Phụ Tử Quan Hệ

Chương 19

Có câu là bệnh đi như kéo sợi, sinh bệnh cảm mạo gì đó muốn khỏe lên cũng không phải chuyện một hai ngày.

Sau khi Vu Dương bị cảm mạo, Vu Phong gọi điện cho giáo viên xin nghỉ không đến lớp, hơn nữa cũng gọi điện cho cô giáo nhà trẻ giúp Vu Dương xin nghỉ mấy ngày, buổi sang hai ngày này sau khi ăn xong bữa sáng đều phải đến bệnh viện truyền thuốc.

Buổi tối sau khi ôm Vu Dương về nhà, để bé uống thuốc, dẹm chăn cẩn thận cho bé, dùng trán mình thử nhiệt độ cho Vu Dương, nhiệt độ cơ thể chưa giảm xuống, khuôn mặt nhỏ vẫn đỏ không bình thường. Bé nửa ngủ nửa tỉnh, mắt vừa như là nhắm lại vừa như là mở ra, dáng vẻ rất mỏi mệt, Vu Phong không nói chuyện, liền ngồi ở mép giường nhìn bé nghỉ ngơi, anh biết trẻ nhỏ sinh bệnh là rất bình thường, thế nhưng triệu chứng Vu Dương sinh bệnh không dễ nhìn ra được lắm, là bé che giấu quá tốt hay là rất không hi vọng thêm phiền toái cho mình?

Bao Văn Sanh cùng đi cả hành trình theo Vu Phong về nhà, hắn vẫn chưa ăn cơm tối, tự mình ở trong nhà bếp nhào vắt mỳ, vừa vào nhà bếp liền trông thấy dụng cụ nhà bếp sắp xếp chỉnh tề, cửa sổ phòng bếp được mở, bên trong không có mùi nấu nướng, thế nhưng lại có thể nhìn ra được phòng bếp này thường xuyên được sử dụng, khi hắn đang muốn đến tủ lạnh tìm trứng gà thì thấy thấy Vu Phong từ trong buồng đi ra.

Bao Văn Sanh chỉ chỉ nhà bếp, “Phòng bếp bình thường dùng nhiều nhỉ, mời bảo mẫu à?”

Vu Phong nghĩ một chút, gật gật đầu, “Cậu muốn ăn gì, trong tủ lạnh có mua đủ thức ăn, tự mình nấu.”

Anh sẽ không khách khí với Bao Văn Sanh, mọi người đều là bạn bè không cần thiết so đo nhiều đến thế, nhưng về phần vì sao anh nói dối với Bao Văn Sanh, đại khái là tôn nghiêm nam tính làm hại, anh không quá thích bộc lộ chính mình ở trước mặt người khác, bạn thân cũng giống nhau.

“Nấu mỳ, cậu ăn không?”

Vu Phong biết trong nhà có mua mỳ dự trữ, bình thường trừ nấu cháo trứng muối thịt nạc ra, còn có thể ngẫu nhiên làm mỳ sợi, bữa sáng tuy rằng không thay đổi đa dạng, thế nhưng cũng sẽ không chỉ một món. Vu Phong rót chén nước từ trong ấm trà đi về trong phòng, quẳng lại Bao Văn Sanh đang phấn đấu vì bữa tối của chính mình, nếu cảm mạo thì là nên uống thêm nhiều nước chút.

Anh vừa tiến vào trong phòng, bé con cố gắng mà chớp chớp mắt, cố sức xốc chăn ra, thấy Vu Phong tiến vào liền dừng động tác của mình lại, gọi, “Anh ơi.”

Vu Phong nhìn bé ừm một tiếng, cùng tiếng ừm khi trả lời Bao Văn Sanh vẫn là không giống nhau, đối với Bao Văn sanh đó là không có bao nhiêu ngữ điệu phập phồng, mà khi đối với Vu Dương là toát ra sự nhẹ nhàng. Anh biết cổ họng Vu Dương khẳng định là rất khô rát, dứt khoát nâng bé con dậy để bé tựa ở bên sườn mình, chén nước chậm rãi nghiêng đi, để bé có thể thuận lợi uống nước vào làm dịu yết hầu, Vu Dương không cự tuyệt, có Vu Phong đỡ bé toàn thân tâm dựa vào anh, sau khi uống xong nửa chén nước đỏ mặt nói với Vu Phong, “Anh ơi, muốn đi tiểu.”

