Phù Sinh Mộng Sát Nông

Chương 19


Chuyện Biên Bá Hiền bị mất tiếng kết thúc với việc Kim Chung Đại mất đi vị trí Chính Đán.

Lý Viên Chủ cũng hiểu rõ đây chẳng qua là hình thức răn đe tạm thời, chỉ cần Ngô Thế Huân trở về Thịnh Kinh, gã vẫn phải một lần nữa đãi ngộ Kim Chung Đại như ngày trước.

Con người chính là như vậy, vào lúc không có bất kỳ giá trị lợi dụng sẽ vô cùng rách nát, mặc kẻ khác chà đạp, nhưng một khi có chỗ có thể xài được lập tức sẽ được người nâng niu như báu vật.

Kim Chung Đại cười bất đắc dĩ, thực ra cậu đã sớm trở thành người mất đi bản thân.

Bất kể là ái mộ Phác Xán Liệt, ký khế ước với Quảng Đức Lâu hay đem dâng thân thể mình cho Ngô Thế Huân, từ đầu đến chân cậu đều không có một chỗ thuộc về mình, cả linh hồn dường như đều bị gió cuốn bay đi.

Ngô Thế Huân đã rời Thịnh Kinh mấy tháng, Kim Chung Đại không thể nào biết được tình hình Ngô Thế Huân lúc này.

Ở Quảng Đức Lâu cũng không có người để tâm sự, cậu sợ lại gặp phải loại người như Đoàn Gia Tân.

Mặc dù tới tận bây giờ cậu cũng không hiểu rõ người họ Đoàn này rốt cuộc có ý đồ gì, vì sao tự dưng lại hãm hại mình.

Tới khi Kim Chung Đại hiểu hết mọi thứ, chỉ có thể cay đắng oán thán chữ "tình" này đã hủy hoại biết bao nhiêu người.

Tràn ngập khổ sở không biết thổ lộ cùng ai, những lúc không diễn xuất Kim Chung Đại liền trốn trong phòng viết thư.

Những lá thư vĩnh viễn không có nơi nhận.

Nói là viết cho Ngô Thế Huân nhưng Hán Quan lớn như vậy, cậu rốt cuộc phải gửi đi nơi nào? Cho nên nói, những lá thư này chẳng qua là viết cho mình.

[Thời gian qua anh có khỏe không? Mỗi ngày cùng các Sư huynh luyện tập, diễn kịch.

Đại sư huynh và Biên sư huynh diễn càng ngày càng nổi danh rồi, cũng chỉ còn sót lại mình em, hình bóng đơn chiếc.]
[Tra tấn, thái độ của tất cả mọi người đối với em hôm nay đều là ghét bỏ.

Bây giờ, đối với hai Sư huynh càng ngày càng xa lạ rồi.

Đi đến bước đường này, chung quy là sai lầm.]
Trên bức thư, một nửa là chữ một nửa trống không điểm thêm không ít nét mực đen, còn có rải rác là nước mắt Kim Chung Đại rơi xuống.

Đem chuyện này viết ra mới là chuyện đả thương người nhất, sau sự việc đó, Phác Xán Liệt gần như không cho cậu có cơ hội tiếp cận Biên Bá Hiền, ngược lại khiến cho nói lời xin lỗi cũng không thành.

Thấm thoắt đã đến năm mới, nhưng một năm này lại khiến Kim Chung Đại cảm thấy vô cùng gian nan.

Mọi người trong đoàn hát quây quần bên một bàn tròn lớn ăn cơm tất niên, không biết là vô tình hay cố ý, họ ép Kim Chung Đại vào một góc.


Cách một bàn đầy ắp thức ăn thơm phức, Kim Chung Đại nhìn thấy hai người ngồi ngay chính giữa, Phác Xán Liệt và Biên Bá Hiền.

Các Sư huynh ra sức mời rượu hai người, Biên Bá Hiền tự nói tửu lượng không tốt, toàn bộ đều để cho Pháp Xán Liệt uống thay.

