Phụ Thân Đích Đại Thụ

Chương 15

Lê Tố biết mình rất ích kỷ, cậu giữ lấy phụ thân quá nhiều, nhưng ngoại trừ chết đi, cậu vốn không có biện pháp rời xa cha.

Cậu không có cách nào trả lời câu hỏi kia của phụ thân, không có cách nào.

Trong lúc nghỉ hè, tình trạng của Lê Tố đã tốt lên rất nhiều, Lê Trường Ân mời một nữ hài tử là nghiên cứu sinh từ học viện nghệ thuật đến dạy Lê Tố luyện đàn.

Nữ hài tử bước vào Lê gia, ngồi đối diện với Lê Tố, lúc này Lê Tố mới biết chuyện, trước đó Lê Trường Ân không hề cùng cậu thương lượng.

Lê Tố đối với nữ hài tử luôn luôn có hơi hướm tiếp nhận cao, cậu biết phụ thân bức thiết hy vọng bản thân mình đối mặt với thế giới bên ngoài, cho nên cậu không cự tuyệt, cũng không thể cự tuyệt.

Nữ hài tử mỗi tuần như thường lệ tới ba ngày, mỗi ngày hai tiếng, chỉ là cùng Lê Tố luyện đàn, nếu có sai sót gì thì chỉ dẫn thêm là được.

Lê Tố gọi nàng là “Phùng tỷ tỷ”, mỗi lần ngoại trừ đàn dương cầm ra, cũng không nói chuyện gì khác.

Phùng Tương tiếp nhận sự phó thác của Lê Trường Ân, nàng biết Lê Tố mắc chứng tự kỷ, cho nên muốn giúp đỡ cậu, nhưng căn bản là không có cách nào khuyên răn cậu được, trừ việc thảo luận các vấn đề về âm nhạc ra, Lê Tố tuyệt không nghe nàng nói những thứ khác.

Tuy rằng Phùng Tương không thể khuyên bảo Lê Tố, nhưng Lê Tố có thể nhận nàng làm giáo viên dạy đàn cho mình, đối với Lê Trường Ân mà nói đã là cảm thấy rất tốt rồi.

Mỗi lần Phùng Tương đến vào buổi chiều, y đều sai bảo mẫu lưu nàng ăn cơm.

Có đôi khi Phùng Tương vẫn còn ở lại nhà, đúng lúc Lê Trường Ân từ ngoài trở về, sẽ cùng nhau dùng bữa.

Lê Tố là một đứa trẻ phi thường sâu sắc, rất nhanh phát hiện Phùng Tương thích phụ thân.

Lúc đi ngủ, cậu liền trực tiếp nói với Lê Trường Ân, “Ba ba, nếu Phùng tỷ tỷ thổ lộ với cha, cha sẽ đáp ứng nàng sao?”

Lê Trường Ân đương chỉnh máy điều hòa giúp Lê Tố, nghe cậu nói vậy liền thoáng sửng sốt.

Nếu là trước đây, Lê Tố sẽ không trực tiếp cùng Lê Trường Ân nói chuyện như thế, sau khi cậu bị bệnh, ngược lại đã tỏ ra thẳng thắn bén nhọn hơn nhiều.

Có lẽ xưa kia, cậu rộng mở với tất cả mọi người, cho nên đối với phụ thân cũng không phải giống như bây giờ, trở thành người duy nhất cậu cần, hiện tại cậu đã sống khép mình, không tiếp nhận bất kỳ ai, nhưng thay vào đó, cậu đem phụ thân khoá vào thế giới của riêng cậu, cho nên dù là cái gì đều có thể cùng cha nói chuyện thẳng thắn, không cần bận tâm lo lắng phụ thân không thích mình mà không dám nói nhiều như trước.

Bất quá Lê Trường Ân không hiểu được trạng thái tâm lý của con trai, chỉ nghĩ cậu là một đứa nhỏ có tính độc chiếm mạnh mẽ, cũng không nghĩ sẽ tái hôn, Lê Trường Ân xoa xoa đầu con trai, nói, “Sẽ không đáp ứng. Con suy nghĩ lung tung cái gì?”

Lê Tố đáp, “Vâng. Cha nói với nàng là con muốn dành thời gian để học họa, gần nhất sẽ không luyện đàn dương cầm, cha đừng để nàng đến đây, được không?”

Lê Trường Ân nói, “Không thích Phùng Tương sao?”

Lê Tố tựa đầu lên cằm Lê Trường Ân, không nói.

Lê Trường Ân đành phải quên đi, nói, “Được rồi.”

Và rồi, vào thời điểm theo lý Phùng Tương sẽ đến dạy Lê Tố, nhưng nàng quả thực không có tới, Lê Tố ngồi đánh đàn dương cầm, sau đó lại yên lặng ngẩn người.

Qua tiếp vài ngày, Lê Trường Ân nói có một vị gọi là Đường Văn Nghiễn, tổ chức một buổi triển lãm tranh lớn, hỏi Lê Tố muốn đi hay không.

Lê Tố có xem qua bộ sưu tập tranh của hắn, nên lúc này cậu rất có hứng thú.

