Phu Thê Nhà Nghèo

Chương 77

Edit: Sahara

Có được công nhận của Lý Ỷ La, cuối cùng Tần Chung cũng thấy mỹ mãn nhắm hai mắt lại. Lý Ỷ La khẽ cười chọt chọt lên chóp mũi Tần Chung, rồi lăn vào lòng hắn. Trong lúc mơ màng, Tần Chung tự động ôm lấy Lý Ỷ La thật chặt. Thân thể hai người dán vào nhau. Tuy đang ở một nơi xa lạ, nhưng rất nhanh thì Lý Ỷ La đã an ổn đi vào giấc ngủ.

Thi phủ bắt đầu vào ngày mười hai tháng tư. Tổng cộng thi ba môn, mỗi môn hai ngày. Môn đầu tiên là tứ thư ngũ kinh, môn thứ hai là khoa vật thật, môn cuối cùng là sách luận. Kỳ thi viện vào tháng sáu cũng như vậy.

Lúc đến Ích Dương phủ là ngày mười tháng ba, sau khi sắp xếp ổn thỏa, thời gian Tần Chung có thể ôn tập còn đúng một tháng. Cũng may bình thường kiến thức cơ bản của Tần Chung vững chắc, không cần đợi nước đến chân mới nhảy. Đặc biệt là về khoa vật thật, Lý Ỷ La thấy Tần Chung múa bút như bay, một quyển sách dày rất nhanh đã ôn xong.

"Tướng công, chàng.... Chàng thật sự học xong rồi?" Khoa vật thật này bao gồm toán học, hóa học, vật lý. Tuy không nghiên cứu sâu rộng như thời hiện đại, nhưng đối với kẻ phế vật khoa học tự nhiên như nàng mà nói, vẫn cảm thấy nó rất khó.

"Ừm, khoa vật thật ngược lại là môn học dễ nhất, nguyên lý cũng chỉ mấy điều cơ bản đó, đọc một lần là xong." Tần Chung nói rất thản nhiên.

Trí thông minh này đúng là làm người đố kỵ mà! Lời Tần Chung làm nàng nhớ tới thời còn đi học, rõ ràng mấy môn xã hội đều xuất sắc, nhưng điểm số các môn khoa học tự nhiên lại theo không kịp. Bất luận đã nhồi nhét bao nhiêu công thức, nhưng tới lúc làm bài liền há hốc mồm, hỏi bạn học thì được trả lời: "Câu này cũng giống câu trên, đều là hỏi một chút kiến thức bla bla bla, cậu cứ trả lời như câu trên là được." Khi ấy nàng rất muốn hỏi, giống nhau chỗ nào? Sao nàng nhìn không ra?

Về sau đi theo thầy học thêu thùa, thời điểm nàng nhẹ nhàng vượt mặt các thợ thêu khác liền hiểu rõ, tuy nói thành công có đến chín mươi chín phần trăm là nỗ lực, nhưng nếu nằm trong những người có một phần trăm có thiên phú, thì sẽ tiết kiệm được rất nhiều đường vòng.

Mỗi một người đều có ưu khuyết riêng, nhìn rõ bản thân, khai quật đúng sở trường, biết rõ phương hướng cần nỗ lực thì sẽ dễ dàng thành công hơn việc cứ cố chấp liều mạng cải thiện khuyết điểm.

Tuy nhiên, nàng nhìn bộ dạng này của Tần Chung, hắn chính là một học bá.

Tần Chung chuyên tâm đọc sách, Lý Ỷ La mượn phòng bếp nấu vài món ăn dưỡng sinh cho Tần Chung. Sau khi dị năng đạt đến cấp ba, nàng đã có thể thêm dị năng vào đồ thêu. Lý Ỷ La nhân lúc chưa bắt đầu thi, trong mấy ngày này, nàng lần lượt thêu thêm chút đồ án lên mấy bộ y phục mà Tần Chung mang theo vào trường thi. Đảm bảo cho Tần Chung ở trường thi mắt sáng tai thính, tinh thần đầy đủ.

"Tướng công, ta ra ngoài mua chút đồ ăn, chàng ở lại phòng an tâm đọc sách nha." Tới đây đã mười ngày, nàng còn chưa ra ngoài dạo lần nào.

"Ta đi cùng nàng." Tần Chung vội bỏ sách xuống, đứng dậy.

"Chàng không đọc sách nữa à?"