Mọi người đều vô cùng hào hứng rót rượu cho anh, so với bầu không khí náo nhiệt đằng kia, Kim Chung Đại cảm thấy chung quanh mình bốn phía quạnh quẽ đến độ chiếc đũa cũng muốn đông cứng.

Khẽ đưa mắt nhìn, mượn danh nghĩa gắp rau, Kim Chung Đại nhìn thấy Phác Xán Liệt mặt đỏ bừng, đã rất lâu rồi không thể nhìn thấy anh.

Nhưng cảm giác được ánh mắt đối phương đột nhiên hướng về phía mình liền vội vàng thu ánh mắt lại.

Cảm xúc đang dâng trào liền vội né tránh, trong lúc lơ đãng làm rớt đôi đũa trong tay.

Vì vậy, cậu khom lưng cúi xuống bàn tìm kiếm.

Không biết có phải vì đầu cúi xuống nên tất cả chất lỏng đều dồn lại trên mặt hay không, hai mắt Kim Chung Đại bắt đầu mơ hồ, đôi mắt ướt dần.

Dưới bàn, cậu thấy rõ bàn tay Phác Xán Liệt đặt trên đùi Biên Bá Hiền nhẹ nhàng xoa xoa, mặc dù không nhìn thấy ánh mắt của bọn họ phía trên nhưng từ cử chỉ này có thể cảm thấy được yêu thương nồng nàn mà Phác Xán Liệt dành cho Biên Bá Hiền.

Kim Chung Đại che miệng không muốn ngồi dậy, mặc kệ cho không khí lạnh lẽo làm buốt giá dòng nước mắt nóng hổi.

Dù sao cũng không có ai để tâm tới mình, không phải sao?
Bữa cơm tất niên này, ăn đến lòng đầy chua xót, chi bằng không ăn thì hơn.

Im lặng lượm đôi đũa lên nhẹ nhàng để lên bàn, Kim Chung Đại thối lui ra khỏi bầu không khí không hòa hợp với mình.

Đi một mình trong gió lạnh vào ngày cuối cùng của tháng chạp, Kim Chung Đại không khỏi ôm hai tay co rúm người lại.

Dạo bước thong thả vào một khu vườn nhỏ, Kim Chung Đại cảm thấy cho dù hôm nay đã ở trong một căn phòng lớn, rộng rãi, sáng sủa, gió lạnh cũng không lọt nổi vào nhưng toàn bộ ký ức đẹp nhất của cậu đều ở nơi nhỏ bé, hoang tàn này.

Bởi vì "Cải Cách", một đám Hí Đồng trước kia cũng đã bị giải tán gần hết, chỉ còn lại mấy người cùng tụ họp lại trong thế giới nhỏ của chúng để mừng năm mới.

Nhìn thấy Kim Chung Đại một mình đi loanh quanh trong vườn, một Hí Đồng ngày thường người ta hay gọi là Tiểu Ma Cô vội vã chạy tới.

"Anh...anh là....Tiểu Kim lão bản ở bên kia.

Là vị hát Quý Phi!"
Thằng nhóc bỗng quỳ rạp xuống trước mặt Kim Chung Đại, khiến Kim Chung Đại bị dọa đến loạng choạng.

"Ngài là tấm gương của em, tương lai em muốn trở thành người như anh!"
Khóe miệng Kim Chung Đại hiện ra một niềm vui khó tả.


Nhóc à, đừng trở thành người như anh, khốn khổ vì tình, còn phạm sai lầm, ngày hôm nay cũng không còn tốt đẹp như trong tưởng tượng của em đâu.

Kim Chung Đại nhanh chóng đỡ Tiểu Ma Cô lên, giúp thằng bé phủi đất trên đầu gối.

