Phụ Thân Đích Đại Thụ

Chương 40

.Trong đầu Lê Tố đều là Lê Trường Ân, mơ mơ màng màng ngủ. Buổi sáng ngày hôm sau, An Duy xông qua, cậu bị tiếng đập cửa đông đông đông đánh thức.

Lê Tố mắt lim dim buồn ngủ, đi ra mở cửa, An Duy mạnh mẽ đẩy cửa, vọt vào, một tay ôm lấy Lê Tố, lại cao thấp kiểm tra quan sát cậu xem có bị gì không.

Lúc này Lê Tố triệt để tỉnh, đẩy hắn, “Anh làm gì vậy?”

An Duy lo lắng nói, “Em không có xảy ra chuyện gì đi.”

“Chuyện gì?” Lê Tố giả vờ hoang mang, không biết hắn đang nói cái gì.

An Duy thế này mới nhẹ nhàng thở ra, trở tay đóng cửa phòng Lê Tố, nói nhỏ bên tai Lê Tố, “Ngày hôm qua, tôi rất lo lắng cho em, lo lắng em xảy ra chuyện.”

Lê Tố nói, “Thực xin lỗi, tôi gọi điện thoại cho ba ba tôi, sau đó thì ngủ quên, khi tới tìm anh, anh đã uống say. Ngược lại là anh, anh nói sẽ theo giúp tôi, lại chạy tới quán bar uống rượu với phụ nữ.”

An Duy bị cậu nói như thế khiến hắn ngượng ngùng, “Ngại quá, lần sau sẽ không.”

Lê Tố lại nói, “Anh cũng mau trở về rửa mặt đi, anh nhìn xem cái dạng này của anh.”

An Duy cúi đầu nhìn chính mình, phát hiện quần dài không mặc, chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ, tóc bù xù, lộn xộn, còn đầy mùi rượu trên người, chân thì không mang dép.

An Duy, “……”

Lê Tố nhìn biểu tình của An Duy lúc này chỉ muốn chết cho xong, liền nở nụ cười, trong lòng cũng tràn đầy cảm động, An Duy bởi vì lo lắng cho mình, những thứ khác đều quên sạch.

Lê Tố còn nói, “Mau trở về mặc quần áo đi, anh không lạnh sao?”

An Duy, “Không cần chê cười tôi a, tôi vừa tỉnh lại, phát hiện mình đã quay về nơi này, sợ tới mức thiếu chút nữa đau tim.”

Lê Tố, “Không phải chê cười anh, tôi là cám ơn anh.”

An Duy, “Nếu muốn trả ơn tôi, đến, hôn một cái đi.”

“Cút ngay!” Lê Tố vội vàng trốn hắn, còn nói, “Tôi cũng lập tức đi rửa mặt, thu dọn các thứ, chúng ta liền đi, tôi không muốn đến Trường Hạ thăm vườn trà nữa, tôi nghĩ mình nên về nhà, anh muốn cùng tôi trở về không?”

An Duy chăm chú nhìn cậu, trong lòng suy nghĩ, Lê Tố có phải kỳ thật đã gặp chuyện gì rồi hay không, nhưng ánh mắt Lê Tố vẫn trong suốt bình tĩnh, hắn nhìn không ra.

Lê Tố bị hắn nhìn chòng chọc đến không thoải mái, “Nhìn cái gì mà nhìn, anh nhanh đi tắm rửa mặc quần áo, bị cảm lạnh thì làm sao đây?”

An Duy nói, “Mùa đông tôi đi bơi còn không sợ, sợ chi cái này. Được rồi, tôi đi chuẩn bị, chúng ta liền đi.”

Hai người thu xếp xong, lúc mang hành lý xuống lầu, liền gặp được Ngô Hàn Hiên trên người mặc quần áo thể thao, gã vừa mới đi tập thể dục buổi sáng trở về, đang dùng khăn mặt lau mồ hôi. Gã thật sự là một người có tướng mạo cao lớn, đoan chính nghiêm trang, mặc quần áo thể thao, lại có vẻ trẻ đi rất nhiều, nhìn như chỉ có ba mươi tuổi.

Gặp hai người mang theo hành lý muốn rời khỏi, liền nhìn về phía Lê Tố nói, “Đây là sao vậy? Muốn đi sao?”