"Phải biết kết hợp việc học hành và nghỉ ngơi, đi thôi!" Tần Chung lấy áo choàng mặc lên cho Lý Ỷ La và mình, rồi nắm tay nàng đi ra ngoài.

Lý Ỷ La vô cùng tán thành cách nói kết hợp học hành và nghỉ ngơi này, ngồi đọc sách lâu như vậy, nghỉ ngơi một chút cũng tốt. Chỉ là cái áo choàng này: "Ta không lạnh, không cần mặc áo choàng đâu."

Tần Chung giúp Lý Ỷ La cột dây áo choàng lại: "Khoác đi, không ta sẽ lo." Cơ hội mặc đồ giống nhau với Lý Ỷ La, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua.

"Thôi được!" Lý Ỷ La gật đầu.

Gió tháng ba vẫn còn buốt, vừa bước ra ngoài đúng là có hơi lạnh. Lý Ỷ La kéo áo choàng lại: "Cũng may là chàng mặc áo choàng cho ta."

Tần Chung nhẹ nhàng ừ, khóe miệng không khỏi cong lên.

Hai người đi dọc theo đường phố, người qua kẻ lại trên phố đều không nhịn được liên tục nhìn về phía hai người. Cố tình hai người bọn họ đều nghĩ nguyên nhân là do người kia quá thu hút ánh mắt người khác.

"Đường phố ở đây lớn hơn ở Vân Dương huyện rất nhiều." Đường lát đá phô bằng phẳng, bề ngang có thể chứa đến ba chiếc xe ngựa cùng chạy song song.

Tần Chung gật đầu: "Ích Dương phủ có tiếng là phồn hoa ở Đại Việt, đặc biệt đây là nơi giao hội của sông Thông Giang và Ô Hà, địa thế được trời ưu ái. Có điều...." Tần Chung hơi ngừng lại: "Cũng vì vậy mà Ích Dương phủ thường bị lũ lụt, cũng may phương pháp trị thủy của triều đình hiện nay tiên tiến hơn tiền triều rất nhiều, lập triều gần trăm năm cũng chưa từng xảy ra đại nạn lũ lụt giống tiền triều."

"Tướng công, làm sao chàng biết nhiều như vậy?" Lý Ỷ La kéo kéo tay áo Tần Chung, nàng phát hiện, dường như Tần Chung đối với đại sự trong thiên hạ không gì không biết.

"Xem nhiều sách một chút là biết ngay thôi." Tần Chung nắn nắn bàn tay Lý Ỷ La, nói nhỏ bên tai nàng: "Tàng Thư Các của thư viện ta rất nối tiếng, trong đó có rất nhiều sách, ta rất thích đọc sách ở đó." Sau khi ôn xong nội dung thi khoa cử, mỗi ngày Tần Chung đều đến Tàng Thư Các đọc sách, không cần biết là sách gì, hắn đều đọc. Ngay cả hai năm Tần Chung bị bệnh, hắn cũng nhờ tiên sinh của thư viện lấy sách cho hắn.

"Tướng công, chàng thật lợi hại." Tán thưởng thật tình, thật lòng. Đối với người đọc nhiều sách, nàng thật sự kính nể. Thứ nàng thấy hứng thú là thêu thùa và mỹ thực, nên rất có nghiên cứu về phương diện này. Những mặt khác, nàng không bận tâm. Có điều, phương diện thêu thùa có rất nhiều điểm chung với hội họa, có yêu cầu rất cao về độ mẫn cảm đối với kết cấu bố cục và phối màu. Nên ở phương diện hội họa, nàng cũng có chút năng khiếu.

Nhìn hai mắt Lý Ỷ La sáng lấp lánh, Tần Chung cười khẽ, vô cùng sung sướng hưởng thụ. Trước kia, đọc sách là vì tăng thêm kiến thức cho mình, bây giờ, dường như lại có thêm một lý do nữa.

Hai người nói rồi lại nói, trời cũng tối dân, đèn lồng hai bên đường đã được thắp sáng. Dù trời khá lạnh, nhưng chợ đêm ở Ích Dương phủ vẫn rất náo nhiệt.

"Tướng công, hôm nay chúng ta không ăn ở khách điếm, chúng ta tùy tiện ăn chút gì đó bên ngoài đi!" Tới đây lâu như vậy, nàng còn chưa được thưởng thức món ngon nơi này.

"Ừm!" Tần Chung tất nhiên sao cũng được.