"Tiền bối, sao anh lại đi qua biệt viện, không phải đang làm lễ mừng trong vườn chính sao?" Tiểu Ma Cô không dám tới gần Kim Chung Đại, mặc dù cậu chỉ mặc một thân áo trắng, trên người tỏa ra vẻ cao quý lại lạnh lùng khiến nó không dám tiếp cận.

"Đã lâu không tới nên mới sang đây nhìn một chút.

Bên kia ồn ào quá, anh thích yên tĩnh hơn."
Nói xong lời này trong lòng lại dâng lên cảm giác bất lực, đây không phải yên tĩnh, rõ ràng bản thân không thể tìm thấy vui vẻ, mới tìm cớ đào thoát.

"Vậy thì hay quá, lát nữa mọi người đang chuẩn bị bắn pháo hoa, nếu anh không chê có thể nán lại một chút để coi cùng tụi em."
Kim Chung Đại mỉm cười đáp lại Tiểu Ma Cô, đưa bàn tay cũng không quá ấm áp nắm chặt bàn tay nhỏ bé của đối phương, tìm một bậc thang sạch sẽ một chút ngồi xuống.

Tiểu Ma Cô thấy cậu thật ra cũng dễ thân cận, cũng không màng đến địa vị của mình so với những đứa trẻ vô danh như nó cao quý hơn bao nhiêu, hoàn toàn không hề kiêu ngạo, trong nội tâm tự nhiên lòng sùng bái Kim Chung Đại càng sâu thêm.

"Nhìn tiền bối giống như có tâm sự, là 30 tết rồi, nên vui vẻ mới phải."
"Ờ...cũng không có gì." Tuy có thiên ngôn vạn ngữ, Kim Chung Đại cũng tuyệt đối sẽ không nhắc tới chuyện này với bất kỳ ai nữa.

Cậu thực sự rất sợ hãi, "Cứ yên lặng ngồi một xíu thôi, lát sau trở về ngủ."
Tiểu Ma Cô không biết cậu buồn vì cái gì, đành phải chạy về phòng gọi đám bạn, lại cầm theo mấy cây pháo hoa đã chuẩn bị sẵn đưa cho Kim Chung Đại.

"Tiền bối, không có cái gì tốt để tặng anh.

Anh hãy đốt mấy cây pháo hoa này đi, để cho phiền não đều theo khói lửa tiêu tán hết."
"Cảm ơn!"
Tuy Phác Xán Liệt đã giúp Biên Bá Hiền cản không ít rượu, nhưng Biên Bá Hiền dính chút rượu vẫn say khướt, đành xin về phòng nghỉ sớm.

Phác Xán Liệt lúc này mới để ý trên bàn đã không có bóng dáng Kim Chung Đại từ sớm.

Đợi đến lúc cơm no rượu say, có mấy người đề xuất chơi vài ván bài giải khuây, dù sao cũng không thể ngồi không đón giao thừa.

Phác Xán Liệt thực sự không thích mấy trò chơi phí não, mượn cớ nói uống rượu choáng váng đầu óc muốn ra ngoài hít thở không khí một chút.

Quả thật, anh cũng có chút chóng mặt, vừa ra khỏi cửa liền thấy bốn phía tối đen, nhìn không ra đông tây nam bắc, cũng may một luồng gió lạnh thấu xương phả lên mặt làm anh tỉnh táo hơn nhiều.

Vốn định lôi kéo Biên Bá Hiền cùng đốt pháo hoa nên đã nhờ các huynh đệ chuẩn bị cho mấy cái, nhưng vừa nãy đến bên ngoài phòng Biên Bá Hiền, phát hiện đèn đã sớm tắt, cũng không đành lòng đánh thức cậu ấy nên đành tự mình đi đến hậu viện đốt.


Tiểu Ma Cô thấy Kim Chung Đại chỉ nắm chặt mấy cây pháo hoa trong tay ngẩn người mà không động đậy, đành phải giật giật vạt áo cậu.

"Tiền bối, để em đốt cho." liền cầm lấy cây pháo hoa, tìm que diêm đốt lên.

