Phù Sinh Mộng Sát Nông

Chương 37


Đáng tiếc, không có nếu, chỉ có kết quả.
Ai có ngờ hôm nay người kia cũng tình cờ ăn cơm trong tiệm này, đúng là không khéo không thành sách.

Kim Chung Đại vốn dĩ trong lòng không sợ hãi, không gợn sóng bây giờ lại nổi lên nhộn nhạo.
Sắc mặt Phác Xán Liệt cũng không tốt mấy.
Chứng kiến Kim Chung Đại vẻ mặt tười cười gắp rau cho người đàn ông đối diện, nghĩ thầm cậu nhất định đang "tiếp khách", mất mác cũng phẫn hận đồng thời trỗi dậy.

Anh đứng lên, từng bước đi về phía Kim Chung Đại.

Tuy anh biết rõ, sự xuất hiện của mình cũng không thể làm gián đoạn được "tình nồng ý mật" của người trước mặt.
"Chung Đại..."
Kim Chung Đại không giương mắt lên nhìn anh.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy Phác Xán Liệt ngồi cách đó không xa, cậu liền thay đổi vẻ mặt như đang tìm mọi cách nịnh nọt Kim Chung Nhân.

Khuôn mặt vốn dĩ bình tĩnh, lạnh lẽo như băng bỗng như nước mùa xuân bị hòa tan, ào ạt tuôn chảy về phía Kim Chung Nhân, hơn nữa cậu thinh thoảng còn chủ động gắp rau cho Kim Chung Nhân khiến đối phương cũng không hiểu xảy ra chuyện gì.
Mãi đến lúc Kim Chung Nhân nhìn thấy Phác Xán Liệt đứng trước bàn, mới ngộ ra.

Cũng đành làm kẻ biết thời biết thế, cùng Kim Chung Đại diễn một tiết mục không chê vào đâu được, sắm vai một đôi yêu nhau, đằm thắm keo sơn.
Thấy gọi cậu "Chung Đại" cũng không nhận được phản ứng, Phác Xán Liệt lập tức sửa lại, bất đắc dĩ anh kêu cậu là "Thần nhi".
Một tiếng này khiến Kim Chung Đại ngồi có chút không yên, toàn thân nổi da gà.

Cũng không biết người này cố tinh giở trò để ứng phó với mình hay thế nào nhưng xem ra bữa cơm này nuốt không trôi nữa.
"Vị tiên sinh này có cần gì sao?"
Kim Chung Nhân lễ phép dùng khăn ướt lau miệng trước, sau đó mỉm người, ngước mắt lên nhìn Phác Xán Liệt.
"Phác trưởng quan, thật là đúng dịp.

Nếu ngài muốn cùng ngồi xuống dùng cơm, tôi có thể kêu nhân viên lấy thêm một bộ chén đũa nữa." Kim Chung Đại vẫn là mở miệng trước, làm ra vẻ như vẫn ổn, gắp bỏ vào chén Kim Chung Nhân một miếng thịt trước mặt Phác Xán Liệt, tay còn lại nắm chặt tay đối phương.
Tình hình lúc này có lẽ cũng rõ ràng rồi, Phác Xán Liệt cần gì phải tự mình chuốc thêm khổ, cắn chặt răng nặn ra một nụ cười miễn cưỡng, lẳng lặng quay người bỏ đi.


Ánh mắt Kim Chung Đại cũng theo bóng dáng mờ dần của đối phương mà khôi phục lại vẻ lạnh lẽo ban đầu.
"Cảm ơn!"
Kim Chung Đại dừng một chút, cuối cùng vẫn nói ra những lời này.
"Vừa nãy, người kia...gọi anh..."Chung Đại"? Cho nên "Thần" không phải tên thật của anh à." Kim Chung Nhân cũng không cố tình mừng rỡ, chỉ là tiến thêm được một bước trong việc hiểu thêm gì đó về đối phương nên trong lòng cảm thấy có chút khoan khái, "Vậy, về sau tôi có thể gọi anh là "Chung Đại" không?"
"Không thể."
"Xem anh vừa rồi, rõ ràng là biết cười.