Lý Ỷ La thấy bên đường có một quán ăn buôn bán không tệ, liền kéo Tần Chung đến đó ngồi xuống. Đang chờ, bỗng nhiên hai người nhìn thấy ba tên thần kinh mà họ gặp phải lúc vừa xuống bến tàu.

Khi ấy, Lý Ỷ La tặng cho ba người kia mỗi người một kim, nên lúc này, miệng của cả ba người đang sưng vù lên y như cặp lạp xưởng. Cây kim kia của Lý Ỷ La có chứa dị năng, theo cấp độ dị năng tăng lên, sau khi kim đi vào cơ thể con người, thì mực độ tổn thương sẽ tùy theo ý niệm khống chế của Lý Ỷ La. Cũng coi như bọn họ xui xẻo, năng lực này chỉ vừa mới được kích phát, đã bị bọn họ làm chim đầu đàn.

Cái môi như cặp lạp xưởng của ba người tất nhiên làm người khác chú ý tới, mọi người đều sôi nổi nhìn như đang nhìn kính tây dương. Tiếng cười nhạo của người chung quanh làm cho bọn họ xấu hổ, nên vội vàng lấy quạt che khuất môi mình.

"Phụt!" Lý Ỷ La không nhịn được, phì cười. Tần Chung nương theo tiếng cười của nàng nhìn lại.

Ba người kia nghe được giọng Lý Ỷ La, vừa nhìn qua liền như bị sét đánh, tiểu nương tử có cái miệng lợi hại tức chết người đang chống cằm vui vẻ nhìn bọn họ, tên tiểu bạch kiểm bên cạnh cũng mỉm cười. Thấy bọn họ, hai người kia còn khẽ gật đầu.

Thế nhưng, hai gương mặt cảnh đẹp ý vui kia rơi vào mắt ba người bọn họ lại chẳng khác gì ác quỷ đòi mạng.

"Chạy, chạy mau...."

Cả ba lập tức quay đầu hốt hoảng bỏ chạy.

"Xì, lá gan đã nhỏ mà còn bày đặt độc miệng." Lý Ỷ La cười nhạo.

Tần Chung lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua bóng lưng ba người kia, rồi khẽ mỉm cười: "Người không liên quan, không cần bận tâm."

Hai phu thê ăn no, lại đi dạo một vòng mới trở về khách điếm.

Càng tới gần ngày thi, không khí ở khách điếm càng như được hâm nóng. Tần Chung và Lý Ỷ La đều dùng cơm trong phòng mình như cũ. Thỉnh thoảng nhàm chán mới đến tiền sảnh một lần.

Mỗi lần đến thời gian dùng cơm, cảm xúc của các thí sinh trọ tại khách điếm sẽ đặc biệt kích động. Có người nói thí sinh của kỳ thi này lại nhiều hơn lần trước rất nhiều. Lại có người nói, đề thi năm nay sẽ càng khó hơn. Còn có người nói là bí mật biết trước được đề thi, tỷ lệ thi đậu rất cao.....

Tóm lại là mấy tin tức linh tinh bay đầy trời.

Lý Ỷ La còn thấy có người cứ cầm một quyển sách ghi chép các đề thi đã từng ra mà đọc, lúc ăn cơm cũng đọc, dáng vẻ rất căng thẳng. Đương nhiên cũng có người dường như đã có dự tính sẵn trong lòng, đối với mấy tin tức linh tinh kia chỉ khịt mũi coi thường,..... Tóm lại là cảnh tượng muôn màu muôn vẻ, vô cùng đặc sắc.

Thời điểm Tần Chung nghe mấy tin tức kia, vẻ mặt đều là thản nhiên, chỉ thường xuyên gắp đồ ăn cho Lý Ỷ La.

Cuối cùng cũng đến ngày mười hai tháng tư, Lý Ỷ La chuẩn bị cho Tần Chung chiếc áo choàng thật dày, bên trong được làm bằng lông ngỗng mà nàng thu thập xử lý đặc biệt. Nghe nói lúc kiểm tra phải mở bên trong áo choàng ra, Lý Ỷ La đặc biệt làm thêm một cái miệng túi, có thể mở ra cột lại tùy ý: "Tướng công, nếu bọn họ muốn mở ra, chàng hãy bảo bọn họ mở ở chỗ này, đợi kiểm tra xong thì chàng nhét lông vũ vào lại bên trong, rồi cột chặt dây ở chỗ này lại là được."