Lê Tố nói, “Ngô thúc thúc, cám ơn chú đã tiếp đãi, nhưng mà chúng cháu muốn đi. Kế hoạch của chúng cháu là hôm nay đi thăm viếng Trường Hạ, bây giờ đi, vừa lúc xem được cảnh thu hoạch. Sau đó sẽ vào ở nhà của những người nông dân trên đó luôn, ở vài ngày, nhìn qua cuộc sống trên núi.”

Ngô Hàn Hiên nói, “Kế hoạch của các cậu là như thế à, vậy ở lại dùng cơm trước rồi hẳn đi, tôi sai tài xế đưa các cậu đi. Còn có, khi nào các cậu trở về, lại tiếp tục sang nhà tôi ở đi.”

Lê Tố nói, “Cám ơn, không cần. Trước đó chúng cháu đã thuê xe rồi, không thay đổi được, từ Trường Hạ trở về, cũng không đến nơi này của chú, ba ba tôi sẽ đến đón tôi.”

Ngô Hàn Hiên nói, “Vậy à, vậy cũng ăn cơm trước rồi hãy đi.”

Lê Tố cảm giác việc này không nên chậm trễ, vô luận như thế nào cũng không chịu ăn điểm tâm, nói muốn giữ bụng để sang Trường Hạ ăn cơm sáng đặc biệt ở đó, ống trúc thịt xông khói, cơm nếp này nọ.

Ngô Hàn Hiên lại hỏi cậu mang tiền đủ hay không, cho cậu tiền, Lê Tố chết cũng không nhận, An Duy khẩn trương mang cậu đi.

Lê Tố xưa nay là một người tính tình yên lặng, hơn nữa cực kỳ rất ít giao tiếp, lúc này lại trở nên nói nhiều như thế, bản thân cũng không bình thường.

Ngô Hàn Hiên nghĩ, có lẽ cậu đã nhớ ra, bất quá, Ngô Hàn Hiên cũng không có cảm giác gì, nghĩ như vậy cũng tốt, chờ cậu lớn lên thêm một chút nữa, gã sẽ hỏi cậu có nguyện ý đi theo mình hay không.

Lê Tố và An Duy đến thẳng sân bay, ở sân bay, mua vé máy bay, Lê Tố giữ hành lý, An Duy chạy đi mua đồ ăn sáng.

Hai người ngồi trên ghế, An Duy ăn sandwich nướng, Lê Tố ăn bánh mỳ sữa, hai người đều đẹp trai, rước lấy rất nhiều cái nhìn chăm chú từ những hành khách khác.

An Duy hỏi Lê Tố, “Sao lại nói dối họ Ngô kia?”

Lê Tố nói, “Miễn cho gã giữ chúng ta lại. Hơn nữa, gã và phụ thân tôi là đối tác làm ăn của nhau, tôi không muốn vì tôi, khiến quan hệ giữa gã và phụ thân tôi trở nên không hoà hợp.”

“Ừm.” An Duy nhìn Lê Tố trầm tư, Lê Tố nghiêng người đi, không để hắn nhìn thấy gương mặt mình. Gửi hành lý vào cửa check-in, Lê Tố mới nghĩ đến cậu đã quên gọi điện thoại cho Lê Trường Ân. Lấy di động ra, nhìn chiếc di động mà mình đã tắt máy, cậu đột nhiên lại không muốn gọi nữa, cầm di động mà ngẩn người.

Sau khi ngồi trên máy bay, Lê Tố luôn luôn ngẩn người, bất luận An Duy bắt chuyện với cậu thế nào, cậu cũng không để ý tới hắn.

Máy bay hạ cánh, đợi hành lý đến, An Duy mở máy, di động lập tức vang lên, cầm lên nhìn qua, nói với Lê Tố, “Tố Tố. Là ba ba em.”

Lê Tố thoáng sửng sốt, An Duy thì đã nghe điện thoại, “Vâng, thúc thúc.”

Lê Trường Ân nói, “Ta đang ở cửa sân bay chờ các con, các con hiện tại ở nơi nào?”

An Duy nghĩ Lê Tố hẳn là đã nhắn tin với phụ thân thông báo hai người sắp trở về, cho nên cũng không cảm giác kinh ngạc, chỉ nói, “Chúng con còn đang chờ hành lý……. Vâng…… Hành lý đến, thúc thúc, chúng con lập tức đi ra.”

Sau khi treo điện thoại, An Duy nói với Lê Tố, “Ba ba em ở bên ngoài chờ chúng ta. Chúng ta đi nhanh lên.”