Muốn đi tiểu là hiện tượng bình thường, Vu Dương đi tiêm từ bệnh viện về còn chưa đi nhà vệ sinh, bây giờ bé muốn đi tiểu cũng là chuyện tốt, có thể đem độc tốc trong cơ thể thông qua phương thức bài tiết đào thải ra ngoài, Vu Phong đặt chén nước xuống bế bé con đi về phía phòng vệ sinh.

Đồ nhà họ dùng cũng không phải là bô, là bồn cầu có thể ngồi rất phổ thông, Vu Phong lấy dép ở bên cạnh cho Vu Dương, để bé có thể đứng được. Anh biết người cảm mạo phát sốt đều có cảm giác đầu nặng chân nhẹ, đỡ Vu Dương cởi cái quần nhỏ của bé ra, tiểu kê kê (tớ ko dịch nổi :v) liền lộ ra ngoài không khí, Vu Phong mỗi ngày đều tự mình tắm rửa cho Vu Dương, chuyện nhỏ này đối với anh mà nói thì đã thuần thục lắm rồi, Vu Dương cũng sẽ không cảm thấy ngại ngùng, độc tố kia theo nước tiểu sạt sạt sạt chảy xuống thủy đạo.

Cảnh Bao Văn Sanh từ trong nhà bếp đi ra nhìn thấy là bên sườn, hắn không hề trông thấy một đoạn Vu Phong cởi ra chiếc quần nhỏ của Vu Dương, đem tiểu kê kê lấy ra kia, nếu như nhìn thấy, hắn còn không đem mắt trợn trừng ra ư, nhưng, bóng quá hài hòa của hai người kia khiến hắn cảm động vui mừng, Vu Phong rốt cuộc không giống như trước đây lạnh băng băng như vậy nữa, có người có thể đem tình trạng bạnh băng băng xua đi, làm một người bạn, Bao Văn Sanh vì anh cảm thấy vui mừng, đồng thời, từ tận đáy lòng yêu mến Vu Dương, đứa trẻ này đáng để Vu Phong đi yêu thương bảo hộ bé đi.

Sau khi giải quyết xong chuyện tiểu tiện, Vu Dương mềm nhũn dựa vào trong lòng Vu Phong được ôm về phòng tiếp tục nghỉ ngơi, sau đó Vu Phong từ trong hộp y tế trong nhà lấy ra nhiệt kế để ở dưới nách bé con, xoa xoa đầu bé để bé an tâm mà nghỉ ngơi, Vu Dương cũng cảm thấy rất mệt, về lại giường liền nhắm mắt bắt đầu thiếp đi, an ổn hơn vừa rồi rất nhiều.

Mười phút sau, Vu Phong nhẹ nhàng lấy nhiệt kế ra khỏi nách bé, đến phòng khách xem xem vị trí thủy ngân chỉ thị, 37.1 độ, còn thiếu một chút nữa, để đảm bảo mình không nhìn sai, Vu Phong đem nhiệt kế cầm đến trước mặt Bao Văn Sanh đang ăn ở trên bàn nói, “Nhìn xem nhiệt độ đến đâu rồi.”

Bao Văn Sanh buông đũa xuống nhìn rất cẩn thận, “37.1 độ thế này, sốt còn chưa hoàn toàn lui đâu.”

Vu Phong người làm cha gật gật đầu, xem ra anh không xem sai nhiệt kế, nhìn mỳ của Bao Văn Sanh, Vu Phong đột nhiên nghiêm mặt nói với hắn, “Bác sĩ nói với tôi đem nhiệt kế đặt ở trong hậu môn sẽ tương đối chuẩn xác, sau đó vừa rồi……”

Bao Văn Sanh đang ăn mỳ nhất thời câm nín, hắn nhìn chiếc nhiệt kế trong tay mình, mỳ trong miệng không biết là nên nuốt xuống hay là nên nhổ ra, chẳng qua, cuối cùng vẫn là nuốt xuống, bởi vì hắn nhìn thấy khóe miệng Vu Phong giật giật.

Hắn lên án với Vu Phong, “Cậu trêu tôi!”

