Phù Sinh Nhược Mộng

Chương 97

Ngày thứ hai, quả nhiên Huyền Hoàng phát động tấn công mãnh liệt.

Ba ngày liên tục, cửa thành Tương Châu đóng chặt, tiếng trống trận ngoài thành vang lên như sấm, tiếng thét kinh thiên động địa.

Sau khi phân bố phòng thủ, Tử Thanh đứng trên đầu tường, nhìn đại quân công thành ở ngoài, tay đè lên bội kiếm, thở dài: “Cha, nếu người phải chứng kiến một ngày mà những tướng sĩ một tay người huấn luyện ra không thể không tương tàn lẫn nhau, cõi lòng người chắc hẳn sẽ rất đau đớn phải không?”

“Tử Thanh, chúng ta không thể chỉ cố thủ, nếu không lúc Tương Châu hết lương thực, đương nhiên thành sẽ bị phá.” Triều Cẩm nhíu mày nhìn chiến hỏa dưới thành, ẩn ẩn lo lắng.

“Nay chỉ có thể cố thủ.” Tử Thanh hít sâu một hơi: “Ta đang đợi thời điểm bọn họ mệt mỏi.”

Bỗng nhiên hiểu ra ý tứ Tử Thanh, Triều Cẩm nhìn gương mặt nàng, từ khi nào nàng lại trở nên thâm trầm như thế? Trong nháy mắt, ta cảm thấy nàng thay đổi rất nhiều…

Khóe miệng khẽ nở nụ cười, Tử Thanh đảo mắt bình tĩnh nhìn Triều Cẩm: “Triều Cẩm, nàng đoán xem trận này có thể thắng không?”

“Sẽ.” Triều Cẩm bình tĩnh nhìn Tử Thanh: “Ta tin nàng sẽ chiến thắng.”

“Ha ha…” Tử Thanh quay đầu nhìn về phía khói lửa cuồn cuộn phương xa: “Triều Cẩm, kiếp sau, ta hy vọng sẽ không phải là một thời loạn thế như vậy.”

Tử Thanh, nàng có biết, đây là lần đầu tiên nàng nhắc tới kiếp sau với dáng vẻ thế này. Lòng Triều Cẩm hơi nóng lên, nhẹ nhàng gật đầu: “Ta cũng hy vọng như thế.”

“Triều Cẩm, xòe tay ra.” Tử Thanh bỗng nhiên mở miệng, bình tĩnh nhìn nàng.

Chần chừ xòe tay ra, giơ trước mặt Tử Thanh, Triều Cẩm bối rối nhìn nàng: “Tử Thanh, nàng muốn làm gì?”

“Nhớ kỹ sắc trắng nõn giờ phút này, đừng để cho bàn tay mình dính một chút máu tươi nào nữa.” Tử Thanh mệt mỏi cười, đưa tay chỉ về phía bầu trời xa xa: “Triều Cẩm, nếu lần này ta thắng, nàng có thể thêu cho ta đám mây kia không?”

“Tử Thanh…” Trái tim Triều Cẩm bỗng nhiên đau nhói, thì ra nàng bảo ta thêu là vì muốn ta buông bỏ binh khí, không nhuốm một giọt máu nào nữa: “Một ngày ta còn là Sử Triều Cẩm thì không thể làm được.”

Tử Thanh nặng nề thở dài, chỉ còn lại một phiến trầm mặc.

Triều Cẩm nhìn bóng dáng Tử Thanh thật sâu, đến tột cùng thì nàng đang nghĩ gì? Vì sao đột nhiên ta và nàng lại…xa xôi đến thế…

***

Trời chiều ngả về tây, đại quân Huyền Hoàng cường công không có kết quả, bây giờ liền thu binh.

“Là lúc này!” Tử Thanh nhìn tướng sĩ Đột Quyết dần dần lùi về phương xa, bỗng nhiên hét lên một tiếng mạnh mẽ: “Toàn quân nghe lệnh! Theo ta giết ra khỏi thành –!”

“Ta cũng…”

Tử Thanh bỗng nhiên vung tay lên, hai gã tướng sĩ hai bên đã giữ chặt lấy Triều Cẩm: “Không được để Triều Cẩm ra khỏi thành một bước!”

“Yến Tử Thanh!”

