Phù Sinh Mộng Sát Nông

Chương 13


"Bá Hiền à, không uổng công ta thường ngày coi trọng cậu, nhiều năm như vậy, cậu thật sự làm cho ta thêm không ít tiền đồ rồi." Lý Viên chủ vừa vỗ vai Biên Bá Hiền vừa kéo cậu ngồi xuống ghế đàn hương.

"Viên Chủ, có chuyện gì vui sao?"
"Hôm nay, Ngô Đội trưởng Đội trinh sát đã khen ngợi cậu với ta, đây này, hồi nãy còn nhờ Tiểu Thuận Tử gửi một lẵng hoa cho cậu, chẳng lẽ cậu không nhìn thấy mảnh giấy anh ta gửi cho cậu sao?" Lý Viên Chủ nâng chung trà lên, nói hết câu liền hớp một ngụm trà.

"Cái gì? Mảnh giấy?" Biên Bá Hiền từ từ nhắm mắt hồi tưởng một chút, lúc này mới nhận ra là Phác Xán Liệt đã cầm đi.

Tiêu rồi, trên đó có phải đã viết cái gì khiến anh ấy nổi giận rồi không?
Cậu biết rõ Phác Xán Liệt đối với chuyện của mình sức chịu đựng rất kém, sợ là đã có hiểu lầm.

"Ngô Đội trưởng ở Thịnh Kinh của chúng ta cũng coi như tiếng tăm lẫy lừng, tuổi còn trẻ đã lên vị trí đứng đầu Đội trinh sát.

Tối nay mời cậu đi Ngô Phủ, cậu nên để tâm một chút cho ta đó." Lý Viên Chủ ngẩn đầu lên mang theo ánh mắt có chút ý tứ không rõ, đánh giá Biên Bá Hiền một phen.

"Là...chỉ là gặp mặt thôi sao?" Biên Bá Hiền là người thông minh, lời mời trực tiếp rõ ràng như vậy làm sao cậu không đoán ra được một chút ý tứ trong đó, nhưng vẫn rụt rè thăm dò thử chủ ý của Lý Viên Chủ.

"Tiểu Bạch, ta biết rõ cậu vẫn luôn muốn trở thành diễn viên số một ở Quảng Đức Lâu, có đạt được hay không là do tự cậu quyết định." ánh mắt Lý Viên Chủ rơi vào trong màu trà xanh biếc, sâu đến độ cậu rốt cuộc cũng nhìn không rõ tình hình nữa.

"Tôi...đã hiểu rồi..." Biên Bá Hiền thoáng chần chờ một chút, cuối cùng cũng chấp nhận.

"Giờ Thân, Ngô Đội trưởng sẽ phái xe tới đón cậu ở cửa lớn, cậu chuẩn bị cho chu đáo, nhớ phải giữ cho chặt cây hái tiền này."
Biên Bá Hiền gần như đờ đẫn mơ màng mà trở về phòng.

Hôm nay, bọn họ rời khỏi tạp viện của Hí đồng, đi vào một sương phòng cấp bậc rất tốt.

Có thể Biên Bá Hiền cũng nhận ra thân phận thay đổi rồi về sau cũng sẽ thân bất do kỷ.

Cậu không dám nghĩ đến chuyện sẽ phát sinh vào buổi tối, nhưng nhìn qua cửa sổ phòng đối điện nhìn thấy Kim Chung Đại đang ngẩn người, đột nhiên cậu lại cảm thấy may mà chuyện này phát sinh trên người mình.

Nếu là đứa nhỏ kia, chỉ sợ sẽ để lại nỗi ám ảnh cho nó.

Vài canh giờ sau đó, Biên Bá Hiền dường như cố ý tránh né Phác Xán Liệt, bên ngoài lại giả vờ như không có chuyện gì khiến Phác Xán Liệt thoạt nhìn có chút thất vọng.

Tại sao muốn gạt anh, rõ ràng anh cái gì cũng đã biết rõ.

Mà Phác Xán Liệt cũng không nói ra, ở bên cạnh nhìn thấy Biên Bá Hiền miễn cường tươi cười, lại cảm thấy bởi vì chuyện này mà giữa bọn họ lại ít nhiều phủ thêm vài lớp bụi mờ.


Kim Chung Đại cũng nhìn ra chút dị thường rất nhỏ giữa cả hai, nhìn thấy Phác Xán Liệt cứ cúi người thở dài, trong lòng dấy lên bất an.

Chỉ vì một lẵng hoa, lại khiến cả ba trong lòng thấp thỏm không thôi.

Một người nhìn chăm chăm.