Nhìn lửa khói tươi đẹp bắn ra nhấp nháy, Kim Chung Đại nhất thời chìm đắm.

Đột nhiên nhớ tới ngày sinh nhật, trên chiếc bánh ngọt Phác Xán Liệt tặng mình cũng có những ngọn nến đủ màu sắc lấp lánh, dường như xuyên thấu qua ánh lửa lập lòe thấy được bóng dáng Phác Xán Liệt.

Cậu lắc đầu thật mạnh, rõ ràng một giọt rượu cũng không uống, ngược lại giống như say rồi, trước mắt cứ thế xuất hiện ảo ảnh.

Thế nhưng bóng dáng kia là thật, đúng là Phác Xán Liệt đang đi vào biệt viện.

Anh cũng không phát hiện từ phía xa Kim Chung Đại đang ngồi trên bậc thang thẫn thờ ngắm pháo hoa.

Bộ quần áo sẫm màu khia ngày càng rõ hơn, Kim Chung Đại cảm thấy bệnh của mình đã hết thuốc chữa rồi.

Nhưng thôi, bất kể là say hay mộng, lễ mừng năm mới này cũng chẳng dễ dàng gì, điên một trận thì đã sao.

Sợ ánh lửa này dần tắt sẽ mang đi mộng đẹp của mình, Kim Chung Đại vội vã đốt tiếp một cây, nâng lên đong đưa trước mặt,
"Xán Liệt à, năm mới vui vẻ!"
Chúc mừng một câu đối với bóng dáng ngày càng rõ ràng kia, trong đôi mắt Kim Chung Đại cũng lấp lánh ánh sáng pháo hoa.

Mặc dù chỉ là tưởng tượng ra anh, nhưng vẫn là vẻ mặt cực kỳ căm hận em như trước.

Kim Chung Đại cười khổ.

"Cậu ở đây làm gì?" giọng nói lạnh như băng làm Kim Chung Đại bừng tỉnh, sợ đến mức cây pháo hoa trong tay cậu đã rớt xuống đất tắt mất trước khi nó kịp cháy hết.

Lúc này lấy lại tinh thần mới phát hiện hết thảy vừa rồi đều là chân thật, chính cậu không say, cũng không phải mộng.

Kim Chung Đại lập tức đứng dậy, nơm nớp lo sợ đáp lại Phác Xán Liệt.

"Em...em thấy hơi chán nên đi ra ngoài thư giãn một chút, trùng hợp tới đây, Tiểu Ma Cô nói sắp đốt pháo hoa nên mới đang chờ." Cậu không dám giương mắt nhìn Phác Xán Liệt, sợ ánh mắt bén như hai lưỡi kiếm lại vạch thêm trong lòng mình thêm mấy vết thương.

Phác Xán Liệt vốn nhìn cậu cũng có chút tức giận, nhưng vừa rồi nghe được lời Kim Chung Đại nói, trong lòng lại mềm nhũn ra.

Anh nghĩ mình nhất định say rồi mới không thể phân biệt được rõ ràng, tại sao lúc này lại cảm thấy đồng cảm, thương hại cho người đã từng tổn thương Biên Bá Hiền.

"Vầy đi...!tôi cũng có mấy cây, không bằng cùng nhau đốt." Phác Xán Liệt đưa mấy cây pháo trong tay cho Tiểu Ma Cô.

Tiểu Ma Cô cảm thấy năm sau mình nhất định sẽ rất may mắn, tối nay bỗng nhiên được gặp cả hai vị Đại tiền bối, liền hấp tấp nhận đồ rồi chạy về phía đất trống châm lửa.

"Em..." Kim Chung Đại chỉ là cảm thấy hiếm khi Phác Xán Liệt còn có thề đứng bên cạnh mình như vầy, lại không biết nói gì để không khí giữa hai người bớt khó xử.

Lời vẫn chưa nói ra khỏi miệng đã bị pháo bông nổ vang trời nuốt chửng.