"Đây là bao tay, sợ chàng viết chữ không tiện nên ta cố ý làm một nửa mà thôi. Đây là bánh mềm ta tự làm, mỗi môn thi đều phải ở lại trường thi hai ngày, đồ ăn sợ sẽ lạnh đến cứng ngắc hết, bánh mềm này rất xốp nên không sợ. Còn đây là thịt khô, ta làm không mặn lắm. Đây là cơm nắm và đồ ăn, giữ ấm trong hộp, giữa trưa hôm nay chàng có thể ăn. Ngay mai thì ăn bánh mềm và thịt khô. Có điều không thể mang theo chăn, nếu có thể thì tốt rồi, ta đã chuẩn bị xong...." Mới canh tư Lý Ỷ La đã thức dậy chuẩn bị, tất cả đều được nàng lo liệu thỏa đáng. Lý Ỷ La còn muốn nói nữa, nhưng lại bị Tần Chung đột ngột ôm lấy.

Tần Chung dịu dàng xoa đầu nàng: "Ỷ La, nàng thật tốt! Tốt đến mức khiến ta sợ hãi...." Tần Chung khẽ hôn nhẹ lên vành tai Lý Ỷ La: "Ta sợ đây chỉ là một giấc mộng...."

Lý Ỷ La cười, nhéo má Tần Chung một cái: "Có cảm giác không? Nếu có thì không phải là mộng rồi. Đi mau đi, đừng đến muộn."

Hiện tại trời vừa đúng canh năm, bên ngoài hãy còn tối ôm, nhưng rất nhiều thí sinh đã cầm đèn lồng xuất phát đến trường thi.

Thí sinh trọ trong khách điếm đều lục đục đi ra, thời điểm bọn họ ra khỏi cửa, chưởng quầy khách điếm còn cố ý đốt hai phát pháo: "Chúc các vị đề tên khoa bảng, tiền đồ như gấm."

Thời điểm khoa cử, chẳng những là sự cạnh tranh của các thì sinh, mà còn là sự cạnh tranh giữa các khách điếm. Mỗi khoa thi, khách điếm nào có nhiều thí sinh thi đổ cao, thì sang năm danh tiếng của khách điếm đó sẽ lên một tầm cao mới, đối với việc làm ăn có lợi ích rất lớn.

Lý Ỷ La cùngTần Chung hòa vào dòng người thí sinh và những người thân đưa tiễn người nhà mình đến trường thi. Khi đến bên ngoài trường thi, liền thấy trong bóng đêm, khắp nơi đều là lồng đèn, nhìn một chút, chỉ thấy toàn là đầu người.

Rất nhanh, tiếng chuông lầu canh gõ vang, quan sai bắt đầu lớn tiếng đọc tên, đọc đến tên người nào, người đó liền đến xếp hàng chờ kiểm tra.

Lý Ỷ La thấy sau khi mỗi vị thí sinh kiểm tra xong, còn bị kéo vào một căn phòng ngay bên cạnh. Năm người một nhóm đi vào, lúc đi ra thần sắc đều rất quái dị.

Lý Ỷ La chợt thấy căng thẳng, kia rốt cuộc là kiểm tra cái gì vậy? Tại sao khi đi ra, mặt người nào cũng như bị táo bón thế?

Tần Chung cũng không ngoại lệ, đến nơi kiểm tra đồ vật mang theo, hai chiếc áo choàng quả nhiên bị mở ra. Tần Chung thấy quan sai xuống tay thô bạo, không nhịn được mà nhíu mày. Chờ kiểm tra xong, Tần Chung vô cùng cẩn thận nhét hết số lông vũ vào áo choàng. Ngay cả những lông vũ bay xuống đất cũng được Tần Chung nhặt lên.

Tiếp theo sau, Tần Chung cùng bốn người thí sinh khác đi vào phòng, qua một lúc lâu mới đi ra. Có người nhíu mày, có người nhe răng, nhưng Tần Chung vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thản.

Lý Ỷ La nhíu mày, từ đầu đến cuối Tần Chung đều không để lộ biểu cảm gì khác. Nhìn bộ dáng những người kia cũng đủ biết kiểm tra trong đó không đơn giản chút nào. Lát nữa phải tìm người hỏi thăm thử mới được.

Trước khi vào trường thi, Tần Chung quay lại mỉm cười với Lý Ỷ La, cho nàng một ánh mắt an tâm. Lý Ỷ La cũng phất phất tay với Tần Chung, ý bảo hắn thi cho tốt.
Bình Luận (0)
Comment