Ngày hôm đó xuất môn, cậu ở phòng ngủ tự mình lựa chọn quần áo tới nửa ngày, Lê Trường Ân thì ở thư phòng bên cạnh xử lý công việc. Khi đến phòng ngủ gọi Lê Tố, phát hiện tất cả quần áo của cậu đều được bày ra hết trên giường, Lê Tố cởi trần, hạ thân cũng chỉ mặc một cái quần lót nhỏ, quỳ gối trên giường ngẩn người.

Lê Trường Ân cảm giác khó hiểu, trong phòng máy điều hòa đang ở nhiệt độ khá thấp, Lê Tố như vậy không lạnh sao?

Y nhấc tấm chăn lên bọc lấy người con trai, ngồi xuống giường, “Tố Tố, con đang làm cái gì?”

Lê Tố lúc này mới phục hồi tinh thần lại, đáp, “Ba ba, con không có quần áo để mặc.”

Lê Trường Ân rất là kinh ngạc, nghĩ rằng đây chỉ là đi xem triển lãm tranh, cũng không phải nữ hài tử đi gặp tình lang, trở nên phiền toái như thế làm cái gì.

Lê Trường Ân nói, “Vậy con muốn loại quần áo nào?”

Lê Tố đáp, “Không có chế phục đi xem triển lãnh tranh.”

Lê Trường Ân, “……”

Lê Trường Ân nhìn con trai như vậy cảm giác thực bất khả tư nghị, nhưng vẫn làm theo ý cậu, sau khi hỏi cậu vì cái gì mấy bộ quần áo này đều mặc không được, cuối cùng nói, “Hiện tại muốn đi mua chế phục cũng không kịp, bình thường chế phục đều là định chế, không thì không xinh đẹp, Tố Tố, chúng ta trước tìm áo sơmi và quần đen, giày da, chờ lần này đi xem xong, chúng ta liền đi làm chế phục, lần sau con có thể mặc, được không nào.”

Lê Tố cũng không tìm ra biện pháp nào tốt hơn, đành phải nghe theo lời Lê Trường Ân mặc áo sơmi trắng và quần đen.

Tuy nói là áo sơmi trắng, kỳ thật bên mặt trái áo sơmi có in hình Winnie, góc dưới bên phải cũng có Winnie, mặt trên quần đen cũng có luôn, hơn nữa quần chỉ là quần đùi, ngắn đến đầu gối.

Bất quá, không có lựa chọn nào khác.

Lê Tố nhìn đống quần áo trên giường, mới phát hiện trang phục của mình tất cả đều thuộc hệ nhi đồng, kỳ thật cậu đã trưởng thành, cậu nhìn phụ thân mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen đứng đắn, cậu cũng muốn ăn mặc giống như phụ thân vậy.

Triển lãm tranh, Lê Trường Ân nắm tay Lê Tố, liền thu hút rất nhiều sự chú ý, đôi phụ tử này thật sự là bắt mắt người, cả hai đều cực xinh đẹp.

Lê Trường Ân đối với giới hội hoạ căn bản không có để tâm qua, đương nhiên là không biết, Lê Tố thích tranh vẽ của Đường Văn Nghiễn, mỗi một bức hoạ đều phải xem thật lâu, lưu luyến không đi, Lê Trường Ân đều ở bên cạnh cậu, tuy rằng chính y đối với những tác phẩm này không hề có hứng thú.

Theo quan điểm của y, Đường Văn Nghiễn vẽ sắc điệu tối tăm, có loại u buồn và khí tức tuyệt vọng toát nên, kỳ thật cá nhân y không thích những thứ như vậy.

Nhưng con của y thì lại thực thích.

Có một bức Lê Trường Ân hoàn toàn nhìn không ra bức tranh này vẽ về nội dung gì, Lê Tố dừng lại trước tác phẩm một hồi lâu, Lê Trường Ân hỏi, “Tố Tố, đây là vẽ cái gì?”

Y cho rằng Lê Tố còn nhỏ như vậy, tất nhiên cũng là xem không hiểu.

Không nghĩ tới Lê Tố lại thản nhiên giới thiệu nói, “Này, nơi này là nước từ thiên đường đổ xuống, màu xanh đen, nước từ thiên đường chảy tới địa ngục, cho nên nơi này là địa ngục, đây là một con người, ánh mắt, tóc, lỗ mũi……”

Lê Trường Ân, “……”

Y kỳ thật không muốn con trai đến xem mấy thứ này, cảm thấy với một đứa trẻ thì không nên xem những thứ như vậy, bất quá vóc dáng Lê Tố nhỏ nhắn tựa hệt học sinh tiểu học lớp bốn, lớp năm, tâm trí tại phương diện nào đó thì lại ngoài ý muốn thành thục đến độ người khác không thể lý giải được.

Lê Trường Ân hỏi Lê Tố muốn hay không, có thể mua về nhà.

Lê Tố gật gật đầu, nói sẽ nhìn xem.

