Phu Tử Tòng Tử

Chương 5

Nắng ban mai chợt bừng lên, mặt trời vẫn chưa lên cao, một tiếng ngâm nga khó nghe thấy đánh vỡ không khí kiều diễm trong phòng.

Dù cơ thể bủn rủn không chịu nổi và tinh thần uể oải, đồng hồ sinh học của Cố Phán vẫn đúng giờ gọi cô tỉnh dậy. Đêm qua chiếc rèm cửa sổ lớn không bị kéo lên, ánh sáng nhạt phía sau cửa số xám trắng chiếu sáng bảy tám phần thân thể trần trụi và việc làm hoang đường của họ vào đêm qua.

Hàng lông mi cong vểnh của Cố Phán khó chịu giật giật, ngực thật khó chịu, sao tấm nệm dưới thân lại vừa cứng vừa gập ghềnh như vậy? Bị cộm thật là khó chịu, Cố Phán mở mắt ra, đúng lúc trông thấy bầu trời vô tận vẫn chưa sáng hẳn bên ngoài cửa sổ, từ cửa sổ phòng cô có thể nhìn được cảnh sắc đẹp như vậy từ bao giờ?

Ngẩn người vài giây, dường như nhớ tới cái gì, lông tơ cả người Cố Phán dựng thẳng, nhịp tim đập có lực vang lên bên tai, cùng dưới thân đang bị vật lạ nhồi vào khiến cô muốn chạy trốn nhưng không có khả năng.

Làm ơn, trăm nghìn lần không phải anh, trăm ngàn lần không phải anh...

Cố Phán vén mái tóc đang rối tung, từ trên lồng ngực ấm áp ngẩng đầu nhìn khuôn mặt ngủ say của người đàn ông, hốc mắt chua chát dâng lên một cơn sóng nóng ẩm.

Làm sao đây, cô vô cùng không muốn, cực kỳ không muốn xảy ra loại quan hệ không rõ ràng này với anh.

Hóa ra cồn thật sự có thể khiến đàn ông lên giường với người mình ghét, còn muốn cô cả một đêm, có lẽ khi anh tỉnh lại chỉ nghĩ người lên giường cùng anh đêm qua là nữ diễn viên hoặc người danh tiếng nào đó tới tham gia bữa tiệc, cô tuyệt đối không thể là người đó.

Cố Phán ngăn lại dòng nước mắt uất ức và sợ hãi, thừa dịp vẫn còn sớm, phải chạy trốn khỏi nơi này. Từ lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, Cố Phán đã cảm thấy người đàn ông này có điểm phản cảm thậm chí coi thường cô, nếu như bị anh phát hiện ra tình huống này, chẳng phải cô sẽ bị lửa giận của anh đốt thành tro ư.

Tối hôm qua sau khi Cố Phán bị làm đến ngất đi, Minh Tiềm ôm cô lên người làm chăn, hai tay đầy tính chiếm hữu, một tay đặt trên lưng cô, một tay nắm lấy ngực trái mềm mại co dãn, vật to lớn dưới thân cũng kiêu ngạo như chủ nhân của nó, cả đêm vùi trong cơ thể Cố Phán, giống như khóa chặt Cố Phán trên người, cứ như biết rõ hôm sau cô gái này sẽ chạy trốn vậy.

Cố Phán rất nhút nhát, bình thường tự nhìn nơi riêng tư cũng rất ngượng ngùng, bây giờ lại bị thứ to lớn như vậy xâm nhập. Cô thật cẩn thận dời tay anh khỏi người, anh không tỉnh lại, cho dù đang ngủ say, khuôn mặt cũng sắc bén lạnh lùng như vậy, trong lúc hoảng hốt Cố Phán tựa như nhìn thấy anh mở to hai mắt trừng cô có vẻ không vừa lòng, trách cô đánh thức anh, dọa cô toát ra mồ hôi lạnh.

Cố Phán lấy lại bình tĩnh, cẩn thận nâng mông lên, thứ to lớn trượt ra ngoài một chút, cho dù không cương lên vẫn lớn đến dọa người, khó trách nó nhồi cô thật trướng.

Sau khi thoát được, Cố Phán không tiếng động lui đến bên giường lớn, miệng huyệt bên dưới không còn bị ngăn chặn, từ bên trong trào ra một cỗ chất lỏng trắng đục, chảy xuôi đến trên drap giường tối màu, đặc biệt nổi bật, Cố Phán xấu hổ không dám nhìn kĩ thứ anh lưu lại trong cơ thể cô, chỉ dùng chăn che lại, hi vọng khi anh tỉnh lại sẽ không chú ý tới.