Lê Tố lặng yên không nói, biết hẳn là Ngô Hàn Hiên đã nói với phụ thân bọn họ ngồi máy bay trở về, chỉ là không hiểu Ngô Hàn Hiên làm sao biết được bọn họ muốn về nhà, đã phái người theo dõi bọn họ sao? Nhưng mà này cũng quá giống với tình tiết trong tiểu thuyết đi.

An Duy không để Lê Tố cầm hành lý, hắn một mình kéo hai cái, còn chưa tới cửa, đã trông thấy Lê Trường Ân đi tới. Lê Tố chần chờ chậm rãi đi. Lê Trường Ân vài bước tiến đến ôm lấy con trai, lại cúi đầu nhìn cậu, “Mấy ngày nay ở S thành chơi vui không?”

An Duy nói, “Chơi rất vui, ngoại trừ Ngô thúc thúc kia thực chán ghét.”

Lê Tố nghiêng đầu liếc An Duy một cái, An Duy ngượng ngùng không nói.

Lê Trường Ân đưa hai hài tử đến bãi đỗ xe, lên xe, lái xe đi. Lê Tố ngồi ở vị trí phó lái vẫn cúi đầu không nói lời nào, An Duy thì thao thao bất tuyệt kể lể bọn họ ở S thành ăn cái này, chơi cái kia.

Còn nói, “Chúng con vốn chuẩn bị đến núi Trường Hạ xem vườn trà rồi ở đó mấy ngày, nhưng sau đó thì không đi, lần sau sẽ lại đi.”

Lê Trường Ân trước đưa An Duy về nhà, An Duy xuống xe lại đi lên cửa trước, bảo Lê Tố mở cửa kính xe, dám vươn tay ôm cậu một cái, Lê Tố vội vàng đẩy hắn ra, “Cút!”

An Duy lưu luyến bước qua cánh cửa cổng, tiến vào sân nhà, hầu nữ đã đi ra đón, cầm vali giúp hắn. An Duy nhìn chiếc xe sắp khởi động, còn nói, “Tố Tố, chúng ta ngày mai đến chỗ thầy Đường học vẽ đó, em chớ quên.”

Lê Tố nghĩ thầy Đường đi Âu Châu còn chưa có trở về, bọn họ hẳn là phải đến trường học mới đúng, nhất định An Duy đã quên mất hắn vẫn là học sinh đi.

Nhìn thấy Lê Tố một mực im lặng với mình, Lê Trường Ân cũng không biết nên nói cái gì mới tốt. Tối hôm qua, Lê Tố gọi điện thoại thảo luận những lời này, khiến Lê Trường Ân không biết nên đối mặt như thế nào. Những lời kia vốn không có một chút liên quan gì với nhau, nhưng Lê Trường Ân hiểu, Lê Tố muốn nói cho y biết điều gì đó, thanh âm Lê Tố lúc ấy thống khổ như vậy, bây giờ vẫn còn khiến trong lòng Lê Trường Ân khó chịu.

Trở về nhà, Lê Trường Ân mang hành lý của Lê Tố lên lầu, vào phòng cậu thu dọn mọi thứ, đem những thứ cần giặt mang ra ngoài, những cái khác thì sắp xếp lại cho tốt.

Lê Tố ngồi ở một bên, lặng yên không biết suy nghĩ cái gì.

Lê Trường Ân hỏi, “Bảo bối, đói không, đi rửa mặt, chuẩn bị ăn cơm trưa đi.”

Lê Tố vẫn ngồi ở chỗ kia không nhúc nhích.

Lê Tố cũng không có mang nhiều đồ dùng đến S thành, nên rất nhanh đã thu dọn xong. Lê Trường Ân đến trước mặt Lê Tố, ngồi xổm xuống ở trước mặt cậu, ngẩng đầu nhìn cậu, duỗi một bàn tay mang theo đôi chút lành lạnh sờ hai má cậu, “Bảo bối, đừng khổ sở, ba ba vĩnh viễn là đại thụ của con.”

Lê Tố nhìn y, hốc mắt hơi hơi nhiễm hồng, thanh âm cũng có chút nghẹn ngào, “Nhưng sang năm con sẽ đi.”

Lê Trường Ân thở dài trong lòng, “Nhưng ba ba vĩnh viễn ở nơi này, chờ con trở về.”

