Phù Sinh Mộng Sát Nông

Chương 47


"Phác Xán Liệt, Phác Xán Liệt, Phác Xán Liệt, tôi muốn giết hắn!" giờ phút này, Kim Chung Nhân tựa như mãnh thú đang phát điên muốn tấn công người khác, Kim Chung Đại thấy mặt bàn bị Kim Chung Nhân đấm xuống đã lõm một miếng.

Nghe được sự thật này, cậu trái lại rất bình tĩnh, không biết đã sớm tập thành quen đối với việc Phác Xán Liệt làm như vậy lần nữa hay là nguyên do khác.
"Thiếu gia, Lão gia làm sao có thể là người của Đảng ngầm được chứ, nhiều năm qua ngài ấy luôn hết lòng cẩn trọng vì gia nghiệp, thực đau lòng."
Vừa nhắc tới từ "Đảng ngầm" này, Kim Chung Đại do dự một hồi.

Kim lão gia là Đảng ngầm? Tại sao cậu chưa từng nghe các đồng chí nhắc qua, dù vậy, Phác Xán Liệt cũng là người Đảng ngầm, càng sẽ không sát hại đồng chí mới đúng, e là có nguyên nhân nào đó.
"Chung Đại, em trở về Phổ Hải một chuyến, em không thể để cha mình chết không rõ ràng như vậy."
"Chuyện này, Phổ Hải bây giờ rất không an toàn, cậu trở về lúc này tôi không an tâm, sợ sẽ gặp chuyện không may." Kim Chung Đại không muốn Kim Chung Nhân làm việc tùy tiện, tuy cậu đã lâu không tham gia hoạt động Đảng ngầm, nhưng cậu biết rõ, lão hồ ly họ Thẩm kia bắt người Đảng ngầm trắng trợn như vậy, bên dưới Phác Xán Liệt càng nguy hiểm, nếu Kim lão gia bị xử tử vì bị buộc tội là phần tử Đảng ngầm, Kim Chung Nhân đi lần này càng bị nghi ngờ có liên quan.
"Thiếu gia, nghe nói Lão gia bị bắt nguyên nhân là cấu kết với Đảng ngầm còn viện trợ cho họ trong một thời gian dài.

Lúc đó, một toán lính tới nhà, đập phá đánh người loạn lên y như thổ phỉ.

Lão gia, Lý thiếu gia và cả quản gia nữa lập tức bị bắt, Sĩ quan kia nghi ngờ người nhà chúng ta cũng có tham dự nên hắn ta cũng bắt chúng tôi đi tra khảo, cuối cùng sau khi Lão gia bị xử bắn cũng không biết sao, có người thả chúng tôi ra.

Chúng tôi tháo chạy tứ tán khắp nơi, tôi cũng thành như bây giờ." người thợ tỉa hoa vừa lau nước mắt vừa nói, khiến Kim Chung Nhân càng thêm xác định mình phải đi Phổ Hải một chuyến.
"Vậy, Dân ca đâu?"
"Lý thiếu gia bây giờ sống chết ra sao cũng không biết nữa, tôi thấy, chỉ sợ cũng..." người thợ tỉa hoa biết rõ Kim Chung Nhân và Lý Thái Dân tình như thủ túc, tin tức này đương nhiên không dễ chịu.
Kim Chung Nhân ngửa mặt gào thét, rồi quỳ phịch xuống đất.
Cậu với tư cách là con trai, lúc cha qua đời cũng không thể đưa tiễn, thật sự bất hiếu.

Hôm nay, cha chết oan, kẻ hại người còn có thể ngồi vững vàng trên cao, mình làm sao có thể nuốt trôi cơn tức này.

"Chung Nhân, thật sự không được, tôi cùng đi với cậu."
"Không, anh với A Tú ở lại đây là được, chờ em trở về." Kim Chung Nhân một là không muốn Kim Chung Đại đi theo cậu xảy ra chuyện, hai là không muốn Kim Chung Đại đối mặt với người kia lần nữa.
Thế nhưng, Kim Chung Đại làm sao giải thích với Kim Chung Nhân đây, chuyện Kim lão gia chắc chắn có uẩn khúc, có lẽ sau lưng Phác Xán Liệt có nỗi khổ tâm nào đó.
"Chung Nhân, có lẽ người kia cũng không cố ý hại chết Kim lão gia đâu.

Anh ta..."
"Chung Đại! Anh đến bây giờ vẫn chưa buông bỏ được hắn ta sao? Hắn giết cha của em! Vậy mà anh còn nói hắn không cố ý!" lần này, Kim Chung Nhân thật sự phát điên, đột nhiên nắm hai vai Kim Chung Đại rống lên.

