Phụ Sinh

Chương 14

Sau khi vào cửa thì Chúc Vi Tinh thấy bà nội đang nấu cơm, anh trai cũng quay về rồi, đang đứng bên kệ bếp uống nước với mái tóc ướt nhẹp.

Thấy rõ bộ dạng của cậu, bà nội ngừng cái muôi trong tay. Chúc Vi Thần thì lại run lên cánh tay tàn tật, nước liền bị đổ ra hơn nửa.

"A..." Anh trai trợn to mắt như muốn nói cái gì, lại sốt ruột đi đến bên bà nội, chân lê trên sàn, phát ra tiếng ma sát khó chịu.

Chúc Vi Tinh thấy vậy, thản nhiên thay dép xong thì đi tới đặt mì sợi cầm trên tay xuống bàn.

Không đợi họ đặt câu hỏi, cậu chỉ hời hợt nói: "Đèn đường trong khu đất hoang hơi tối, lúc trở về cháu vấp đá dưới chân té lộn mèo một cái, bị trầy chút da thôi, không sao ạ."

Nói xong cậu cũng không nhìn biểu cảm của hai người, cầm quần áo để thay bước nhanh vào buồng tắm.

Sau cánh cửa là tấm gương cao đến nửa người, dưới ánh đèn mờ nhạt, Chúc Vi Tinh nhìn người trong gương, chật vật hơn cậu nghĩ nhiều. Quần áo nhơ bẩn cẳng chân rách da còn không tính, đáng sợ nhất chính là cái cổ, dấu tay đỏ tươi hằn trên làn da vốn đã trắng nhợt nhạt của cậu nhìn như gông cùm siết lấy nó, mấy ngày nữa cũng đừng mong sẽ biến mất.

May là bà nội bọn họ còn chưa nhìn thấy, Chúc Vi Tinh nghĩ.

Cậu tìm một chiếc áo phông có cổ, mặc vào cài cúc áo lên đến trên cùng. Lúc trước Chúc Vi Tinh thường mặc như thế, hiện tại cũng sẽ không có vẻ đột ngột, miễn cưỡng giúp cậu che được vết bầm.

Cơm nước đã bày ra chỉnh tề, Chúc Vi Tinh ngồi xuống, tầm mắt của Chúc Vi Thần cũng nhìn theo cậu.

"Ăn cơm", bà nội bưng chén lên, ra hiệu cho Chúc Vi Thần đang ngơ ngác nhìn em trai lấy đĩa rau.

Món chính hôm nay là một đĩa gà kho, Chúc Vi Thần đảo đũa quanh đĩa, cuối cùng gắp được hai cái chân gà và một cái cổ gà.

Ngay khi anh định đi đến ngồi xổm trong góc ăn cơm như thường lệ, thì bỗng một cái đùi gà lớn bị ai đó vững vàng gắp lên, bỏ vào trong chén của anh.

Chúc Vi Thần phút chốc ngẩn ngơ.

Bà nội cũng bất ngờ, tròn mắt nhìn vẻ mặt không biến sắc của Chúc Vi Tinh.

Cậu ăn cải xanh, thản nhiên nói: "Đùi gà có mỡ, em ăn không thấy ngon miệng."

Chúc Vi Thần liếc nhìn cái đùi, không hiểu ra sao, lại nghe bà nội nói: "Mau ăn đi, cũng không cần đi tới đi lui, cứ ngồi ở đây."

Chúc Vi Thần nửa cái mông đều đã nhấc lên, nghe vậy thân hình cứng đờ rồi cũng ngoan ngoãn ngồi xuống lại.

Tư thế ăn uống của anh rất khó coi, thậm chí còn có chút thô lỗ, miệng nhóp nhép liên tục. Chúc Vi Tinh từ đầu đến cuối đều không nhìn anh, chỉ cúi đầu xử lí hai chén cơm chay, thuận lợi ăn xong bữa cơm đầu tiên quây quần đầy đủ ba người này.

Lúc rửa chén bị Chúc Vi Thần giành trước, anh đã không còn tránh Chúc Vi Tinh như rắn rết nhưng cử chỉ vẫn căng thẳng như cũ, đầy vẻ không tự nhiên.