Nhẹ nhàng cười, Tử Thanh nhìn đôi mắt đẫm lệ của nàng: “Nếu ta đại thắng trở về, nàng không thêu được, kiếp này ta lại nợ nàng một việc.”

“Được! Được! Nàng bảo ta thêu, ta sẽ thêu!” Triều Cẩm cắn răng, lòng lại như đao cắt. Nàng dùng tính mệnh mình đi đương đầu với trận chiến này, sao ta có thể tĩnh tâm để thêu đây?

“Ta chờ.” Ta Thanh cười nhạt, bước xuống chân thành, chỉ nghe thấy tiếng trống trận lôi động vang lên trong thành Tương Châu, khoảnh khắc cửa nam mở rộng, Tử Thanh dẫn đầu đoàn quân giết ra.

Đại quân Đột Quyết sau một ngày mệt mỏi vạn lần không ngờ Tử Thanh sẽ ra khỏi thành đuổi giết, vội vàng ứng chiến, một bên là người kiệt sức, ngựa mệt mỏi, một bên thì dĩ dật đãi lão*.

(*lấy khỏe đợi mệt)

Giữa cuồn cuộn khói lửa, sau khi giằng co một canh giờ thắng bại đã phân, một trận thắng vẻ vang.

“Theo ta xông lên tiến vào đại doanh! Giết –!” Tử Thanh kéo mạnh dây cương, dẫn theo mấy ngàn thiết kỵ phóng về phía đại doanh của Huyền Hoàng công chúa.

“Này…điều này sao có thể?” Huyền Hoàng công chúa không thể tin được nhìn đại quân mình đột nhiên tán loạn.

“Công chúa đi mau! Mạt tướng sẽ hộ tống phía sau!” Đột Vân đẩy Huyền Hoàng công chúa, phân phó thị vệ tả hữu mau chóng bảo hộ công chúa nhanh chóng rời đi.

“Bản cung tính toán ngàn kế, mưu tính vạn sách lược, vì sao lại không tính ra được một kế dĩ dật đãi lão đơn giản như thế?” Huyền Hoàng công chúa không cam lòng lắc đầu, oán hận nhìn Tử Thanh: “Ta đường đường là Huyền Hoàng, sao có thể bại bởi ngươi –!”

“Công chúa! Người đã khi nào bình tĩnh mà hảo hảo nghĩ tới chiến lược đâu?” Đột Vân đau đớn chất vấn, như thể đề tỉnh.

“Ta…” Thân mình công chúa đột nhiên chấn động, đúng vậy, đến tột cùng thì ta đang làm cái gì? Vì sao cho tới giờ cũng chưa từng nghe lời ngươi dù một câu?

“Công chúa đi mau!” Đột Vân lại đẩy Huyền Hoàng một chút: “Nay quân ta tất nhiên đã bị đánh bại, nếu công chúa không đi, chắc chắn sẽ phải ngã xuống dưới kiếm của Yến Tử Thanh!” Nói xong, liền vội vàng nhìn thoáng qua đôi mắt đỏ như máu của Tử Thanh: “Hắn cũng thay đổi…giống như thành một…Thanh soái khác vậy…”

“Tướng quân……bảo trọng!” Huyền Hoàng công chúa bị tướng sĩ Đột Quyết xung quanh gắt gao che dấu mà thối lui, một đôi con ngươi tràn ngập hận ý hung hăng nhìn thẳng vào Tử Thanh – Yến Tử Thanh! Thù mới hận cũ, cho dù có hóa thành quỷ thì ta cũng sẽ không buông tha ngươi!

“Chặn Huyền Hoàng lại! Ta muốn đổi ả lấy tính mạng cha ta!” Tử Thanh từ xa quát, kỵ binh tả hữu liền đột phá đại doanh, thế như chẻ tre.

“Thiếu tướng quân!” Đột Vân bỗng nhiên xoay thương ngăn trở đường đi của Tử Thanh: “Tha cho công chúa một mạng đi!”

“Trừ phi ả thả cha ta!” Tử Thanh hung hăng cắn răng.

“Thanh soái…Thanh soái đã mất rồi…Cho dù ngươi có bắt lđược công chúa thì cũng không đổi được Thanh soái về đâu.” Đột Vân ảm đạm cúi đầu, trường thương trong tay cũng buông thõng xuống, hơn mười danh kỵ binh dĩ nhiên đem trường thương chỉ thẳng yết hầu hắn.