Hai người vướng mắc.

Ba người buồn.

Xán Liệt à, anh đã không có cách nào ngăn cản Bá Hiền tỏa sáng, vì sao không thể nhìn đóa hướng dương chỉ hướng về phía anh như em chứ?
Vào giờ Thân, xe Ngô Phủ phái tới đã chờ ở cổng Quảng Đức Lâu từ lâu, Biên Bá Hiền vội vã theo sát Lý Viên Chủ lên xe.

Phác Xán Liệt núp trong bóng tối, nhìn thấy toàn bộ, trong lòng nguội lạnh vài phần.

Vẫn là không ngăn được em lao vào trận "Hồng Môn Yến" này, thế nhưng vì sao đến một cơ hội để thương lượng em cũng không cho anh?
Ngồi trong xe, Biên Bá Hiền miệng đắng lưỡi khô, bên trong bốn bề bị sắt bọc kín giống như một chiếc xe tù, đem cậu chở tới một vực thẳm không tên, rất muốn chạy trốn nhưng mà cậu đã không còn đường lui.

Cậu muốn thành công.

Cậu rất muốn sống một cuộc đời tươi đẹp.

Con người đứng trước lợi ích sẽ luôn đặt mình ở vị trí trước tiên.

Ở gánh hát nho nhỏ này bị gọi đi tiếp khách là chuyện thường xuyên xảy ra, không thể không đi.

Đều là những người tai to mặt lớn, có tiền có quyền.

Một gánh hát nho nhỏ tìm kế sinh nhai, làm sao dám đắc tội với bọn họ? Hơn nữa, cậu làm sao bảo vệ được Phác Xán Liệt? Chỉ có bảo vệ được bản thân mới có thể ở bên cạnh anh, cùng anh ấy tiếp tục hát.

Huống chi khổ luyện nhiều năm như vậy, không phải là đợi đến ngày nổi danh như hôm nay sao? Nhưng càng đi tới, con đường này lại càng bị bụi gai che kín, song cũng gặp thêm không ít cám dỗ.

Xe dừng trước Ngô Phủ, Biên Bá Hiền bị Lý Viên Chủ dẫn đi, xuyên qua một đoạn hành lang quanh co mờ mờ tối, cuối cùng tới một sương phòng Ngô Đội trưởng đang mở tiệc.

Sắc trời đã tối, ngọn đèn trong phòng sáng rực rỡ, tiếng người náo nhiệt.

Bên trong căn phòng rộng rãi, một nam nhân lạnh lùng nghiêm nghị ngồi thẳng trên ghế chính giữa bàn tròn, sau lưng là vài nhân viên cần vụ mặc đồng phục.


Trong ánh mắt người kia lộ ra vẻ rét lạnh như chim ưng, khí thế hừng hực như ngọn lửa.

Trong phòng tràn ngập mùi thơm của loại thuốc lá thượng hạng.

Chắc hẳn chính là chủ nhân của lẵng hoa- Ngô Đội trưởng.

Thấy người vào phòng, Ngô Thế Huân cười nhạt một tiếng, vội vàng đứng dậy nghênh đón.

"Lý lão bản, Biên lão bản, mời ngồi." Sau đó, hắn nháy mắt với người bên cạnh, đưa ghế cho hai người, một trái một phải.

Lý Viên Chủ nhìn, liền cúi đầu khom lưng hướng về phía người nam nhân này, "Đa tạ Ngô Đội trưởng." sau đó đẩy Biên Bá Hiền hành lễ với Ngô Thế Huân.

"Tiểu nhân Biên Bá Hiền, tạ ơn Ngô Đội trưởng ưu ái." Biên Bá Hiền không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương, cảm thấy nó giống như hầm băng khiến người ta không khỏi phát lạnh.

Ngô Thế Huân kéo Biên Bá Hiền ngồi xuống vị trí bên phải mình, Lý Viên Chủ theo đó ngồi phía bên trái hắn.

Nhìn ra được vị Ngô Đội trưởng này đối với Tiểu Bạch rất để tâm.

"Biên lão bản, vở "Bá Vương Biệt Cơ" kia thật sự hát rất tuyệt, Ngô mỗ đã lâu lắm rồi chưa nghe qua người hát hay như vậy."
"Ngài quá khen." Biên Bá Hiền một bộ thuận theo.

"Lý Viên Chủ, những người này của ông từng người đều sẽ nổi tiếng thôi, còn có vị "Quý Phi" kia nữa, cũng hát đi vào tâm khảm tôi đấy.