Lê Tố nhìn y, đột nhiên ôm lấy y. Lê Trường Ân đứng lên, ôm con trai ngồi trên sô pha, Lê Tố vùi mặt vào bờ vai của y, nghẹn ngào nói, “Cha không hiểu đâu, con sẽ đi, ba ba, con sẽ đi, con không muốn đi, con thật sự không muốn đi, đã nghĩ sẽ cứ như vậy ở bên cạnh cha mà chết đi cũng tốt, con không muốn đi a, ba ba……”

Lê Trường Ân không muốn nghe cậu thốt ra từ “Chết” này, ôm cậu nói, “Đừng nói như vậy, đừng nói chết, con không thể chết được, con còn nhỏ thế này, sao có thể vẫn đem cái từ đó đặt bên miệng.”

Lê Tố ngẩng đầu nhìn y, tối hôm đó, trải qua sự tình với Ngô Hàn Hiên, lúc này cậu đột nhiên cảm thấy bi thương và sợ hãi mạnh mẽ bộc phát, những bình tĩnh trấn định trước đó đều là nguỵ trang cả, Lê Tố bất ngờ khóc lên, “Người không biết đâu, ba ba, con có bao nhiêu sợ hãi, con sợ hãi biết bao nhiêu a, con yêu người như thế, không thể không có người, người đừng để con đi, đừng để người khác chạm vào con, người đừng để con đi……”

Lê Tố vừa khóc vừa nói năng lộn xộn, Lê Trường Ân ôm cậu, “Được, không đi, ba ba cũng vĩnh viễn yêu con, không cần sợ hãi, không phải sợ.”

Lê Tố đột nhiên ngẩng đầu lên, trong đôi mắt tràn đầy nước mắt, vẻ mặt lại mang theo cảm giác si ngốc, nhìn chằm chằm Lê Trường Ân. Khi Lê Trường Ân chưa kịp phản ứng, cậu đã ôm lấy cổ y, cứ như vậy hôn lên. Lê Tố cũng không có kinh nghiệm gì cả, chỉ là vừa ngậm lấy vừa liếm, lại mút vào, là một bộ dáng liều mạng điên cuồng hôn y.

Lê Trường Ân muốn đẩy cậu ra, bảo cậu bình tĩnh, nhưng mà nước mắt của Lê Tố khiến y không có cách nào đẩy cậu ra được. Lê Tố sốt ruột hôn y, nước mắt đăng đắng chảy vào khoang miệng đang mở của hai người.

Lê Trường Ân một tay ôm lưng Lê Tố, một tay đặt sau đầu cậu, bắt đầu chuyên tâm hôn cậu, hôn đôi môi cánh hoa đầy đặn của cậu, đầu lưỡi quấn lấy đầu lưỡi cậu……

Lê Tố được y hôn sâu, được y hôn môi tựa như cảm thụ được linh hồn y vừa ôn nhu vừa nóng bỏng, Lê Tố nhận thấy bản thân mình quả thực muốn ngất đi rồi, cánh tay ôm lấy cổ Lê Trường Ân cũng muốn mềm xuống. Lê Trường Ân đặt cậu trên sô pha, rời khỏi khoang miệng cậu, lại liếm nước bọt nơi khóe môi cậu. Lê Tố thở gấp, ánh mắt mê mang, tay ôm chặt Lê Trường Ân.

Lê Trường Ân hôn môi cậu, hôn lên gương mặt, lại hôn lên cổ cậu, lỗ tai cậu, Lê Tố thở gấp, trầm thấp rên rỉ, toàn thân xụi lơ.

Lê Trường Ân phải rời khỏi, cậu liền tiến đến hôn lên môi y.

Bên ngoài trời mưa, cơn mưa cuối thu, sẽ khiến thời tiết càng ngày càng lạnh.

Những đám mây dày đặc trên bầu trời, rõ ràng là giữa trưa, nhưng lại hắc ám hệt như lúc chạng vạng.

Trong phòng bật đèn, ánh sáng khiến không gian tựa hồ trở nên ái muội. Hai người dây dưa trên sô pha, chân Lê Tố quấn lấy Lê Trường Ân, không muốn y rời mình. Lê Trường Ân dường như hoàn toàn bị vùi lấp dưới một giấc mơ dịu êm nhưng đồng thời cũng đầy tội lỗi và đau đớn.