Cớ sao lại nhất định phải làm mặt nghiêm như vậy? Cho dù anh với người lúc nãy có thâm thù đại hận gì thì người trước mặt anh hiện giờ là tôi, cũng không cần phải mặt lạnh như vậy, huống chi tôi coi như cũng giúp anh một chuyện, chỉ hy vọng Thần tiên sinh có thể vui vẻ mà ăn một bữa cơm thôi..." Kim Chung Nhân cũng không còn thấy ngon miệng, cầm chiếc đũa chọt chọt rau trong chén, tiếp tục lầm bầm, "Tôi vốn cho rằng mình có thể cả đời không lo không nghĩ, cuối cùng nửa tháng qua đã làm tôi biết đời người gian khổ thế nào rồi.

Nếu như hôm nay không phải lại nghe anh hát một khúc, tôi chỉ sợ cảm xúc của mình cũng sắp hư mất rồi.

Tôi cũng không có ý xấu, chỉ hy vọng dùng chân thành đổi lấy chân thành mà thôi."
Kim Chung Đại có chút nghẹn lời, theo cậu biết, tuổi Kim thiếu gia so với mình nhỏ hơn một chút, nghe lời cậu ta nói xong cũng không biết nên khóc hay cười.

Thấy Kim Chung Nhân một bộ giày da, Âu phục bảnh bao, đoán chừng hẳn la người có thể làm nên chuyện lớn thế nhưng trong lời nói, từng câu từng chữ rõ ràng lại như một đứa trẻ đang làm nũng.
Chí ít, lúc bốn mắt nhìn nhau, Kim Chung Đại vẫn cảm thấy vị Kim thiếu gia này không giống những kẻ ham mê sắc dục kia.

Có thể đúng như cậu ta nói, chỉ là muốn dùng thành ý đổi lấy thành ý thôi.
Chỉ cầu ông trời đừng để tôi lại gặp lầm người.
Bởi vì vậy, biểu lộ của Kim Chung Đại cũng hòa dịu đi không ít, khóe miệng cũng tự nhiên nhếch lên một đường cong rất đẹp.

Toàn bộ đều rơi vào trong mắt Kim Chung Nhân.
Xem ra, những khúc mắt của đối phương với mình cũng giảm đi không ít.
"Mới nãy, cảm ơn Kim thiếu gia ra tay tương trợ."
"Không có gì, nên làm mà."
Kim Chung Nhân không dám hỏi về chuyện Phác Xán Liệt, sợ lại bị ăn canh chặn cửa.

Nhưng bữa cơm này cuối cùng cũng giúp quan hệ hai người được hóa giải không ít, cũng coi như đáng giá.

Sau khi ăn xong vốn cậu còn định tiễn Kim Chung Đại về nhưng thấy Lý Thái Dân đang đậu xe trước cửa quán cơm đợi mình, liền bỏ đi ý định.
"Như vậy, "Chung Đại" đi đường cẩn thận." Kim Chung Nhân vẫy vẫy tay với Kim Chung Đại rồi lên xe nhà mình, nhưng ánh mắt vẫn gắn lên người Kim Chung Đại, mãi cho đến khi xe quẹo vào ngã tư nhìn không thấy bóng dáng người kia nữa mới thôi.
Ha ha, đúng là một vị thiếu gia đặc biệt.
Hôm nay, Đô Khánh Tú không theo bên người, Kim Chung Đại cảm thấy thoải mái đi nhiều.