Nghĩ đến mỗi ngày Đội trinh sát đều toàn chuyện phiền lòng, mỗi lần đi Quảng Đức Lâu nghe hát đều khiến tôi rất hài lòng, lão bản ông có công nha."
Lý Viên Chủ vội vã giơ chén rượu sứ Thanh Hoa hướng về phía Ngô Thế Huân kính một ly.

"Còn phải trong cậy vào Ngô Đội trưởng che chở, sân khấu của chúng tôi nếu không có ngài tán thưởng thật sự sẽ buồn tẻ đến không ra bộ dạng gì rồi," Lý Viên Chủ vẻ mặt nịnh nọt khiến Biên Bá Hiền vừa nuốt miếng rau xuống cổ đã thấy khó chịu.

"Tôi cam đoan, không tới một năm.

Tiểu Biên lão bản sẽ nổi danh khắp Đại Giang Nam Bắc." Ánh mắt Ngô Thế Huân dừng lại trên người Biên Bá Hiền, khiến cậu cảm thấy như cả người như có ngàn vạn con sâu nhỏ đang bò cắn, ngứa ngáy đáng sợ.

"Ngài quá đề cao tôi rồi."
"Haha, Tiểu Biên lão bản quá khiêm tốn, quá khiêm tốn." Ngô Thế Huân nhìn chằm chằm mặt Biên Bá Hiền, "Theo tư chất của Biên lão bản, là chuyện có thể làm được mà."
Biên Bá Hiền đành cuối thấp đầu, trốn tránh ánh mắt như muốn đem mình nhìn thấu của người kia.


Sau khi ăn xong, Lý Viên Chủ chủ động cáo từ, nói để Biên Bá Hiền cùng Ngô Thế Huân tán gẫu thêm một chút.

Lời này có ý gì tất cả mọi người trong lòng đều biết rõ.

Bàn tay Biên Bá Hiền giấu trong tay áo đã lạnh dần, mỗi chỗ hắn đụng vào trên da thịt đều cảm thấy đau.

Ngô Thế Huân dẫn cậu đi dạo trong nội viện, thưởng lãm hoa tươi mà hắn mới cho người làm đem đến mấy ngày trước.

Ánh trăng chiếu vào gương mặt tuấn tú của người nọ, lại khiến Biên Bá Hiền vừa ao ước vừa sợ hãi.

Cậu không rõ tính tình vị Ngô Đội trưởng này rốt cuộc là cái gì.

"Bá Hiền đúng không?" Ngô Thế Huân thoáng nghiêng đầu, nhìn người đang đứng bên cạnh mình, bình thản nói, "Cái tên không tệ."
"Cảm ơn Ngô Đội trưởng đã khen."
"Trên sân khấu, tôi đã nghĩ dung nhan bên dưới nụ cười kinh diễm kia đến tột cùng sẽ là dáng vẻ như thế nào, lại không ngờ xinh đẹp thuần khiết đến nhường này." Ngô Thế Huan đột nhiên để tay lên mặt Biên Bá Hiền, làm cậu hít vào vài hơi lui về sau mấy bước.

"Ngô Đội trưởng..."
"Sao...cậu còn sợ tôi?" Ngô Thế Huân thấy người này có chút né tránh, dứt khoát đưa tay ra kéo đối phương vào trong ngực.

Lồng ngực hắn phát ra âm thanh trầm thấp, Biên Bá Hiền kinh hoảng không biết phải làm thế nào.

Bị một nam nhân xa lạ đột nhiên thân mật khiến cậu rất khó thích ứng, Biên Bá Hiền cả người run rẩy nhưng ánh mắt người trước mặt quá mức dũng mãnh, như thể hắn mới thực sự là Bá Vương.

"Đã vào đây rồi, cậu trốn không thoát đâu." Ngô Thế Huân càng siết chặt hơn lực ôm trong ngực, hắn chính là như vậy, đã quen hưởng thụ cảm giác hưng phấn khi chinh phục.

Nhìn thấy Biên Bá Hiền co rúm lại như một con vật nhỏ lại khiến hắn càng thêm vui thích, vì vậy hắn dùng tay giữ cằm cậu sau đó ghé sát mặt lại.

"Bốp____" một cái tát lanh lảnh rơi vào gương mặt Ngô Thế Huân.

Làm không được, tôi làm không được.

Loại cảm giác này khiến cậu cảm thấy buồn nôn, cậu chịu không được chuyện phải làm việc này với một nam nhân khác.

Không nghĩ tới cái phần gọi là "trung trinh" trong lòng vẫn bị kích phát.