“Ngươi…ngươi nói cái gì?” Tử Thanh run rẩy giữ chặt ngựa, lắc lắc đầu: “Không phải sự thực, không phải sự thực.”

“Ngày đó Thanh soái lấy tính mệnh mình để đổi lấy mạng ngươi, tha thiết can gián công chúa buông tha cừu hận, tự vẫn trước mặt công chúa…” Hai hàng lệ nóng nhỏ xuống, Đột Vân bỗng nhiên quỳ rạp xuống đất: “Nay thủ hạ tinh nhuệ của công chúa đã bị hủy hết, nàng đã trở thành kẻ đáng thương, tin rằng nếu Thanh soái ở đây lúc này thì cũng sẽ niệm ơn tri ngộ năm đó với công chúa mà tha cho nàng một mạng.”

Bội kiếm trong tay bị quăng xuống đất, Tử Thanh rưng rưng lệ run lên: “Dùng cái chết để can gián thì có ích gì? Ả vẫn muốn giết ta, vẫn như cũ không chịu buông tha, lại khiến cha vất bỏ tính mạng vô ích!”

“Thiếu tướng quân, mạt tướng cũng cầu người! Hãy tha cho công chúa một mạng đi.” Đột Vân dập đầu thật mạnh: “Van cầu người!”

“Giờ ta giết ả thì có ích gì?” Tử Thanh nắm chặt dây cương: “Cha có thể trở về sao? Có thể sao –?” Cha, người thực ngốc, người không làm cho ta thất vọng, Nhã Hề được cứu, lại khiến cho ta thất vọng về chuyện khác, một nhà chúng ta đoàn tụ đã hoàn toàn vô vọng!

“Đa tạ thiếu tướng quân! Đa tạ thiếu tướng quân!” Đột Vân vội vàng dập đầu.

“Chung quy là ả hại chết cha…” Tử Thanh bỗng nhiên thì thào mở miệng, nâng tay lên, chỉ về phương hướng Huyền Hoàng đào tẩu: “Ta không thể tha thứ cho ả! Không thể! Truy bắt! Nếu có chút phản kháng! Giết!”

“Tuân lệnh!” Tả hữu năm trặm kỵ binh tuân lệnh đuổi theo Huyền Hoàng.

“Thiếu…tướng quân…” Đột Vân hoảng sợ nhìn Tử Thanh: “Ngươi…sao ngươi có thể…”

“Là loạn thế bức đôi tay ta dính đầy huyết tinh…” Tử Thanh gạt đi nước mắt trên mặt, máu tươi trên ngón tay dính lên hai má, khuôn mặt từng ôn nhuận như ngọc giờ phút này nhìn qua, lại thật đáng sợ.

“Ngươi đi đi.” Đột Nhiên, Tử Thanh nhẹ nhàng phất tay: “Nhất định cha không muốn thấy huynh đệ của mình lại chết thêm một người, trận giết chóc này, đã đủ rồi…”

Trường thương đang đặt trên yết hầu Đột Vân được thu lại, Đột Vân nhìn phóng dáng Tử Thanh: “Thiếu tướng quân…”

“Trở về Đột Quyết, cưỡi ngựa thả dê, sống qua ngày tháng yên vui đi.” Tử Thanh mệt mỏi phất tay: “Chúng tướng nghe lệnh, thu dọn chiến trường, chúng ta trở về thành!” Vừa giục ngựa, Tử Thanh lập tức phóng về Tương Châu.

Bỗng nhiên kéo cương dừng ngựa dưới chân thành, Tử Thanh ngửa mặt chua xót phất tay với Triều Cẩm: “Muộn một chút ta sẽ tới bắt nàng thêu đám mây cho ta!”

Nói xong, Tử Thanh liền giật bỏ áo giáp, hung hăng ném thật mạnh y giáp đầy máu tươi lên mặt đất, cha, vì sao giờ đây ta lại chán ghét huyết tinh đến vậy? Người nói cho ta biết, để tạo ra được một thiên hạ thái bình, đến tột cùng còn phải hy sinh bao nhiêu người nữa đây?

“Tử Thanh…” Nhiệt lệ chảy xuống, Triều Cẩm đau lòng nhìn bóng dáng Tử Thanh: “Ta sẽ thêu thật đẹp, thật đẹp.” Vì sao rõ ràng nàng đại thắng, lại chán nản như thế?