Cũng không phải cậu ấy hạn chế tự do của mình, năm năm nay Kim Chung Đại biết rõ, đứa nhỏ này vì giữ lời với Ngô Thế Huân mà hết lòng hết dạ chăm sóc một kẻ không có chút quan hệ huyết thống như mình.
Nhớ khi đó, Kim Chung Đại hoàn toàn tuyệt vọng vì Phác Xán Liệt giết Ngô Thế Huân, vốn định kết liễu mình để đi theo Ngô Thế Huân, cuối cùng lại được đứa nhỏ này cứu, sau đó đem theo một ít tài sản Ngô Thế Huân lén để lại rồi đưa cậu rời khỏi Thịnh Kinh, nơi đầy rẫy thị phi.
Kim Chung Đại không thể quên được cái mũ "khắc tinh" bị người đời chụp lên, sợ mình lại làm liên lụy đến Đô Khánh Tú vô tội, trong khoảng thời gian đó cũng không ít lần cố ý nổi giận đuổi cậu ấy đi, thế nhưng từ sau khi ông nội qua đời, Đô Khánh Tú cũng chỉ còn một thân một mình cho nên chết sống đều không chịu rời khỏi Kim Chung Đại, hai người bề ngoài đều trông như chủ tớ, thế nhưng Kim Chung Đại vẫn là một con người có máu có thịt, trong lòng đã sớm coi đứa nhỏ này như người thân duy nhất trên cõi đời này rồi.
Nhưng mà, Kim Chung Đại biết rõ, là một con hát, bản thân như một đóa lục bình, hoàn toàn không biết đâu là ngày tàn, dù không còn dây dưa với những chuyện xưa người cũ kia nữa, cậu đều hy vọng mình có thể cố gắng để Đô Khánh Tú quay lại cuộc sống bình thường, thành gia lập nghiệp, không nên đi theo mình làm trễ nại nhân sinh, lãng phí thanh xuân.
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng đã sắp tới cửa nhà, bước chân Kim Chung Đại cũng nhanh hơn, đột nhiên cậu bị một lực mạnh kéo vào trong một con hẻm.
Một bóng đen cao lớn phủ xuống, che khuất toàn bộ ánh sáng chiếu tới tầm mắt cậu nhưng Kim Chung Đại cũng không bối rối, mùi hương quen thuộc này khiến cậu không có lý do để sợ hãi.
"Ha...anh đúng là âm hồn bất tán."
Chỉ một câu hờ hững, lực mà đối phương đang đè lên người cậu cũng yếu dần đi một chút.
"Biết em ở gần đây, cho nên muốn tới...!thăm em." Phác Xán Liệt cảm thấy đã nhiều năm như vậy mình vẫn ăn nói vụng về, dỗ dành người khác cũng không nói được, nếu không hiểu lầm giữa hai người cũng đã không sâu như hôm nay.
"Phác trưởng quan, ngài thực sự là rảnh rỗi đến không ngờ đó.

Bây giờ, nơi nào cũng chiến tranh loạn lạc, nguy nan, ngài lại còn có thời gian thong thả "trêu hoa ghẹo nguyệt"...!tại hạ thực sự bội phục."
Chỉ có cách đem tàn độc dùng như một lá chắn mới có thể đoạn tuyệt được với hết thảy thị phi quấn quanh mà thôi.
Phác Xán Liệt, chúng ta đều thấy rõ, việc đã đến nước này, khó có thể quay đầu lại.
Vì sao anh cứ mãi chấp mê bất ngộ(1).
"Anh muốn đưa em đi gặp một người." Lời Phác Xán Liệt nói nhẹ nhàng tiến vào tai Kim Chung Đại, nếu không phải bốn bề đều bị bóng tối vây quanh không tìm thấy chút ánh sáng, chỉ sợ vành tai âm thầm ửng đỏ kia đã khiến lòng người rối loạn rồi.
"Tôi tại sao phải đi theo anh." Kim Chung Đại đẩy người đàn ông trước mặt, muốn lách đi qua.
"Đoàn Gia Tân...em không muốn gặp hắn sao?"
Cậu lập tức sững sờ, đứng chết lặng tại chỗ, cái tên kia như một cây kim đâm vào đầu Kim Chung Đại, khiến cậu không cách nào nhúc nhích.
A, người tốt sống không lâu, tai họa lại tồn tại ngàn năm.
Đi theo Phác Xán Liệt lên xe, Kim Chung Đại không nói một lời.

Cậu không rõ hai người ngấm ngầm làm gì, ít nhất trong ấn tượng của mình, nếu không phải hai người này năm đó "cùng cấu kết làm việc xấu", nhất định không có chuyện Ngô Thế Huân bị hại chết.