Kim Chung Đại có thể hiểu được tâm trạng lúc này của Kim Chung Nhân, cái gì đều nghe không lọt, thậm còn thêm nghi ngờ lung tung.

Thế nhưng mà, Kim Chung Nhân lại không thể khống chế, quát lên, "Thực ra anh còn để ý tới hắn! Nhưng hắn thì sao? Lạnh lùng vô tình, giết người vô tội, thậm chí chính hắn ta thừa nhận tất cả những gì hắn làm với anh đều là vì trả thù.

Vì hắn không quên được người đã an nghỉ dưới suối vàng kia, Chung Đại, anh sao phải khổ sở nhớ mãi không quên được hắn chứ?"
"Đừng nói nữa." Kim Chung Đại thật ra rất sợ hãi, sợ mình lần nữa bị buộc phải đối mặt với sự thật kia, chính cậu từng khao khát Phác Xán liệt sẽ yêu mình, nhưng ngày đó cuối cùng cũng tới, tình yêu của anh ấy tới quá đột ngột khiến cậu nghĩ mình đang mơ.

Nếu như nói không phải anh ấy cảm thấy nợ mình vì đã giết hại Ngô Thế Huân thì đúng là đến bây giờ Phác Xán Liệt vẫn sẽ ghi hận vì mình đã hại chết người trong lòng anh ấy.
"Cậu đi đi...!Tôi không cản cậu nữa, đi đi, hỏi cho rõ ràng, rành mạch." ngữ khí Kim Chung Đại lạnh nhạt xuống, "Tôi chẳng qua là có suy đoán của riêng mình, không muốn cậu xúc động làm ra việc gì ngu ngốc, nhưng thực ra các người đều giống nhau, các người ngoại trừ đào khoét vết thương cũ của tôi, xát muối thì còn làm gì nữa? Cậu đi đi, Kim Chung Nhân, tôi thật sự sẽ không ngăn cản cậu."
"Chung Đại, Chung Đại, anh đừng giận, vừa nãy là em không biết lựa lời, nhưng em không thể để cha mình chết bất minh như vậy! Anh yên tâm, em sẽ chú ý an toàn, đi sớm về sớm.

Anh với A Tú ở nhà chăm sóc tốt Tiểu Kiệt, em hứa sẽ bình an vô sự trở về, được không?" Kim Chung Nhân nhìn dáng vẻ Kim Chung Đại, ý thức được mình quá thất lễ, trong lòng vừa mâu thuẫn vừa nôn nóng.
"Được, chúng tôi đợi cậu."
Trên đường đi Phổ Hải, Kim Chung Nhân tưởng tượng ra rất nhiều cảnh tượng cùng Phác Xán Liệt giằng co.


Đối mặt với kẻ thù giết cha, cậu nên làm gì? Bản thân coi như là "một nửa văn nhân", có địch nổi đối phương là một Sĩ quan cầm súng không? Đáng nói nếu ngôn ngữ hữu dụng thì trên đời tại sao lại có nhiều chiến tranh đến vậy?
Nhưng Kim Chung Nhân không biết, thực ra lúc cậu đi không bao lâu, Kim Chung Đại đã âm thầm theo sát cậu về Phổ Hải.

Kim Chung Đại vô cùng không yên lòng, sợ Kim Chung Nhân sẽ gặp phiền toái nếu bốc đồng, mà đối với chuyện Phác Xán liệt sát hại Kim lão gia, cậu có thể lấy được chút tin tức từ chỗ Kim Tuấn Miên và Trương Nghệ Hưng.
Nhưng ai biết đi tới Phổ Hải, mới biết Trương Nghệ Hưng đã bị điều đi tới nơi khác làm quân y.

Trong lòng Kim Chung Đại run lên một trận, hôm nay Phác Xán Liệt và Trương Nghệ Hưng cùng ở trong một quân khu, chẳng lẽ Thẩm tư lệnh đã phát hiện bọn họ khác thường, dùng chuyện này đưa tới cạnh mình để có thể giám thị mọi lúc mọi nơi?
Sau nhiều lần hỏi han cuối cùng cũng tìm được Kim Tuấn Miễn, hiện tại, Đảng chấp chính đang lùng bắt người khắp nơi, đương nhiên tần suất xuất hiện của Kim Tuấn Miễn cũng ít đi.
Nhanh chóng kéo Kim Chung Đại vào nhà, Kim Tuấn Miễn vội nháy mắt để Kim Chung Đại nói chuyện ở sảnh trong, sợ tai vách mạch rừng.
"Chuyện...!rốt cuộc là sao vậy?" Kim Chung Đại đem toàn bộ chỗ mình thấy nghi hoặc nói ra hết.
"Kim lão gia đúng là người của Mặt trận Thống nhất của chúng ta, mà chuyện ngoại giới đồn ông ấy luôn bỏ tiền ủng hộ Đảng ngầm cũng là sự thật.