“Nhã nhi! Nhã nhi!” Nhảy xuống ngựa khi đến trước phủ nha, Tử Thanh vừa vội vàng cởi bỏ y bào đầy máu trên người, vừa hoảng loạn chà sát vết máu trên mặt.

“Tử Thanh…” Cả kinh nhìn hành động khác thường của Tử Thanh, Nhã Hề hoảng hốt đi lên ôm lấy thân mình run rẩy của nàng: “Nàng làm sao vậy? Rốt cuộc là làm sao vậy?”

“Nhã nhi, ta không thích máu! Không thích máu!” Tử Thanh ôm lấy eo Nhã Hề, ngã vào lòng nàng, nước mắt rốt cuộc trào ra: “Nhã nhi, cha đã chết…cha đã chết…”

“Tử Thanh…” Hôn lên trán Tử Thanh, trái tim Nhã Hề mãnh liệt nhói đau, nước mắt chảy xuống, rơi lên mặt đất, từng giọt từng giọt vỡ tan.

“Cho tới giờ ta thế nhưng vẫn chưa từng hảo hảo hiếu kính người…Về sau cũng chẳng còn cơ hội bù đắp nữa…” Tử Thanh không ngừng nức nở trong lòng Nhã Hề, vì cái gì phải có nhiều người chết đến vậy? Vì sao?

“Tử Thanh, ta vẫn sẽ ở bên nàng…vẫn sẽ ở bên nàng…”

“Nhã nhi, có thể nào có một ngày ta cũng không còn nhìn thấy nàng nữa không?” Tử Thanh hoảng loạn nắm chặt tay Nhã Hề: “Ta không muốn lại có ai rời xa mình!”

“Sẽ không…Đời này kiếp này, ta sẽ vẫn mãi bên nàng…nếu có một ngày nàng không nhìn thấy ta, hãy tìm theo tiếng ca, nhất định có thể tìm được ta….” Ôm chặt đầu Tử Thanh, để nàng gần sát trái tim mình: “Phu quân ngốc, Nhã nhi sẽ ở bên nàng cho đến bạc đầu…”

“Hảo…” Tử Thanh lắng nghe tiếng trái tim nàng đập chân chân thật thật, nhắm hai mắt lại: “Nhã nhi, cứ ôm ta như vậy, được không?”

“Được.” Nhã Hề gật đầu thật mạnh, cúi đầu hôn lên trán nàng: “Tử Thanh, nàng an tâm, ta sẽ không buông tay đâu.” Tử Thanh, mặc kệ tương lai thế nào, Nhã nhi vẫn sẽ ở bên nàng, không rời không bỏ.

***

Kỵ binh truy kích Huyền Hoàng công chúa cuối cùng cũng phải trở về vô ích, không phải là do không đuổi kịp Huyền Hoàng, mà là bởi trên đường gặp phải Sử Triều Nghĩa suất lĩnh tám ngàn viên quân, nên không thể không vòng trở về Tương Châu.

Sử Triều Nghĩa thấy Huyền Hoàng công chúa quân tinh nhuệ mất hết, giờ phút này với tám ngàn nhân mã mà công thành thì hoàn toàn vô nghĩa, lại biết Triều Cẩm nay đã ở Tương Châu, không chiếm được tiện nghi gì, vì thế Sử Triều Nghĩa liền mang theo Huyền Hoàng công chúa trở về Lạc Dương.

***

Cuối tháng mười hai năm Thiên Bảo thứ mười bốn triều Đại Đường, Đường Huyền Tông nghe hoạn quan giám quân vu cáo, lấy tội “Thất luật tang sư” xử trảm Phong Thường Thanh, Cao Tiên Chi. (1)

Đầu tháng giêng năm Thiên Bảo thứ mười lăm, An Lộc Sơn xưng Đại Yến hoàng đế ở Lạc Dương, đổi tên triều đại thành Thánh Vũ.

Sóc Phương Tiết độ sứ Quách Tử Nghi tiếp nhận hoàng mệnh tiến về phía đông thảo phạt An Lộc Sơn, tháng tư năm Thiên Bảo thứ mười lăm, Quách Tử Nghi đánh bại phản quân của Tiết Trung Nghĩa, thuận thế thu hồi hai quận Vân Trung và Mã Ấp.