Cậu cũng không tranh với anh, trở về phòng.

Vào cửa liếc mắt một cái đã thấy cửa sổ đối diện sáng đèn, hẳn là chủ nhân đang ở nhà. Chúc Vi Tinh mắt nhìn thẳng đi tới buông màn cửa sổ xuống, sau khi cẩn thận kiểm tra và lau sạch hộp sáo cùng ống sáo, cậu bật máy tính chọn mở hai điệu sáo đơn giản rồi chỉnh nhỏ âm lượng, một bên lật xem sách chuyên môn một bên nghe khúc nhạc.

Không lâu sau Chúc Vi Thần cũng đi vào, vẫn như cũ rón ra rón rén, dè dặt đốt nhang muỗi, rồi lại dè dặt lên giường.

Cậu không quay đầu lại, tùy ý anh trai bận bịu sột soạt một trận hồi lâu mới ngủ ở sau lưng.

Khoảng mười giờ cậu mới đóng sách lại, tắt đèn lên giường thì phát hiện bên gối mình đặt một tuýp thuốc mỡ Oreomyxin. Thân ống xẹp xẹp, có chút cũ kĩ, hình như đã được dùng nhiều lần.

Nhìn Chúc Vi Thần quay lưng về phía mình, Chúc Vi Tinh leo lên giường trên, cẩn thận cuốn ống quần lên, bóp ít thuốc mỡ thoa vào vết thương. Mùi của nó thật sự khó tả, đặc biệt oi nồng trong đêm hè. Nhưng cậu cũng không để ý lắm, bôi thêm một ít lên cổ, xoa xoa giáp vòng vết thương rồi mới nằm xuống.

Cậu đặt thuốc mỡ lại bên gối, giữa tiếng ve kêu trong đêm hè, nhắm mắt lại.

Sự đối xử thô bạo ban chiều không để lại chút gợn sóng nào trong lòng cậu, Khương Dực chán ghét cậu, Chúc Vi Tinh mặc dù bất ngờ nhưng cũng không phải không thể tiếp thu, cũng sẽ không khổ sở. Thay vào đó cậu nỗ lực học tập tri thức, được người nhà công nhận đã khiến tinh thần cậu thỏa mãn, cậu cảm thấy hôm nay rất viên mãn và bổ ích.

Ngày mai cũng là một ngày phải sống nghiêm túc, Chúc Vi Tinh tự nhủ.

...

Tuy nhiên, ngày hôm sau cậu lại dậy trễ, dù tâm trí không muốn quan tâm đến Khương Dực, nhưng cơ thể lại bị đối phương ảnh hưởng, bấy giờ toàn thân cậu đều đau nhức, thiếu chút nữa không dậy nổi.

Chúc Vi Thần đã ra ngoài, bà nội cũng làm xong việc nhà, để lại bát mì cải xanh cho cậu rồi trở về phòng tiếp tục gấp tiền giấy.

Chúc Vi Tinh đứng trước gương soi soi nơi cổ, màu sắc dấu tay còn trở nên đáng sợ hơn hôm qua, gần như in cả dấu vân tay của người kia lên trên da cậu vậy. Điều chỉnh cổ áo che lại, cậu đi ra hành lang duỗi người.

Ngẩng đầu thì thấy một người đang đứng trên hành lang của tòa nhà số 6 đối diện, hình như là chàng trai đeo kính ngồi cạnh Tóc Xanh trong quán bánh canh lần trước. Dáng vẻ anh ta hiền lành biết điều, khác hoàn toàn với khí chất của đám du côn kia, cũng không biết làm sao mà có thể chơi chung với nhau được.

Anh ta không tỏ vẻ thù địch với cậu như mấy người khác, lúc này phát hiện tầm mắt của Chúc Vi Tinh thì liền nở nụ cười thân thiện đáp lại. Sau khi nhận được cái gật đầu lịch sự của cậu, đối phương mở cửa nhà họ Khương, quen lối quen nẻo đi vào.