Phác Xán Liệt đưa Kim Chung Đại đến Phủ đệ của mình, Kim Chung Đại sợ sẽ có bẫy, do dự một hồi mới theo vào, ai biết Phác Xán Liệt lại dẫn cậu vào một con đường nhỏ u ám, đi thẳng một lúc mới phát hiện đó là một căn phòng tối.
"Em vô đi." Phác Xán Liệt mở khóa, vốn định thò tay kéo Kim Chung Đại, cuối cùng vẫn là giơ lên giữa không trung rồi từ từ buông xuống.
Kim Chung Đại chứng kiến dáng vẻ của anh, trong lòng đột nhiên xúc động.
Trong phòng tối chỉ có một ngọn đèn tường lờ mờ, Kim Chung Đại qua hàng rào sắt nhìn thấy một người đang nằm rạp dưới dất.

Không, bộ dạng kia quả thực không dám dùng người để hình dung.
"Xán Liệt...!Xán Liệt...!tôi sai rồi...!nhanh cho tôi chút thuốc..."
Kim Chung Đại chỉ nghe thấy giọng nói hơi quen thuộc kêu gào thảm thiết, thế nhưng giọng nói kia đã mất đi vị, không còn trong trẻo như xưa nữa.
"Đoàn Gia Tân, mày nhìn kỹ coi ai tới."
Người mặt đầy cặn dầu ngẩn đầu lên, sau khi thấy người đứng bên ngoài song sắt liền nhào tới như một con chó dữ.
"Kim Chung Đại! Kim Chung Đại! Tiện nhân mày vậy mà vẫn còn sống."
Đoàn Gia Tân đã sớm mất đi lý trí, dường như cũng không màn tới cơn nghiện đang phát tác dày vò, gã giờ phút này chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi nó.
Kim Chung Đại không lường được Đoàn Gia Tân sẽ gặp kết cục như vậy.
"Tôi đương nhiên phải còn sống chứ, phải thưởng thức bộ dạng của anh bây giờ cho thật kỹ chứ."
Cậu sẽ không bao giờ là một Kim Chung Đại nhu nhược, bị người khác lừa gạt nữa.

Phác Xán Liệt nhìn vẻ mặt người bên cạnh nhếch mép cười lạnh, mặt không có chút dị thường, anh thở dài.
"Mày...!mày...!mày...!tên tiện nhân này...!tao muốn giết mày!!!"
Đoàn Gia Tân thở hổn hển, siết chặt song sắt muốn kéo Kim Chung Đại, lại bị đối phương nhẹ nhàng, linh hoạt né được.
"Anh ta vì sao thành như vậy?" Kim Chung Đại không có giương mắt lên nhìn Phác Xán Liệt, lạnh nhạt hỏi.
"Theo người ta hút thuốc phiện, nha phiến nên tàn phế."
"Phác Xán Liệt, mày cũng không phải loại gì tốt, đừng tưởng lấy tao ra thì có thể rửa sạch sự thật là mày giết Ngô Thế Huân!" Đoàn Gia Tân như nghĩ tới điều gì, Ngô Thế Huân là điểm yếu của Kim Chung Đại, gã đã rơi vào kết cục này rồi, đương nhiên cũng không để kẻ khác sống dễ chịu.
Nhắc đến ba chữ "Ngô Thế Huân", Kim Chung Đại rốt cục cũng có phản ứng, cậu nghiêng đầu nhìn Phác Xán Liệt, trong ánh mắt có khinh miệt, có mỉa mai.
"Còn mày nữa, Kim Chung Đại, tao thực cảm thấy đáng tiếc cho Biên Bá Hiền, Bạch Bạch hy sinh cho lũ tiện nhân chúng mày.

Sớm biết vậy đáng lẽ tao phải giết mày trước tiên.

Người vô tội nhất thực ra là Biên Bá Hiền đó, các người có cảm thấy xấu hổ hay không, vậy mà còn thông đồng với nhau ở cùng một chỗ."
"Anh nói gì?"
Kim Chung Đại hoàn toàn mặc kệ trên người đối phương dơ bẩn cỡ nào, dùng lực hung hăng nắm lấy tay Đoàn Gia Tân.
"Sao? Nếu không phải là mày, Biên Bá Hiền đã không phải chết.

