Phụ Thân Đích Đại Thụ

Chương 35

Lê Trường Ân khẩn trương dừng xe, cởi dây an toàn, nghiêng người nhìn cậu, lại vội vã rút khăn giấy, lau nước mắt cho cậu. Lê Tố ngồi yên lặng, không nói một lời, chỉ là rơi lệ.

Lê Trường Ân không biết vì sao cậu khóc, nhưng mà, y trông thấy nước mắt của Lê Tố, thì trái tim như bị đao cắt, thống khổ. Mỗi một giọt nước mắt nóng hổi của Lê Tố đều như thiêu cháy trái tim y, giọng nói y khàn khàn, “Tố Tố, đừng khóc có được không! Con muốn cha làm sao, muốn cha làm sao chúng ta mới có thể giống như trước đây, con nói cho ba ba, con nghĩ thế nào, ba ba đều đáp ứng con.”

Lê Tố dùng khăn giấy xoa xoa mặt, vẫn không ngăn được những giọt nước mắt, lại ho khan, Lê Trường Ân khẩn trương vỗ về lưng cậu, “Bảo bối của cha, chúng ta đừng như vậy, quên đi được không, quên đi sự tình ngày đó. Giống như trước đây, chúng ta một lần nữa giống như trước đây, có được không! Con nói cái gì, cha đều đáp ứng con, con đừng trở nên như thế này.”

Lê Tố ho đến tê tâm liệt phế, che ngực, hút hảo một trận không khí, đủ để phát ra một chút thanh âm, nha nha, rất là suy yếu, “Trở về không được, trở về không được không phải sao?”

Lê Trường Ân vươn tay ôm lấy lưng cậu, “Vì cái gì không thể quay về, quên đi sự tình ngày đó là được.”

“Không được!” Lê Tố nghe y nói như vậy, đột nhiên rống lớn lên, rống xong thì lại là một trận ho khan kinh thiên động địa.

Lê Trường Ân không biết nên nói cái gì mới tốt, cuối cùng cũng khiến cậu ngừng ho khan, lại cầm chén nước, rót nước ấm cho cậu uống.

Lê Tố uống nước xong, lại đem ánh mắt hướng ra bên ngoài cửa sổ, cả người si ngốc, khiến Lê Trường Ân không biết đối với cậu như thế nào mới tốt, phải thương cậu như thế nào mới tốt.

Trên thế giới này, không có bất kỳ một ai ở trong lòng y so với Lê Tố nặng hơn, bao gồm cả chính y, nhưng mà, chung quy, thời gian và sai lầm muốn mang hết thảy đi sao.

Đến bệnh viện, Lê Tố truyền dịch trong phòng bệnh, Lê Trường Ân bảo người đưa cháo cá thịt nạc đến. Lê Tố nằm trên giường mơ mơ màng màng muốn ngủ, y an vị bên mép giường, dịu dàng vuốt ve phần tay bị ghim kim của Lê Tố, khiến Lê Tố có thể dễ chịu hơn một chút.

Đợi khi cháo được đưa tới, Lê Trường Ân liền nhẹ giọng gọi Lê Tố tỉnh lại, “Tố Tố, thức dậy ăn chút cháo, như vậy thân thể con mới tốt lên được, mới có thể mau khỏi bệnh.”

Lê Tố mở to mắt nhìn cha, muốn nói là không muốn ăn, nhưng mà khi trông thấy gương mặt tràn ngập sầu lo của Lê Trường Ân, thì trong lòng không khỏi chua xót khổ sở đến ghê gớm, hốc mắt trong nháy mắt lại ươn ướt, tuỳ ý để Lê Trường Ân giúp nâng cậu ngồi lên.

Lê Trường Ân thử nhiệt độ của cháo, thổi nguội một ít rồi đút cho Lê Tố, Lê Tố ăn một muỗng lại một muỗng, bởi vì cổ họng khó chịu, nên căn bản không thể cảm nhận được hương vị của cháo, nhưng mà, cậu vẫn nuốt hết. Cậu nhìn gương mặt Lê Trường Ân, trên gương mặt ấy, tất cả đều là sự quan tâm đối với cậu. Vừa rồi, cảm giác bàn tay y êm ái thoáng nhẹ nhàng vỗ về mu bàn tay của cậu, tựa hồ như tẩm nhập vào thân thể cậu, xương cốt cậu, linh hồn cậu. Phụ thân y a, y không biết, cậu có bao nhiêu thương y, không muốn ly khai y cỡ nào !