Về mặt này ở Phổ Hải, Kim lão gia thực sự đã bỏ ra rất nhiều sức lực, ông ấy là một liệt sĩ cách mạng vĩ đại.

Chỉ tiếc chúng tôi không thể nào bảo vệ an nguy cho ông ấy, trái lại còn khiến bản thân khó bảo toàn." Kim Tuấn Miễn nắm chặt nắm đấm, nói ra mà lòng đầy căm phẫn.
"Anh gần đây có tin tức của "Hỏa" không?" Kim Chung Đại giờ phút này muốn biết rõ ràng vì sao Phác Xán Liệt đã biết Kim lão gia là người tốt còn xử bắn ông ấy, nhưng nhìn thấy vẻ mặt đầy ngờ vực của Kim Tuấn Miễn, Kim Chung Đại mới cảm thấy mình hỏi sai người rồi.
"Trên thực tế, tôi bây giờ cũng không rõ lắm bộ mặt thật của "Hỏa".

Bác sĩ Trương có lẽ biết rõ, nhưng có vẻ tình cảnh của anh ấy bây giờ cũng không tốt, làm việc dưới trướng của Đảng chấp chính, chỉ sợ xảy ra chuyện, một khi bại lộ thì tiêu đời.


Còn có một người, chính là thủ hạ của lão già Thẩm- sĩ quan Phác Xán Liệt, người lần này thi hành lệnh hành hình Kim lão gia là hắn."
Nghe được chuyện này, Kim Chung Đại lại hít một hơi khí lạnh.

Giờ phút này, cậu lo lắng cho Kim Chung Nhân đang đi tới tìm Phác Xán Liệt.
Bởi vì lúc trước làm việc ở đại lý xe rất tốt, ông chủ rất thích Kim Chung Nhân.

Mặc dù không biết thân phận thiếu gia của Kim Chung Nhân, nhưng lần này Kim Chung Nhân tới mượn ông ấy một bộ đồ để ngụy trang, ông chủ cũng không hề nghi kỵ mà đồng ý ngay.

Thay đồ phu xe xong, Kim Chung Nhân ngồi ngay trước Phủ đệ Phác Xán Liệt, xem khi nào anh xuất hiện.
Cũng không biết là quân vụ bận rộn hay nguyên nhân khác, Kim Chung Nhân chờ liên tục vài ngày, mãi đến khi nản lòng thoái chí mới thấy được Phác Xán Liệt.
Tính ra cũng gần nửa năm không gặp, Phác Xán Liệt trông như đã trải qua rất nhiều chuyện thăng trầm, râu ria lổm chổm trên cằm khiến anh nhìn vô cùng mệt mỏi.
"Phác Xán Liệt." Kim Chung Nhân gọi anh lại.
Nhìn chằm chằm một hồi mới nhận ra đối phương là ai, Phác Xán Liệt hoảng hốt nhìn xung quanh, sai binh sĩ đưa Kim Chung Nhân vào phòng, đóng kỹ cửa mới vội vàng hỏi, "Sao cậu lại ở đây? Không phải đã rời khỏi Phổ Hải rồi sao? Chung Đại đâu? Em ấy có khỏe không?" nhìn như không có chút liên quan nào đến người đã giết cha người kia.
"Mày chẳng lẽ không nên quan tâm một chút bản thân mình sao?" nói xong lời này, Kim Chung Nhân thừa dịp Phác Xán Liệt sững sờ, từ trong tay áo rút ra một con dao găm đâm về phía anh.
Phác Xán Liệt trừng lớn mắt nhìn Kim Chung Nhân, mãi cho đến khi quân phục đã thấm máu đỏ sậm, anh một tay bụm miệng vết thương, nửa quỳ trước mặt Kim Chung Nhân, "Nếu như...!cậu đưa Kim Chung Đại theo tới...!Thì nhanh chóng rời đi đi, tình hình mọi người hiện tại đều rất nguy cấp..."
"Sắp chết tới nơi còn nói nhảm nhiều như vậy.

Chung Đại không cần mày quan tâm." Kim Chung Nhân từ trên cao nhìn xuống Phác Xán Liệt đang nằm rạp dưới đất, hừ lạnh nói.
"Cái chết của cha cậu, phía sau liên lụy quá nhiều người, nếu như quả thật muốn tôi chết trong tay cậu, vậy...!người sắp chết, lời nói cũng thiện, nhanh chóng rời khỏi đây đi, đừng để Thẩm tư lệnh phát hiện sự tồn tại của cậu."
"Mày đừng làm bộ, quan lại bao che cho nhau, huống chi mày chỉ là một con chó của lão! Phác Xán Liệt, mày giết cha tao mà không có lý do, lại còn vu cho ông ấy tội danh gì mà Đảng ngầm, đúng là táng tận lương tâm! Cha tao là một thương nhân, làm sao có thể làm những...! chuyện này!!!"
Phác Xán Liệt dường như nhìn thấy bản thân mình bốc đồng, lỗ mãng của nhiều năm trước.