Dường như Minh Tiềm đang ngủ say phát hiện vật nam tính đã rời đi âm huyệt dịu dàng, xoay người nằm nghiêng đối mặt với Cố Phán, nhưng không tỉnh dậy, lại dọa Cố Phán hoảng sợ hồn xiêu phách lạc.

Minh Tiềm không mảnh vải che thân, dáng người cao ráo hiện ra trước mắt Cố Phán, bao gồm vật nam tính kiêu ngao dài dọa người dưới thân. Cố Phán mặt đỏ tai hồng đắp chăn cho anh, lại nhìn thoáng gương mặt xinh đẹp không giống người thường đang ngủ say, hai chân cố gắng bước xuống giường, gắng gượng mặc lại quần áo rơi trên thảm, xác định gian phòng lớn không lưu lại dấu vết của cô mới mang theo giày, chịu đựng thân thể không thoải mái đi chân trần ra khỏi căn phòng.

Sau khi trở lại phòng nhỏ của mình, nỗi kinh sợ của cô mới bình tĩnh lại, nhìn cơ thể trong gương đầy dấu vết, hốc mắt cô đỏ lên, nước mắt nhịn từ sớm cuối cùng cũng phá đê trào ra.

Toàn thân tràn đầy hương vị của anh, dù tắm rửa thế nào cũng không trôi đi, cuối cùng Cố Phán mệt mỏi ngã vào giường mê man, cô đã kiệt sức, trên người, phía dưới đều rất đau, khi tắm cô còn phát hiện phía dưới cũng bị trầy da...

Chín giờ sáng, âm thanh di động rung đánh thức Minh Tiềm, lắc lắc đầu có chút choáng váng, anh cầm lấy di động nhìn màn hình, là cuộc gọi từ thư ký, ấn nghe máy, chất giọng khàn khàn khêu gợi làm thư ký nam ở đầu dây bên kia trở nên hoảng loạn.

Ừ, dời hội nghị sáng hôm nay đến trưa, ngoài ra, dời các cuộc hẹn hôm nay sang ngày khác, chiều nay tôi sẽ xem xét.

Minh Tiềm nói mấy câu bàn giao công việc cho thư ký, tiện tay ném điện thoại di động. Khuôn mặt anh chôn trong gối đầu, ngửi được mùi hương dịu nhẹ tỏa ra từ gối đầu, khóe miệng anh cong lên, cánh tay dài sờ soạng bên cạnh, quyết định ôm cô ngủ thẳng đến trưa, từ giờ đến trưa còn lâu, hẳn là có thể hưởng dụng cô một lần nữa...

Anh luôn biết tự kiềm chế, nhưng tối hôm qua anh lại phóng túng quá mức, cô gái nhỏ này thật làm anh bất ngờ.

Không động đến người, Minh Tiềm ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, phát hiện không gian phòng trống trải hiu quạnh, hoàn toàn không thấy bóng dáng cô gái kia. Hương thơm mê người vẫn còn lượn lờ, lại không thấy người đâu, rõ ràng là cô bỏ anh tự ý rời đi.

Quanh thân bốc lên một luồng khí lạnh, mặt cũng theo đó mà lạnh xuống, anh đã hoàn toàn tỉnh ngủ, vạch chăn xoay người xuống giường, chân tùy ý dẫm lên lễ phục đắt tiền, đến phòng giữ quần áo lấy áo ngủ mặc vào thân thể trần trụi, tóc đen rối tung che khuất tròng mắt đang thiêu đốt hai ngọn lửa nóng.

Anh cầm drap giường vào phòng phòng tắm định vứt đi, lại vô tình nhìn thấy chất lỏng khô khốc trên drap giường sẫm màu, bên trong còn chứa một ít sắc hồng… Minh Tiềm ngừng lại bước chăm chú nhìn vết hồng này. Cảm giác triền miên trong cơ thể cô, nơi đó mút lấy anh thật chặt như tái hiện lại trên vật nam tính, phát hiện phía dưới cương lên, anh thấp giọng mắng một tiếng, bước nhanh vào phòng tắm, tùy tiện khép cửa lại.

Khi dùng bữa sáng ở nhà ăn, Minh Tiềm đã xem một lượt các loại báo chí trong ngoài nước vẫn không thấy bóng dáng cô gái kia, khóe mắt lại như vô ý nhìn về phía cửa phòng ăn, vẫn không thấy cô.

Anh cau mày lại, làm bộ như thuận miệng hỏi quản gia đang phục vụ một bên: Bác Lâm, sao không thấy Cố tiểu thư xuống dùng cơm?