"Cậu muốn chết sao?" ý lạnh trong đôi mắt Ngô Thế Huân càng đậm, thò tay ra bóp cổ Biên Bá Hiền.

Dám ngang ngược với hắn, tuyệt đối không thể nhẫn nhịn.

Ai biết ở tiền viện truyền tới một tràng âm thanh huyên náo khiến cả hai đều liếc mắt nhìn qua.

Một nhân viên cần vụ lảo đảo chạy tới trước mặt Ngô Thế Huân báo cáo, "Đội trưởng, phía trước có một tên muốn xông vào làm loạn, đang đánh lộn với mấy người gác cổng."
Trong lòng bàn tay Biên Bá Hiền phát lạnh, nhất định là Phác Xán Liệt.


Ngô Thế Huân sải bước đi tới cửa cổng.

Quả nhiên, Phác Xán Liệt bị mấy nhân viên cần vụ đưa tới, trên mặt cũng chảy máu.

"Người nào ở đây làm loạn?" giọng nói Ngô Thế Huân lạnh lẽo lại mãnh liệt như hầm băng ngàn năm.

Biên Bá Hiện vội vã chạy tới bên cạnh Phác Xán Liệt đỡ anh, nhanh chóng xin lỗi Ngô Thế Huân.

"Ngô Đội trưởng, anh thả anh ấy đi, anh muốn tôi làm gì tôi đều đồng ý."
Ngô Thế Huân lạnh lùng cười cười, nắm lấy cánh tay Biên Bá Hiền, "Vì người này, cậu bằng lòng vứt bỏ tự tôn?"
"Tiểu Bạch, đừng nói lời thừa với tên mặt người dạ thú này, anh tuyệt đối không cho phép em làm những chuyện...em không muốn!" Phác Xán Liệt gào thét, lại bị người của Ngô Thế Huân nhét vải vào miệng không cho nói nữa.

.

Truyện Điền Văn
"À, tôi nhớ ra rồi, cậu chính là "Bá Vương", chậc chậc chậc, cũng đuổi theo tới chỗ của tôi rồi...thật là làm người khác cảm động.

Nhưng mà Ngô Thế Huân tôi trên đời này ghét nhất là người phá hư chuyện vui của mình." Ngô Thế Huân nhẹ nhàng vuốt cằm, "Người đâu, trước tiên nhốt cả hai vào trong phòng giam rồi mời Lý Viên Chủ tới đây cùng tôi nói chuyện một chút."
Đây chính là cái giá khi nắm quyền lực trong tay.

Chỉ cần một câu cũng có thể khiến kẻ khác từ sinh thành diệt.

Kim Chung Đại bị tiếng ồn ào ở biệt viện làm thức giấc.

Mặc áo khoác lên đứng trước cửa, nhìn thấy Lý Viên Chủ mặt mày đầy sốt ruột đứng lẩm ba lẩm bẩm.

"Sao vậy Viên Chủ?" Kim Chung Đại dụi dụi đôi mắt buồn ngủ.

"Xảy ra chuyện rồi, chuyện lớn...haizz...Xán Liệt và Bá Hiền..." Lý Viên Chủ tức giận tới mức lắc đầu, gã nào ngờ Phác Xán Liệt sẽ xúc động đến mức đi tới Ngô Phủ làm ầm ĩ, mãi đến khi đối phương phái người tới báo con hát của mình bị nhốt lại gã mới biết chuyện.

Vừa nghe đến tin tức có liên quan tới "Xán Liệt", Kim Chung Đại lập tức tỉnh táo.

Gió lạnh liên tục thổi vào ót, làm tóc gáy cậu cũng muốn dựng đứng, không khỏi quấn áo chặt hơn.

Xán Liệt ơi Xán Liệt, vì Bá Hiền anh tất cả đều không màn đến sao?
"Viên Chủ, chờ tôi một chút, tôi đi cùng với ông." Kim Chung Đại cũng không quan tâm đến mình lúc này quần áo không chỉnh tề, đi theo Lý Viên Chủ ra cửa.

Lý Viên Chủ giật mình, sớm đã biết rõ ba người quan hệ thân thiết, nhưng không nghĩ tới Kim Chung Đại quả thật để tâm tới hai người này như vậy.

Gã cũng không đoán được rốt cuộc ở Ngô Phủ đã xảy ra chuyện gì, vì vậy con ngươi đảo một vòng liền đem ý nghĩ của mình nói ra.

"Hai người họ...đắc tội với Ngô Đội trưởng của Đội tuần tra...sợ là chỉ có cậu mới có thể cứu bọn họ thôi...".

Bình Luận (0)
Comment