Sau đó, Đường Văn Nghiễn đến buổi triển lãm tranh, hắn thành danh sớm, hiện tại cũng đã hơn ba mươi tuổi, nhưng gương mặt vẫn còn mang vài nét trẻ con, chỉ là thần sắc đặc biệt đạm nhạt, trong đôi mắt có loại bình tĩnh u buồn, khi cùng người khác bắt tay cũng chỉ có khóe miệng nhợt nhạt tươi cười, tuỳ ý mặc áo T shirt rộng thùng thình, quần dài, mang giầy thể thao.

Lê Tố nhìn chằm chằm Đường Văn Nghiễn không nói lời nào, Lê Trường Ân biết Lê Tố rất muốn giao tiếp với hắn, liền ôm cậu đến kết giao cùng Đường Văn Nghiễn.

Đối với Lê Tố có thể hiểu được bức hoạ Địa Ngục kia của hắn, hắn cảm giác thực kinh ngạc.

Lê Trường Ân giải thích nói, “Thằng bé đã được mười hai tuổi.” Ý tứ là cậu không hề nhỏ giống như Đường Văn Nghiễn tưởng tượng.

Đường Văn Nghiễn tựa hồ thực thích Lê Tố. Lê Tố chọn mua một bức họa vẽ về một thân cây hoà cùng bóng râm, hắn vốn là muốn nói bức họa kia không bán, nhưng cũng gật đầu đáp ứng bán cho cậu, bất quá đợi đến khi buổi triển lãm tranh chấm dứt mới giao dịch.

Trên đường về nhà, Lê Trường Ân hỏi Lê Tố, “Vì sao lại mua bức họa cái cây kia, cha nghĩ con sẽ chọn bức Địa Ngục.”

Lê Tố ngồi ở vị trí phó lái, đột nhiên ra dáng trầm tư, nhìn Lê Trường Ân nói, “Địa Ngục nhìn qua thì được, nhưng cây kia, vẫn sẽ tiếp tục sinh trưởng, tiếp tục phát triển, giữ lấy toàn bộ thế giới, bóng cây hiện trên mặt đất, lẳng lặng che chở con người, nếu nhìn thường xuyên, sẽ cảm nhận được sự yên tĩnh.”

Lê Trường Ân muốn nói, con đã muốn đủ yên tĩnh lắm rồi, không cần phải yên tĩnh thêm nữa.

Đây là lần đầu tiên y và nhi tử thảo luận hội họa, bất quá, y không thể lý giải một điều, “Bức họa kia đâu có vẽ ai?”

Lê Tố nói, “Có, chỉ là bị che khuất, phía sau bóng râm, cha không chú ý xem, dưới tàng cây, có một chiếc bóng mờ nhạt xuất hiện trong không gian dày đặc.”

Lê Trường Ân, “……”

Y nghĩ hiện tại y thật sự là bội phục tiểu tiểu nhi tử của mình.

Triển lãm tranh xong rồi, bức họa kia quả thực được đưa đến Lê gia, Lê Tố đem nó treo trong phòng ngủ của mình, gian phòng ngủ này sắp trở thành phòng vẽ của cậu.

Thời điểm Lê Trường Ân nhìn bức họa, tuy Lê Tố cho rằng nhìn nó thì trong lòng thực yên tĩnh, nhưng y vẫn là có cảm giác sởn tóc gáy, bởi vì lúc Lê Tố nói qua, y xác thực phía sau tàng cây chính là có bóng dáng của con người, người kia yên lặng ngắm nhìn thế giới này, lại bị bóng râm che khuất, người khác không thể nhận ra hắn.

Không xem bức họa nữa, nhìn về phía con trai đang vẽ cái gì đó, đó là một bức tranh vẽ người, Lê Trường Ân vừa thấy, liền hỏi, “Vì cái gì con vẽ lão sư Đường Văn Nghiễn mặc quần áo màu đỏ sậm, ngày đó nhìn thấy, rõ ràng là màu trắng.”

Lê Tố nói, “Y là người màu đỏ sậm, ừm, y chính là mặc quần áo với màu sắc này.”

Lê Trường Ân ngồi bên người con trai nghĩ nghĩ, tuy rằng Đường Văn Nghiễn mặc áo T shirt và quần đen, nhưng cả người hắn làm cho người ta cảm giác là một loại hồng sắc quyến rũ mà ảm đạm, điều này đã được con trai thể hiện trên tranh vẽ.

Y bắt đầu bội phục con trai của mình, nghĩ rằng cậu tại phương diện hội họa rất có thiên phú.

Lại qua vài ngày, Lê Trường Ân nói muốn dẫn Lê Tố đến một nơi, Lê Tố nói cậu không muốn đi, Lê Trường Ân ôm cậu, hôn hai má cậu, “Là muốn cho con một sự kinh hỉ, con có biết chúng ta sẽ đi nơi nào không?”

Vẻ mặt Lê Tố nhợt nhạt lắc đầu, Lê Trường Ân nói, “Đến phòng vẽ tranh của thầy Đường Văn Nghiễn, muốn đi không?”

Lê Tố quả thực lộ ra thần sắc kinh hỉ.

Bình Luận (0)
Comment