Qua sự tiến cử của Quách Tử Nghi, triều đình bổ nhiệm Lí Quang Bật làm Hà Đông Tiết độ sứ. Lí Quang Bật dẫn quân từ Thái Nguyên ra, liên tục thu phục bảy tòa thành trì, thẳng đến Thường Sơn. (2)

Sử Tư Minh nghe được tin tức liền dẫn năm vạn đại quân từ phía tây bao vây Lí Quang Bật ở Thường Sơn. Quách Tử Nghi dẫn quân đông tiến, hội hợp với Lí Quang Bật, với mười vạn Đường quân đối chiến với Sử Tư Minh ở cửu môn thành nam, thu được toàn thắng.

Sa Hà đại thắng!

Gia Sơn đại thắng!

Quách Tử Nghi liên tục đánh bại đại quân Sử Tư Minh nhiều lần, chém giết mấy vạn phản quân, thanh danh cả thiên hạ đều biết tới. Trong lúc nhất thời, quan quân cùng dân chúng ở nhiều quận huyện Hà Bắc đều cùng nhau khởi nghĩa, tất cả đều hướng về Đường, nghênh đón Quách gia quân.

Lúc An Lộc Sơn đang ở Lạc Dương cao cao tại thượng trong giấc mộng hoàng đế bừng tỉnh thì Hà Bắc đã bị chiếm đóng, tuyến giao thông ở hậu phương đã bị Quách Tử Nghi chặt đứt, chỉ còn lại mấy châu Biện, Trịnh, rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Cố thủ Tương Châu nhiều tháng, Tử Thanh nghe được tin tức này, rốt cục trên khuôn mặt cũng xuất hiện vẻ tươi cười ngày xưa.

Đại kỳ với chữ “Đường” tung bay trên đầu tường, trong lòng bàn tay Tử Thanh nắm chặt thư tín Quách Tử Nghi viết đến liên quân bắc công Phạm Dương, trực tiếp đánh thẳng đến ổ giặc, tảng đá nhiều ngày đè nặng trong lòng rốt cục cũng biến mất.

Thiên hạ này, rốt cục cũng sắp bước ra khỏi thời loạn thế sao?

“Tử Thanh…” Triều Cẩm chần chừ gọi Tử Thanh một tiếng, nụ cười đã lâu chưa thấy này, làm cho Triều Cẩm hơi thất thần.

“Triều Cẩm, đám mây nàng thêu cho ta đâu?” Tử Thanh cười nhìn nàng: “Đã nhiều tháng trôi qua như vậy, thế nhưng ngay cả liếc mắt một cái ta cũng chưa nhìn thấy.”

“Ở trong này.” Triều Cẩm lấy từ trong lòng ra chiếc khăn tay có thêu đám mây từ mấy tháng trước: “Nàng bảo ta làm, ta đều làm cả.”

Tiếp nhận chiếc khăn từ Triều Cẩm, rốt cục Tử Thanh cũng thở phào nhẹ nhõm: “Thì ra thứ Triều Cẩm nàng thêu lại đẹp như vậy.”

Đáy lòng Triều Cẩm ấm áp, không khỏi cười: “Thật sự đẹp sao?”

Tử Thanh gật đầu: “Đúng vậy, về sau cần phải thêu nhiều hơn mới phải.”

Mày Triều Cẩm nhíu lại, nhìn Tử Thanh: “Kiếp sau, nàng muốn ta thêu cho nàng bao nhiêu cũng được, nhưng kiếp này, đây là lần cuối cùng ta thêu thứ gì đó, ta không muốn làm một Sử Triều Cẩm ôn nhu như vậy…”

Tử Thanh lắc đầu: “Triều Cẩm…” Ta không phải muốn thay đổi nàng, ta chỉ mong nàng có thể an tâm sống qua mỗi một ngày, không cần phải đi bày mưu tính kế gì nữa.

“Tử Thanh ca ca! Tử Thanh ca ca!” Thanh âm Lí Nhược bỗng nhiên vang lên.

“Nhược tiểu thư? Làm sao vậy?” Tử Thanh nhìn mặt nàng, không biết là kinh hoảng hay là vui mừng?

“Quận chúa…quận chúa tẩu tẩu sắp sinh hài tử!”