Nhiều đốm pháo bông rực rỡ, lộng lẫy nở rộ trước mắt Kim Chung Đại, lại khiến cảm xúc trong lòng cậu trăm mối ngổn ngang.


"Bùm___"
[Thiên trường địa cửu]
Trong khoảnh khắc, Kim Chung Đại cho rằng mình hoa mắt, ra sức dụi dụi, thế nhưng mấy chữ kia sau khi phóng to đến cực đại đã biến mất.

Lại một tiếng "Bùm___"
[Bách niên hạnh phúc]
Lúc này, Kim Chung Đại quýnh quáng đến độ lập tức quay đầu nhìn Phác Xán Liệt.

Sắc mặt đối phương lại nặng nề đến mức khiến cậu sợ hãi.

Kim Chung Đại không lên tiếng, trơ mắt nhìn chằm chằm vào những chữ pháo bông kia, không đành lòng bỏ qua một giây phút nào.

Mặc dù cậu đoán được đây là chuẩn bị cho người kia, nhưng bây giờ người xem chính là mình, cho dù không phải chân thật, thôi thì cứ để bản thân đạt được chút thỏa mãn đi.

"Kim Chung Đại, đừng mơ mộng viễn vông!" Phác Xán Liệt đột nhiên quay người bóp cổ Kim Chung Đại, nhìn thấy bộ dạng mơ ước của cậu, trong lòng tràn đầy phẫn nộ gằn từng chữ, "Tôi...nói...cái...này...không...phải...dành...cho...cậu.

Đừng...vọng...tưởng...!tôi...sẽ...thích...cậu!"
Nhìn Kim Chung Đại đến mức như nhìn thấu ánh pháo hoa rực rỡ trên nền trời, Phác Xán Liệt cảm thấy vô cùng châm chọc.

"Khụ khụ khụ..." Kim Chung Đại từ trong kẽ răng phun ra mấy chữ, "Em biết rõ anh không thích em..."
Thế nhưng mà, anh có thể bao dung với em hơn không, để em giữ lại một chút niệm tưởng là tốt rồi.

Em đã bệnh đến phát điên, đã không còn thuốc chữa.

Cứ tiếp tục như vậy, em sợ chính mình không chịu đựng nổi nữa.

Xán Liệt à, đây là năm mới, coi như tặng em một lời chúc hư vô cũng không thể sao?
Tại sao lại tàn nhẫn vạch trần.

Lệ tuôn trào giữa hai mắt, nhỏ trên mu bàn tay Phác Xán Liệt lại khiến anh đau nhức như bị lửa thiêu đốt.

Anh không dám nhìn vào đôi mắt Kim Chung Đại, sợ chính mình lại lần nữa mềm lòng khiến tất cả mọi người lại rơi vào vòng xoáy thống khổ vô tận.

Thế nhưng bàn tay đang bóp cổ đối phương lại đau đớn không tên, như đang nắm một mảnh thủy tinh từng cạnh đều sắc nhọn, mỗi một lần dùng lực đều cắt trả lại vào trong da thịt, mạch máu của mình.

Kim Chung Đại nhìn pháo bông đầy trời, hai mắt đẫm lệ, cậu cố mỉm cười vào khoảnh khắc năm mới đến.

Có như vậy, cậu mới có thể chịu ít thống khổ hơn trong năm tới.

Đến lúc Kim Chung Đại tỉnh táo lại mới hiểu ra trận pháo hoa này đã sớm định trước hết tất cả kết cục.

Đêm đó pháo hoa cháy đến chói mắt, cháy đến khắc cốt ghi tâm, cháy khô nước mắt Kim Chung Đại, cũng cháy dứt tiếng lòng Phác Xán Liệt.

Giống như pháo hoa Bỉ Ngạn trong sinh mệnh, trước lúc rực rỡ không tương ngộ, sau khi nở rộ là biệt tăm..

Bình Luận (0)
Comment