Vu Phong nhún nhún vai, “Tôi chỉ là đem chuyện bác sĩ nói với tôi nói cho cậu thôi, đối với cậu về sau sẽ có trợ giúp.”

Báo Văn Sanh tức đến răng ngứa ngáy, quyết định tiếp tục cúi đầu ăn mỳ, khó có khi Vũ Phong cũng sẽ muốn đùa giỡn cùng người khác, loại chuyện này chính là trăm năm khó gặp, có lẽ hắn ngày mai có thể nói về cải biến gần đây của Vũ Phong cùng những người bạn khác, Vũ Phong xu hướng bình thường sẽ có một mặt chân thực này thật hiếm thấy, thế nhưng, cậu ta quá tà ác rồi.

Giải quyết vụ nhiệt kế, tâm tình Vu Phong hớn hở lên một chút. Bao Văn Sanh sau khi ăn mỳ xong, thấy mình tạm thời không giúp được chuyện gì liền lái xe rời đi, hắn là hội trưởng hội học sinh, còn có một đống lớn sự tình phải bận rộn, hội thể thao mùa thu qua một tuần nữa thì phải cử hành, đến lúc đó ngay cả thời gian để ngủ cũng ít đi.

Nhưng mà vào lúc trước khi rời đi hắn đột nhiên động kinh mà hỏi Vu Phong, “Cậu có đi báo danh tham gia hội thể thao tuần sau hay không?”

Vu Phong lúc ấy không lập tức trả lời, anh đứng ở cửa buồng nhìn nhìn vật nhỏ trên giường, quay đầu nói với Bao Văn Sanh, “Có thể là không.”

Vấn đề ba phải mập mờ như vậy cũng khiến Bao Văn Sanh cảm thấy mình bị trúng gió rồi mới hỏi vấn đề này, biết rõ Vu Phong trước nay không thích tham gia vào chuyện ở trường học, hắn còn hỏi nhiều đến vậy, kỳ thật hắn cũng là hi vọng Vu Phong có thể cùng chung sống với bạn bè cùng lớp tốt hơn chút, nhưng cũng không phải nói anh không hòa đồng cùng bạn học, mà là anh quá lạnh lùng, người khác đều bị từ chối ngoài tường cao.

Chẳng qua, bây giờ nghĩ lại, Vu Phong thế nào có khả năng sẽ tham gia hội thể thao ở trường, cậu ta bây giờ chạy hai đầu gia đình trường học, còn có quán bar phải quản lý, mỗi ngày cũng là dồn thời gian học tập, Vu Dương bây giờ còn sinh bệnh, làm sao có thể có thời gian đi tham gia hoạt động khác, nếu như là chính hắn thì cũng là không thể nào bận đến thế được.

Chuyện này cuối cùng vẫn là không giải quyết được gì, Bao Văn sanh về đến trong nhà vẫn là viết kế hoạch của hắn.

Một đêm Vu Dương sinh bệnh này, Vu Phong cơ hồ không ngủ tí gì, chẳng qua cảm giác được nhiệt độ cơ thể bé con dần dần hạ xuống, anh cũng rất vui mừng, nhưng mà ở mặt ngoài rất ít biểu hiện ra ngoài. Vu Dương phát sốt sẽ mơ ác mộng, trong miệng nhỏ cũng không biết lẩm nhẩm những lời gì, Vu Phong đem tai áp đến bên gối đầu cũng không nghe rõ, nhưng nét thống khổ trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia anh nhìn rất không dễ chịu, rất muốn xóa đi chữ xuyên trên trán bé, đây là đại biểu cho sự bất an của Vu Dương.

Nhưng mà Vu Phong cũng nắm giữ được một chút phương pháp, vào lúc Vu Dương cau chặt mày, sẽ vỗ nhẹ cánh tay bé, để cho bé cảm giác được mình đang ở bên cạnh, có thể chắn gió cho bé, che mưa cho bé, mà làm như vậy cũng mang lại hiệu quả, Vu Dương vừa mơ thấy ác mộng, nhưng rất nhanh liền an ổn thiếp đi.