Chúc Vi Tinh tiếp tục tập thể dục, nhìn thấy cửa phòng 405 tòa nhà bọn cậu cũng mở ra, cô gái cậu gặp tối qua đang đeo cặp sách bước ra, đôi mắt có hơi sưng, một mạch đi xuống lầu mà không chào hỏi với cậu tiếng nào.

Bà cụ búi tóc kia cũng có ở đó, khuất nửa người sau cánh cửa nhìn chằm chằm cô gái rời đi, sau đó lại nhìn về phía Chúc Vi Tinh, cả người hiện ra vẻ cay nghiệt âm u.

Cậu không lên tiếng, trở vào nhà ăn sáng.

Mì cải xanh đã có chút trương lên, Chúc Vi Tinh cũng không ghét bỏ, ăn xong rồi rửa bát, cũng dọn dẹp luôn kệ bếp.

Lúc trở về phòng, cậu nghe bà nội nói: "Một lát dì Tiêu sẽ cùng đến bệnh viện với cháu."

Bà nội đã an bài như thế thì Chúc Vi Tinh cũng không ý kiến gì: "Được ạ."

Cậu trở lại phòng ngủ lấy tiền, trong phòng yên tĩnh bỗng từ đâu vang lên một âm thanh sắc bén.

"Cậu vào bằng cách nào?"

Trong phòng chỉ có mình Chúc Vi Tinh, giọng nói kia hẳn nhiên không phải cậu đang tự nói chuyện với chính mình, mà là đến từ nhà đối diện. Mấy ngày trước có thể cậu sẽ không phân biệt được ai đang nói chuyện, nhưng trải qua giao lưu thân thiết tối qua, cậu tạm thời không thể quên được giọng nói này.

Lại là Khương Dực.

Nếu kéo màn cửa lên, Chúc Vi Tinh có thể liếc mắt một cái là xem rõ mồn một cửa sổ đối diện, nhưng cậu không ngẩng đầu, không hứng thú quản việc không đâu.

Có điều cậu không muốn nhìn thấy, thì cũng bị ép nghe được âm thanh.

"Tôi gõ cửa mà không ai trả lời, thấy cửa không khóa nên mới vào." Cậu nghe một giọng nam ôn hòa trả lời, có vẻ tính khí cực kỳ tốt, không vì Khương Dực chất vấn mà tức giận, thậm chí còn có chút lấy lòng, "Tôi đánh thức cậu sao? Tôi có mang bữa sáng đến, hiện tại cậu không muốn ăn thì tôi để ở phòng khách, cậu có thể ngủ thêm một lát."

Khương Dực im lặng đáp lại, không biết là lại ngủ hay là không thèm để ý.

"Sao còn chưa đi?" Một phút sau, Khương Dực lại hỏi. Giọng nói khàn khàn ngữ điệu lười biếng, nếu như không xen lẫn nhiều lần không kiên nhẫn, có thể sẽ dễ nghe hơn một chút.

Chàng trai kia bất đắc dĩ, còn có chút oan ức, "Mì hoành thánh phải ăn sớm, để lâu thành hồ dán mất. Hơn nữa A Lại nói cậu có vài bài báo cáo chưa giao, hạn nộp sắp đến rồi, nhờ tôi giúp cậu một chút, tôi chỉ muốn chờ cậu thức dậy..."

"Không cần." Khương Dực dứt khoát từ chối.

Chúc Vi Tinh không tiếp tục nghe nữa, lấy sổ khám bệnh rồi rời khỏi phòng.

Trước khi đi còn không nhịn được liếc mắt nhìn đầu bên kia, mục tiêu không phải Khương Dực, mà là chàng trai đeo kính nọ. Cậu có chút ngạc nhiên là tại sao có người bị như vậy nhưng vẫn cố chấp không rời không bỏ, là do thiếu nợ Khương Dực quá nhiều ân tình hay sao? Nghĩ rồi lại nghĩ, nghĩ tới trước kia Chúc Tịnh Tịnh cũng biết rõ người khác không thích mình nhưng cũng cứ xáp đến, không thua kém bao nhiêu... đến đây cậu liền lập tức xua đi mớ suy nghĩ lung tung này.