Y thở gấp, tay vuốt ve eo và lưng Lê Tố ……

Bất thình lình tiếng sấm ngoài cửa sổ nổ vang, tiếng sấm cuối thu, thật sự hiếm thấy, nhưng lại ầm ầm vang lên rất kinh người.

Lê Trường Ân trong nháy mắt bị tiếng sấm đánh tỉnh, Lê Tố lại vẫn như cũ đôi mắt hồng hồng sâu thẳm nhìn chăm chú vào Lê Trường Ân.

Hai gò má cậu nhiễm hồng, ánh mắt cũng hơi hơi nhiễm hồng, đuôi mắt mang một chút gợi cảm, mang một chút quyến rũ hấp dẫn người ta, môi cũng bị hôn đến đỏ bừng, hơi sưng.

Lê Trường Ân lẳng lặng nhìn cậu, trong lòng lại là sóng cuộn biển gầm.

Lê Tố thấp giọng gọi y, “Ba ba……”

Lê Trường Ân không dám bỏ mặc cậu, tự mình ngồi dậy, cũng giúp Lê Tố ngồi dậy tựa vào người mình.

Lê Tố vùi mặt vào bờ vai của y, rất lâu sau không nói lời nào.

Hai người đều lặng yên, nhưng không phải xấu hổ, mà là bi thương nồng đậm. Lê Tố đột nhiên cảm giác rét run, rụt lui vào lòng Lê Trường Ân, Lê Trường Ân ôm chặt cậu. Ngoài cửa sổ, mưa rưa, rớt trên cửa kính. Lê Trường Ân nhìn về phía cửa sổ, kéo bức màn ra, mưa cũng không lớn, thanh âm đập vào cửa giống như một khúc thơ tình.

Lê Trường Ân thở dài trong lòng, hôn hôn lên mép tai Lê Tố, ôn nhu nói, “Bảo bối, thay quần áo, chúng ta ăn cơm, có được không?”

Lê Tố lại lặng yên một hồi, rồi mới gật gật đầu.

Lê Trường Ân thế này mới dám buông cậu, lại sờ sờ tóc và hai má của cậu, hôn lên trán cậu một cái, đi đến tủ giúp cậu tìm quần áo.

Ở trước mặt y, Lê Tố cởi toàn bộ áo lông, áo sơmi, áo ba lỗ, lộ ra làn da trắng nõn của phần nửa người trên, tuy rằng gầy yếu, nhưng khung xương lại xinh đẹp, da thịt sáng bóng, hai điểm trước ngực màu hồng nhàn nhạt, rốn cũng rất dễ nhìn, thậm chí mang sức gợi cảm, một khúc eo nhỏ, rất đẹp, kéo dài tiến vào lưng quần, tuy rằng mặc quần ngủ tương đối rộng rãi, nhưng bờ mông xinh đẹp cũng có thể nhìn ra ……

Lê Trường Ân giúp cậu mặc áo lót sạch sẽ, biết chính mình đã không còn tư cách nào mà làm phụ thân của cậu nữa, ánh mắt y nhìn thân thể Lê Tố, đã mang theo sắc thái dục vọng.

Lê Tố thay quần dài, xong rồi mới được Lê Trường Ân dẫn xuống lầu ăn cơm.

Lê Tố vẫn lặng yên, ăn cơm cũng thực lặng yên. Mai Di ngồi bên cạnh, nàng làm việc ở Lê gia đã hơn hai mươi năm, cũng coi như không thiếu tình cảm, nhưng Lê Tố không thường nói chuyện với nàng, nàng không có biện pháp với cậu, lúc này cũng không thể hỏi Lê Tố ở S thành có cảm giác như thế nào.

Mà Lê Trường Ân cũng không nói, chỉ yên lặng gắp đồ ăn, lấy canh cho con trai, vừa chuẩn bị khăn giấy.

Không biết vì nguyên nhân gì, Mai Di cảm giác bầu không khí trên bàn rất kỳ quái.

Đành phải nói, “Lê tiên sinh, trong nồi còn có chút canh, để tôi đi lấy thêm.”

Lê Trường Ân gật đầu một cái, sau khi nàng vào phòng bếp, y liền nói một tiếng với Lê Tố, “Bảo bối, ăn nhiều một chút đi, con rất gầy.”

Lê Tố vẫn không lên tiếng trả lời, nhưng Lê Trường Ân gắp thức ăn cho vào bát của cậu, cậu đều ăn hết.
Bình Luận (0)
Comment