Bởi vì đã uống thuốc, lại ngủ ngon, Vu Dương toàn thân đổ mồ hôi, Vu Phong cẩn thận lại tỉ mỉ đem quần áo của bé thay ra, cũng không thể lại để đứa nhỏ phát sốt nữa, lòng anh sẽ nôn nóng, sẽ không thoải mái, loại cảm giác này cũng thật đáng sợ. Nhìn thân thể nhỏ không sinh thêm thịt bất an nằm ở trên giường, cô đơn bất lực mơ ác mộng, anh sợ loại cảm giác này, muốn làm chút gì đó cho bé, nhưng lại không có đầu mối.

Vu Dương cho tới nay đều thích nằm ở trên giường ha ha cười với anh, có khi vừa mới tắm rửa xong, tóc trên đầu bé còn chưa khô, Vu Phong không cho bé đi ngủ, bé liền sẽ tự mình nằm sấp trên giường xem hình vẽ trong cuốn truyện cổ tích, hoặc là nhỏ giọng đọc một hai ba mà Vu Phong đã dạy bé, mỗi khi Vu Phong tắm xong đi ra bé đều sẽ ngồi dậy hé miệng cười với anh, nếu như Vu Phong ngồi ở bên giường lau tóc, bé sẽ ở giữa giường lăn lộn, đầu gối lên đùi Vu Phong tiếp tục xem sách ảnh của bé.

Vu Dương không phát sốt nữa, thuốc nước còn lại cũng chỉ tiêm một lần nữa là được.

Buổi sáng hôm sau, Vu Phong đem Vu Dương đã truyền xong về nhà để bé con rúc ở trên giường đi ngủ, sau đó anh chuẩn bị buổi trưa ninh chút cháo thanh đạm cho bé con, nhưng cái tay nhỏ của bé vẫn cứ túm lấy góc áo anh.

Vu Phong gạt gạt tóc ngắn mềm mềm trên trán bé, bé nhẹ giọng nói, “Anh ơi, anh đi đâu vậy?”

Vu Phong trực tiếp trả lời bé, “Ninh cháo cho em, không đi đâu cả, ở ngay trong nhà.”

Bé con sau khi an tâm mới buông tay ra, khóe miệng cong lên nhìn Vu Phong từ trên giường ngồi dậy sau đó đi ra ngoài, khi Vu Phong muốn đóng cửa phòng lại, bé nói với Vu Phong, “Anh ơi, đừng đóng cửa.”

Vũ Phong thuận theo yêu cầu của bé không đóng cửa, sau đó bé còn nằm ở trên giường nhìn Vũ Phong bận rộn trong phòng khách, bởi vì khi truyền đã ngủ hơn hai tiếng, đôi mắt nhỏ cũng không buồn ngủ, liền nhìn theo Vũ Phong, bé như vậy cũng coi là được an tâm.

Chập tối, điện thoại trong nhà reo lên, Vu Dương trùm chăn rúc trên sô pha gối lên gối đầu xem phim hoạt hình, Vu Phong ngồi ở một bên đọc báo, cơ mà lúc này điện thoại bàn lại vang lên. Điện thoại là Vu Phong mới lắp gần đây, thi thoảng anh không ở nhà, ngẫu nhiên gọi điện về kiểm tra xem, xem xem bé con có ngoan ngoãn đi ngủ hay không, có không biết tiết chế mà xem ti vi hay không, hoặc là khi bé con có việc có thể gọi điện đến cho mình.

Vu Phong thuận tay cầm điện thoạt cạnh tay, là của Ninh Trạch Minh gọi tới, nhưng mà anh nghe thấy nhiều hơn chính là thanh âm của bạn nhỏ Ninh Thụy Viễn truyền tới.

“Ba ơi! Con muốn nói chuyện điện thoại với Dương Dương! Ba! Ba ơi!”

Ninh Trạch Minh đè Ninh Thụy Viễn vừa nhảy vừa xô vừa kéo dây điện thoại xuống, “Đợi một tí, ba hỏi chú Phong của con, xem xem Dương Dương có đang nghỉ ngơi hay không, không thể quấy rầy người đang sinh bệnh biết không?”

Bạn nhỏ Ninh Thụy Viễn bĩu bĩu môi đứng ở một bên an tĩnh nghe ba nói chuyện điện thoại, Ninh Trạch Minh nói, “Vu Phong, Dương Dương hiện tại có tiện nghe điện thoại không, thằng bé nhà anh nghe được hôm nay Dương Dương không đi học, cả ngày đều ầm ĩ với cô giáo muốn về nhà muốn thăm Dương Dương này.”