Lê Tố ăn xong chén cháo, Lê Trường Ân cũng không uy nữa, lại hỏi, “Muốn uống chút nước không?”

Lê Tố lắc lắc đầu.

Một lát sau, không biết Lê Trường Ân đã đi nơi nào mà mang được một túi chườm nóng đến, đặt xuống cánh tay đang bị truyền dịch của Lê Tố, tay kia của cậu thì đặt vào trong chăn, đắp hảo, lại hỏi, “Có cảm thấy lạnh không, chân lạnh không?”

Lê Tố lắc đầu, thanh âm khàn khàn thấp giọng nói, “Ba ba, cha đừng bận rộn, cha cũng nghỉ ngơi một chút đi.”

Tay Lê Trường Ân sờ lên trán Lê Tố, nói, “Chỉ là nhìn con mà thôi, có bận rộn chỗ nào đâu.”

Cái mũi Lê Tố ê ẩm, phụ thân cậu, dành cho cậu hết thảy yêu thương, cũng vì yêu thương cậu mà gánh lấy hết thảy.

Sau khi An Duy gọi điện thoại cho Lê Tố, Lê Tố đã ngủ, Lê Trường Ân tiếp điện thoại.

“Thúc thúc, Lê Tố đã đỡ hơn chút nào chưa? Em ấy ho vài ngày, cháu đã nói mặc kệ là uống thuốc, hay là châm cứu đều được, em ấy căn bản không nghe cháu khuyên.” An Duy đánh điện thoại ngay tại lớp học, xung quanh vô cùng ồn ào. Lê Trường Ân nói, “Đang truyền dịch, chậm rãi sẽ tốt lên. Cám ơn cháu quan tâm thằng bé.”

An Duy nói, “Vâng, người đa lễ rồi. Còn có, thúc thúc, Lê Tố đã nói với chú chưa?”

“Cái gì?” Lê Trường Ân hỏi.

“Chính là cháu và em ấy muốn đi Pháp du học.” An Duy nói.

Lê Trường Ân sửng sốt, “Đi Pháp? Khi nào?”

An Duy nói, “Thời điểm vào đại học, bất quá hiện tại có thể xin, là thầy Đường trước tiên giúp chúng cháu liên hệ, rồi mới kí giấy tờ tài liệu của chúng cháu là được.”

An Duy còn nói bọn họ muốn đi cùng người hướng dẫn ở trường, sang bên kia sẽ có người chăm sóc vân vân, đây là muốn khiến Lê Trường Ân cảm động.

Lê Trường Ân nghe hắn nói xong, lo nghĩ, lại nhìn sang Lê Tố đang ngủ, Lê Tố khi ngủ ngoan ngoãn tựa như búp bê tinh xảo đến không chân thật.

Y nói, “Tố Tố cậu ấy đã đáp ứng cháu sao, nếu Tố Tố nguyện ý, ta sẽ không phản đối.”

An Duy nói, “Em ấy nói được, em ấy nguyện ý. Thời điểm em ấy đáp ứng muốn đi Pháp, cũng cách một khoảng thời gian dài như thế mà cư nhiên chưa nói với chú sao. Còn có, em ấy vẽ tranh được xx giải thưởng, này rất có danh tiếng, em ấy có nói với thúc thúc người không ……”

Sau khi An Duy luyên thuyên một đống lớn, thẳng đến khi vào tiết học mới treo điện thoại.

Lê Trường Ân nghe, mới hiểu được, y kỳ thật biết rất ít chuyện của Lê Tố. Lê Tố muốn xuất ngoại, y không biết. Lê Tố vẽ tranh nhận được nhiều giải thưởng như vậy, y không biết. Lê Tố sinh bệnh, bệnh thành thế kia, y được bảo mẫu gọi điện thoại mới biết……

Lê Trường Ân vì Lê Tố xin nghỉ một ngày bệnh, Lê Tố truyền dịch xong, liền mang cậu trở về nhà, đem Lê Tố an bài trên giường, nệm mềm mại, chăn thật dày, Lê Tố vùi mình ở bên trong, Lê Trường Ân nói, “Ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi, đã xin nghỉ với chủ nhiệm lớp của con, không quan hệ, bệnh tình tốt lên một chút lại đến trường học.”

Lê Tố yên lặng nhìn y, Lê Trường Ân còn nói, “Ngoan, ngủ đi, có muốn ăn cái gì không, cha bảo chị Mai làm, hoặc là đi mua.”

Lê Tố lắc lắc đầu, “Không cần.”

