bình Luận (0)
Comment