Vu Phong nhìn nhìn Vu Dương tinh thần đã tốt hơn tối qua rất nhiều, giơ giơ điện thoại hỏi bé, “Muốn nói chuyện điện thoại với Thụy Thụy không?”

Vũ Dương có chút mơ màng chớp chớp mắt, Vũ Phong ôm cả người cả chăn lên đùi, sau đó đem điện thoại đặt ở bên tai bé còn, nói với bé, “Bắt chuyện với Thụy Thụy nào.”

Vu Dương không quá thích ứng với công cụ truyền thông hiện đại hóa nói vào ống nghe, “Thụy Thụy.”

Ninh Trạch Minh bên kia nghe được giọng nói nhỏ mền mại êm ái, đem điện thoại đưa cho đứa con trai đã sốt ruột đến độ như kiến bò trên chảo nóng, “Đó, bây giờ có thể nói chuyện với Dương Dương rồi.”

Bạn nhỏ Ninh Thụy Viễn bắt chước vẻ bốc đồng của bạn nhỏ Lý Manh đoạt lấy ống nghe, hô lớn vào ống nghe, “Dương Dương!”

Vu Dương ngẩng đầu nhìn Vu Phong, người kia khẳng định là nghe được bên kia ra sức hô hoán, dùng ánh mắt cổ vũ bé tiếp tục, Vu ương liền đáp lời, “Ừ, a.”

Bên kia lại tiếp tục nói, “Dương Dương, cậu sinh bệnh rồi sao? Khi nào thì khỏe lại nha, tối qua mẹ mua đồ chơi mới cho tớ, bọn mình cùng nhau chơi nhé!”

Bạn nhỏ Ninh Thụy Viễn lại bắt đầu tiếp tục bla bla chuyejn ở trường học hôm nay, Vu Phong cầm điện thoại cũng nghe được tiếng om sòm của đối phương, nhưng mà cảm giác này cũng rất tốt, bé con có bạn chơi của riêng mình, sẽ không cô đơn.

Thẳng đến khi bên kia ngừng lại, Vu Dương an tĩnh lắng nghe mới đáp hai từ, “Được nha.”

Bạn nhỏ Ninh Thụy Viễn hẹn bé sau khi hết bệnh cùng nhau chơi trò chơi, sau đó bạn nhỏ Ninh Thụy Viễn còn nói hai phương pháp để bệnh mau mau khỏi, Vu Dương có chút mờ mịt, sau khi gác máy thì nói với Vu Phong, “Anh ơi, Thụy Thụy bảo hôn nhẹ trên mặt, bệnh sẽ khỏi càng nhanh.”

Vu Phong không nhìn thấy ba của bạn nhỏ Ninh Thụy Viễn đang bày ra biểu tình bất đắc dĩ, nói với con trai mình, “Nói vớ vẩn, đây là ai dạy con hả.”

Bạn nhỏ Ninh Thụy Viễn lớn giọng đáp lời, “Bà nội.”

Mẹ Ninh ở trong bếp nấu món ăn thò đầu ra hỏi hai cha con, “Gọi bà nội có chuyện gì nha?”

Ninh Trạch Minh bịt miệng con trai cười nói với mẹ mình, “Mẹ, không có gì, nhóc quỷ này gọi bừa đó.”

Lời của Vu Dương khiến mặt Vu Phong nóng bừng, đây là điều Vu Dương không hiểu, bé nhìn Vu Phong, giữ vững tinh thần ham học hỏi, bé hỏi Vu Phong, “Anh ơi, hôn nhẹ là gì?”

Vu Phong cúi đầu xuống, môi ở trên mặt Vu Dương nhẹ nhàng chạm một chút, giải thích, “Đây chính là hôn nhẹ.”

Khi Vu Phong cúi đầu, Vu Dương theo thói quen chớp mắt, khi mở ra Vu Phong đã ngẩng đầu lên rồi, bé hé miệng, lộ ra một nụ cười yếu ớt, “Anh lại hôn một cái, Thụy Thụy nói như vậy bệnh sẽ khỏi càng nhanh.”

Vì thế, Vu Phong lại hôn một cái.

Chụt!

Ừm, hi vọng bệnh sẽ khỏi nhanh hơn, tạm thời tin tưởng thử xem.
Bình Luận (0)
Comment