Ha ha ha ha...."
Kim Chung Đại cảm thấy có chút choáng váng, liên tưởng đến những chuyện năm đó không khỏi phát lạnh, chân đang đứng thẳng loạng choạng lui về sau mấy bước, Phác Xán Liệt thấy thế liền đỡ lấy cậu.


Ai biết đối phương lại thuận thế thò tay tới bên cạnh eo anh, đoạt đi súng bên hông, sau đó "pằng" một tiếng, mọi âm thanh đều đột nhiên im bặt.
Phác Xán Liệt nhìn vẻ mặt âm u, tàn nhẫn của Kim Chung Đại, không nói nên lời.
Anh đã không còn có lòng tin, rằng mình có thể gọi người ngày xưa quay trở lại, thời gian đã mang đi Kim Chung Đại ngây thơ, chỉ để lại một "Thần lão bản" lạnh lùng bên trong thân xác Kim Chung Đại mà thôi.
Kim Chung Đại cũng không đoạt mạng Đoàn Gia Tân mà chỉ bắn vào đầu gối gã, thề sẽ để gã phải nếm trải hết tất cả những dày vò cho những tội nghiệt mà gã đã gây ra.
"Mày có ngon thì giết tao đi.

Mày bây giờ không giết tao, sau này tao trả thù thì đừng hối hận." bụm lấy vết thương trên đùi lăn qua lộn lại, Đoàn Gia Tân vẫn không quên nói mấy lời hung ác.

Nhưng đối với Kim Chung Đại mà nói, cũng chỉ tựa như gã hề nhãi nhép, vô dụng.
"Sắp chết tới nơi còn mạnh miệng, được, tôi chờ anh tới tìm tôi tính sổ đây, chúng ta sẽ tính...!toán...!sạch sẽ...!từng...! chút...!một."
Đoàn Gia Tân cuối cùng cũng thấy rõ.
Một Kim Chung Đại như vậy, gã đấu không lại.
Cũng cảm thấy mất mác như vậy, còn có người đứng một bên không lên tiếng từ nãy tới giờ, Phác Xán Liệt.
"Chuyện quá khứ..."
"Chuyện quá khứ cứ vậy cho qua đi, Phác Xán Liệt, tôi chỉ muốn nói lại cho rõ, tôi không muốn có bất kỳ gút mắc gì với anh nữa.

Anh muốn cho tôi xem tôi cũng đã chứng kiến rồi, vẫn là câu nói cũ, một mạng đổi lấy một mạng.

Tôi dùng Ngô Thế Huân của mình đổi lấy Biên Bá Hiền, người anh yêu.

Cho nên mọi chuyện đã thanh toán xong rồi."
Dưới ánh trăng, hai người sắc mặt không đổi.
Kim Chung Đại hy vọng tối nay là điểm cuối, triệt để vẽ một dấu chấm hết cho quá khứ của bọn họ.
Nên dừng ở đây thôi.
"Chung Đại...!không...!Thần Thần...!Nếu như em không muốn tiếp tục làm người của ngày xưa, vì sao không thể dùng thân phận mới tiếp nhận anh?"
"Đáng tiếc không có cái gọi là nếu, như anh đã thấy, tôi đã có người trong lòng."
"Là hắn sao?"
Phác Xán Liệt không thể quên được người đàn ông mình nhìn thấy hôm nay, bàng hoàng nhận ra trên người hắn cũng có vài phần cảm giác tương tự như Ngô Thế Huân.
"Ừ."
Không phản bác được, Phác Xán Liệt nhìn bóng trăng chiếu lên hình dáng Kim Chung Đại, người trước mắt tựa hồ như có thề bốc hơi trong không khí bất kỳ lúc nào, cuối cùng không bắt được nữa rồi.
- ----------
(1) chấp mê bất ngộ: u mê không chịu tỉnh ngộ.

Bình Luận (0)
Comment