Có điều tên nhóc du côn này đối xử với mọi người đều rất bình đẳng, không vì đối phương là bạn bè mà đối xử khác đi, công kích không ít hơn với người khác là bao nhiêu, tính khí cũng quá xấu rồi.

Sau khi cùng dì Tiêu đến bệnh viện, cậu phát hiện vị Chủ nhiệm nọ vẫn còn nhớ đến mình. Đối phương xem báo cáo kiểm tra của cậu rồi hỏi: "Vấn đề trí nhớ có tiến triển gì không?"

Chúc Vi Tinh liền nói đến giấc mơ kia của cậu, đương nhiên đã bỏ bớt đi đoạn chạy loạn qua nhà hàng xóm ở cuối giấc mơ.

Chủ nhiệm trầm tư, cho biết việc quay trở lại môi trường quen thuộc có lẽ đã kíƈɦ ŧɦíƈɦ kí ức trong quá khứ của cậu, có lẽ nên thường dạo quanh nhiều cảnh trong mơ sẽ giúp ích nhiều hơn cho việc hồi phục của cậu.

"Tháng sau có cần quay lại tái khám không?" dì Tiêu hỏi, "Chúng tôi sống gần đây, đến kiểm tra nhiều lần một chút cũng yên tâm hơn."

"CT không thể chụp thường xuyên, nên cách nhau chừng ba tháng ", bác sĩ nở nụ cười, nhìn vào địa chỉ trên sổ khám bệnh, hỏi: "Các người ở Linh Giáp?"

"Đúng vậy, cách ba trạm xe thôi." Dì Tiêu nói, Chủ nhiệm Lý biết con ngõ này cũng không có gì ngạc nhiên, có thể ở trong hẻm nhỏ bị bao quanh bởi rất nhiều tòa nhà cao cấp trong khu thương mại hoàng kim như vậy, thành phố U không còn mấy ai, trong đó cái tên Linh Giáp xấu xí nhất được lan danh xa, không ít du khách còn thường vì hiếu kỳ mà đến đó xem qua.

Chủ nhiệm Lý nói: "Tôi biết là do mấy năm trước... Tôi có một bệnh nhân cũng sống ở đó."

"Ai vậy?" dì Tiêu tò mò, trong Linh Giáp đều là hàng xóm cũ mấy chục năm, ít nhiều gì cũng sẽ biết đến.

Chủ nhiệm Lý lẽ ra không nên nói tên, nhưng sau khi ngẫm nghĩ lại vẫn là thở dài nói: "Là đứa nhỏ nhà họ Mạnh, trạc tuổi Tiểu Chúc..."

Dì Tiêu lập tức hiểu rõ: "Là Tiểu Mạnh à! Hóa ra Chủ nhiệm Lý chính là bác sĩ của Tiểu Mạnh sao? Thật trùng hợp. Chao ôi, nhà bọn họ rất đáng thương, Tiểu Mạnh là người tốt, gặp phải loại chuyện đó, thật đáng tiếc mà."

Chủ nhiệm Lý không có ý định nói thêm về thông tin riêng tư của bệnh nhân, liền dặn dò Chúc Vi Tinh vài câu nữa rồi để bọn họ ra về.

Khi xuất viện, Chúc Vi Tinh nhìn thấy loạt cây Lan đuôi phụng quen thuộc kia ở dưới lầu bệnh viện, kỳ lạ là, ngày tháng ở bệnh viện cậu không nhớ được bao nhiêu, thế nhưng lại nhớ mấy cây Lan này một cách khó hiểu, có lẽ là chúng cũng giống như cậu, đều là mới cắm rễ ở một môi trường mới lạ mà tiếp tục sống. Hiện tại nhìn thấy chúng nó sinh trưởng tươi tốt ngào ngạt, Chúc Vi Tinh cảm thấy hết sức vui mừng.

---------------

***Lời tác giả:

Khương Dực: Cậu thật phiền!

Chúc Vi Tinh: Anh là ai?

*Dẻ: Mình cũng phiền, truyện mình edit ở cái góc xó xỉnh thế này mà cũng bị bê đi khắp nơi, nể thật sự. Dù sao thì hãy cứ thư giãn đi, tự phục vụ mình là chính :)

Bình Luận (0)
Comment