“Ha ha, đây là chuyện tốt lắm a! Hoắc cô nương đâu?” Tử Thanh nhịn không được cười to một tiếng.

“Hoắc tỷ tỷ cùng Nhã Hề đã ở đó giúp tẩu tẩu đỡ đẻ rồi, còn đặc biệt phái ta đến báo cho huynh biết chuyện này, Nhã Hề tỷ tỷ nói, nếu huynh biết, nhất định sẽ rất vui vẻ.”

“Vui! Ta đương nhiên vui rồi!” Tử Thanh vừa nói, vừa nhét chiếc khăn Triều Cẩm thêu vào trong áo: “Triều Cẩm, đi, chúng ta đi nhìn xem hài tử mới sinh!”

“Được…” Đã lâu không nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ như vậy của Tử Thanh, Triều Cẩm nén xuống nỗi chua xót trong lòng, đi theo Tử Thanh đến phủ nha.

Chân vừa bước vào phủ, một tiếng khóc thanh thúy của hài tử từ trong nội viện truyền ra.

“Hài tử của Lí công tử ra đời rồi! Sinh rồi!” Tử Thanh kích động vạn phần, nhịn không được mà rảo bước tiến vào nội viện.

Nhẹ nhàng gõ cửa, Tử Thanh có chút chần chờ mở miệng: “Ta…có thể tiến vào nhìn xem hài tử được không?”

Nhã Hề cùng Hoắc Hương nhìn nhau cười, Hoắc Hương giao hài tử cho Nhã Hề ôm ấy, đứng dậy mở cửa.

“Hài tử ở đâu?” Câu đầu tiên Tử Thanh nói thật ra lại khiến cho Hoắc Hương có chút giật mình.

Hoắc Hương nhẹ nhàng chỉ về phía Nhã Hề: “Ở trong lòng nương tử ngươi.”

“A…… Tử Thanh chậm rãi đi qua, nhìn Nhã Hề giờ khắc này ôm hài tử mới sinh, thản nhiên cười, không khỏi ngẩn ngơ, Nhã nhi, nàng có biết lúc này nàng đẹp đến nhường nào không?

Ánh mắt Tử Thanh rơi trên khuôn mặt hài tử kia, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nhăn nhăn có vẻ đặc biệt khả ái: “Nó…tên gọi là gì?”

Vân Hoan suy yếu nằm trên giường rơi lệ cười, nhẹ giọng nói: “Ta định đặt là Niệm Vũ…Hy vọng hài tử này sau có thể trở thành một nam tử hán đỉnh thiên lập địa như phụ thân nó…”

“Hay…tên này hay!” Tử Thanh gật đầu, đưa tay siết chặt vai Nhã Hề: “Nhã nhi, nàng biết không? Đã lâu rồi ta cũng chưa từng vui vẻ như vậy.”

“Ngốc…” Nhẹ nhàng trách Tử Thanh, Nhã Hề hơi dựa vào vai nàng: “Ta nghe tướng sĩ trong quân nói, thiên hạ sắp thái bình, hài tử này nhất định là mang điều hỉ đến cho chúng ta.”

Triều Cẩm đứng ở cửa, rưng rưng nhìn Tử Thanh cùng Nhã Hề, nhịn không được trong lòng một trận đau đớn, thiên hạ sắp thái bình, mà ta, có phải cũng nên tìm một chỗ để trải qua một kiếp này hay không? Chờ lời hứa kiếp sau của Tử Thanh nàng với ta? Bất chi bất giác, nước mắt chảy xuống, Triều Cẩm lặng yên xoay người, Tử Thanh, Nhã Hề, chúc hai người kiếp này bạch đầu đáo lão, ân ái triền miên…

Tử Thanh, kiếp sau, nàng chính là của một mình ta…

Rơi lệ cười, Triều Cẩm gạt đi nước mắt.

----------------------------------------

(1) Lí do Cao Tiên Chi và Phong Thường Thanh bị trảm: do hoạn quan Biện Lệnh Thành vu cáo “vô cớ bỏ thành, giải tán quân và tự ý giảm khẩu phẩn của binh lính”

(2) Một chút thông tin về Lí Quang Bật và các trận chiến với An Lộc Sơn.

http://vi.wikipedia.org/wiki/Lý_Quang_Bật
Bình Luận (0)
Comment