Trong một số chuyện, Kim Chung Nhân quả thực vẫn còn quá non nớt.

Giao phó Kim Chung Đại cho cậu ta, đến tột cùng là tốt hay xấu? Nhưng mà xác thực mình cũng chấp hành lệnh xử bắn Kim lão gia, đều do tên Thẩm hồ ly bức ép, nếu như không ra tay, cả anh và Kim lão gia đều bại lộ không ai sống được.


Nhưng mà, theo Kim Chung Nhân thấy, giết người thì phải đền mạng, nếu mình thực sự chết tại đây, cũng là số mệnh an bài, báo ứng, tất cả đều là báo ứng.
Chịu đựng được đau đớn khi bị đạn vùi sâu vào người, cũng chịu đựng được lửa cháy hừng hực trong trận hỏa hoạn đó, nhưng con dao găm nho nhỏ của tên tiểu tử này lại khiến Phác Xán Liệt muốn vứt bỏ tất cả mà nhắm mắt.

Bởi vì Kim Chung Nhân đã tìm tới tận cửa, ắt hẳn Kim Chung Đại cũng đã biết chuyện anh giết Kim lão gia.
Có phải hiểu lầm lại sâu thêm không?
Có lẽ sẽ càng hận mình thêm sao, cho nên mới mặc kệ Kim Chung Nhân tới đây báo thù.
Nói con dao này là do Kim Chung Nhân đâm, có thể sau lưng còn có bàn tay vô hình của Kim Chung Đại trợ lực, cho nên mới khiến Phác Xán Liệt cảm thấy đau đớn không chịu nổi.
Giữa hai người, luôn tồn tại tầng tầng lớp lớp hiểu lầm cùng ngờ vực, nếu có thể sớm đem những vật cản này xé ra, cũng đã không đi tới ngày hôm nay.
"Trưởng quan, Trưởng quan, ngài có ở đây không? Quân khu có chuyện qua trọng mời ngài tới!" bên ngoài, tiếng đập cửa dồn dập một hồi, Kim Chung Nhân khiếp sợ, nhìn Phác Xán Liệt trên mặt đất bị máu tươi không ngừng trào ra nhuộm đỏ, lại đang thì thào nói gì đó rất suy yếu nghe không ra, Kim Chung Nhân lập tức mở cửa sổ thư phòng, nhảy ra chạy trốn.
Binh sĩ thông báo bên ngoài phòng thấy không có động tĩnh gì, nghĩ có gì đó bất thường, mới vừa nãy rõ ràng nghe thủ vệ nói Phác Xán Liệt ở bên trong, vội vàng đạp cửa phòng liền thấy Phác Xán Liệt đang nằm trên vũng máu hấp hối.
Ai ngờ, may mắn có một dao của Kim Chung Nhân giúp Phác Xán Liệt tiêu trừ đi rất nhiều hiềm nghi là người của Đảng ngầm, coi như trong họa có phúc.

Nhưng Kim Chung Nhân cũng không biết, nhận một dao kia Phác Xán Liệt rốt cuộc sống hay chết, chỉ nhanh chóng quay về Thanh Trấn, đừng làm Kim Chung Đại và mọi người lo lắng.
Bất kể thế nào, thù này cũng coi như đã trả.
Nghĩ như vậy, Kim Chung Nhân nhanh chóng rời khỏi đây, trở về bên cạnh Kim Chung Đại.
Lần nữa bước vào đất Thanh Trấn, Kim Chung Nhân thấy như trút được gánh nặng.

Có thể thấy lờ mờ khói bếp ở cuối con đường đá xanh đầy bùn, lá cờ phấp phới trong gió.

Nhất định là Đô Khánh Tú đã nấu xong đồ ăn, còn Kim Chung Đại đang ở cửa khách sạn chờ cậu trở về.
Tiểu Kiệt có chơi vui sau giờ học không? Hôm nay, quán buôn bán thế nào?
Tựa như bàn tay dính máu đã được gột rửa sạch trên đường về gió bụi mệt mỏi, hôm nay phá bỏ hết những khúc mắc cùng hồi ức xám xịt, muốn đi đối diện với một cuộc đời hoàn toàn mới chân chính thuộc về mình.
"Em, đã về rồi.".

Bình Luận (0)
Comment