Lê Tố cảm giác mình đã ngủ thẳng tới khi trời tối, trong phòng tối đen, nơi nơi đều là tối đen.

Toàn thân cậu như muốn nhũn ra, từ trên giường ngồi dậy, bật đèn, mở cửa, trên chân dép lê cũng không có mang, từng bước một đi ra cửa, lại muốn xuống lầu. Khi Lê Trường Ân từ dưới lầu đi lên vừa lúc nhìn thấy bộ dáng muốn ngã của cậu, khẩn trương chạy đến ôm lấy cậu, ôm cậu trở về giường, sờ sờ chân cậu, đặt vào trong chăn, nói, “Bảo bối, muốn cái gì, cha đi lấy, con đừng đứng lên.”

Lê Tố nói, “Buồng vệ sinh.”

Lê Trường Ân sửng sốt, ôm cậu vào buồng vệ sinh, thậm chí thay cậu cởi quần ngủ và quần lót xuống, giúp cậu ngồi trên bồn cầu, Lê Tố nửa thân trên mềm nhũn tựa vào người Lê Trường Ân, vùi đầu vào bên hông y, thấp giọng gọi y, “Ba ba……”

Lê Trường Ân ôn nhu hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”

Lê Tố muốn nói, cha không biết con yêu cha nhiều bao nhiêu đâu, nhưng mà, nói không nên lời, trầm mặc một hồi, nói, “Cha có thể đi ra ngoài được không?”

Lê Trường Ân mang cháo và thức ăn sáng đi lên, giúp Lê Tố ăn cơm trên giường, lại nấu nước giúp cậu súc miệng, nhúng ấm khăn mặt, giúp cậu lau mặt và tay, rồi lại chăm cho cậu tiếp tục ngủ, Lê Tố chôn nửa gương mặt vào chiếc gối đầu, “Ba ba, cha lại tiếp tục bồi con có được không?”

Lê Trường Ân đáp ứng, sau đó cũng ngủ trên giường Lê Tố, nhưng không đắp cùng chăn.

Nửa đêm, Lê Tố vẫn ho khan, Lê Trường Ân tỉnh lại dìu cậu ngồi dậy, xoa lưng giúp cậu, lại rót nước cho cậu uống, Lê Tố choáng vựng hồ đồ, thần trí không rõ, trên người đầy mồ hôi.

Lê Trường Ân uy cậu uống nước xong, lại đi đun nước ấm giúp cậu lau người.

Lê Tố một thân tuyết trắng, da thịt mịn màng trắng nõn so với nữ hài tử còn nhẵn nhụi hơn. Lê Trường Ân giúp cậu lau một lần hết toàn thân từ trên xuống dưới, Lê Tố tri giác mơ mơ màng màng, nhưng mà cũng không có chống cự.

Ngược lại, Lê Trường Ân trong lòng không bình tĩnh.

Lau xong rồi lại tìm một bộ áo ngủ khác giúp cậu mặc vào, chăn và ra giường đều bị thấm ướt, đành phải ôm cậu đến phòng ngủ sách vát.

Lê Tố thần trí không rõ, thấp giọng gọi “Ba ba……”

Lê Trường Ân nghe, trong lòng ê ẩm mềm mại, sau đó y đi ngủ liền ôm cậu vào trong ngực, vuốt ve tóc và hai má của cậu. Lê Tố tựa vào người y, tay cũng không tự giác ôm lấy y, tựa hồ là an tâm.

Lê Trường Ân thế nhưng vẫn ngủ không được, y kỳ thật có chút nghi ngờ, có chút hiểu được tâm tư của mình, cũng tựa hồ có chút lý giải được tâm tư của Lê Tố. Nhưng mà, không dám nói hiểu, cũng không dám hiểu.

Lê Trường Ân không biết mình ngủ vào lúc nào, y có chút cảm giác tỉnh lại, là vì có người hôn lên môi mình, nhẹ nhàng mà thử hôn lên, hô hấp ấm nóng thổi vào chóp mũi của y. Rồi Lê Tố mới rút lui, cuộn mình vào trong lòng y.

Lê Trường Ân không dám tỉnh, chỉ đành phải tiếp tục giả vờ ngủ, giả vờ không biết.

Lê Tố không ngủ, ánh mắt sâu kín một mực dừng lại trên gương mặt y, tay duỗi sang vuốt ve hai má y, chóp mũi y, bờ môi của y ……

Lê Tố biết, cậu đây là giống như một nữ nhân ngắm nhìn phụ thân của mình.
Bình Luận (0)
Comment