Đây là lần đầu tiên thiếu gia mở miệng nhắc đến tiểu phu nhân từ sau khi trở về, Quản gia Lâm còn lo lắng thiếu gia không thích tiểu phu nhân, nghe anh hỏi bèn cung kính đáp lại: Tiểu phu nhân vẫn luôn dùng bữa trong phòng, bình thường rất ít đi lại trong nhà chính, cậu muốn dùng cơm với tiểu phu nhân, tôi lên mời tiểu phu nhân ngay...

Khi vừa kết hôn với Xuân Đường, Cố Phán đã đề nghị Quản gia Lâm đừng gọi cô là phu nhân, nhưng Quản gia Lâm lớn tuổi, có quan niệm cấp bậc và gia quy rất nghiêm chỉnh, thấy cô thì lập tức gọi phu nhân, cuối cùng Cố Phán không lay chuyển được ông ấy đành phải giơ cờ trắng đầu hàng.

Nghe Quản gia Lâm nhắc tới, Minh Tiềm mới giật mình nhớ lại từ sau khi trở về anh chưa từng dùng cơm với cô, lúc trước quá bận rộn,đều dùng cơm ở công ty nên không chú ý đến điểm này.

Nhưng nghe Quản gia câu nào câu nấy gọi tiểu phu nhân, cảm thấy cực kỳ chói tai, cất giọng u ám ngắt lời ông: Không cần, tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút.

Minh Tiềm ném báo chí lên bàn ăn, thay quần áo ngồi xe đến công ty. Lúc này, Thư ký đang sửa sang lại tài liệu thì bắt gặp Tổng giám đốc đột nhiên xuất hiện với sắc mặt không tốt, da đầu trở nên căng thằng, chạy nhanh đến báo cáo cho anh tình huống đưa tin từ các tạp chí lớn sau bữa tiệc đêm qua.

Tuy đã vào cuối tháng tám, nhưng thời tiết còn khá nóng bức. Một mình Cố Phán đi bộ trên đường núi về Minh gia, toàn bộ quần thể kiến trúc Minh gia tạo thành từ mười hai căn biệt thự khổng lồ, chiếm toàn bộ đỉnh núi, từ đây nhìn xuống có thể thấy được hoàn toàn vịnh Hong Kong, là nơi cảnh đẹp nhất Hong Kong. Ngày thường các chi phí, vật dụng sinh hoạt đều có xe vận chuyển lên, vốn thi công đường núi là việc của nhà nước, nhưng để thuận tiện cho cuộc sống, Minh gia đầu tư lớn mở ra một con đường dẫn xuống núi, hiện tại cả khu núi này đều thuộc sở hữu của Minh gia, trong Tây Du Ký thế này gọi là Sơn đại vương.

Trong gara Minh gia chứa rất nhiều loại xe, nhưng Cố Phán không có bằng lái cũng không biết lái, lúc học đại học ở Đại lục cô vốn muốn học lái, nhưng sau đó trong nhà có biến đổi lớn, ngay cả ấm no cũng trở thành vấn đề, đâu ra tiền nhàn rỗi đi học lái xe. Cho nên một gara chứa đầy xe hàng hiệu cô cũng chỉ có thể ngắm, với lại xuống núi tìm cửa hàng mua loại thuốc này, cô quả quyết không gọi người làm trong nhà đưa đi, cho nên buổi chiều chỉ có thể tự xuống núi mua.

Nhìn túi plastic trong tay, Cố Phán ủ rũ thở dài.May là đầu óc cô chưa hoàn toàn tê liệt, còn biết xảy ra loại chuyện này phải uống thuốc tránh thai, chiều nay sau khi tỉnh lại mới giật mình phát hiện đêm qua anh không làm bất cứ biện pháp an toàn nào, hơn nữa lại bắn vào nhiều như vậy, nghĩ đến khả năng sẽ mang thai, đầu óc cô hỗn loạn, vội vã mặc bộ quần áo dài chạy một đường xuống núi mua thuốc.

Nhân viên cửa hàng đó thấy trời nóng bức mà cô lại mặc quần áo dài đi mua loại thuốc này, dùng ánh mắt mờ ám đánh giá cô, cô chỉ lo cúi đầu nghiêm mặt trả tiền xong lập tức rời đi.

Ơ, hình như Superstore đó cũng của nhà anh!

Cố Phán dừng lại cước bộ, tâm tình lại uể oải, nếu như chuyện này không cẩn thận truyền ra từ miệng nhân viên bán hàng thì tính sao đây.

Gió núi mát lành cũng không thể xua tan khô nóng trên người Cố Phán, dù sao toàn thân bao kín lại đi một đoạn đường dài như vậy, thở gấp ra hơi, lau mồ hôi nóng trên trán.

Thân thể còn chưa hoàn toàn khôi phục, phía dưới vừa đau đớn vừa nóng rát, Cố Phán đi đến dưới bóng cây bên đường nghỉ tạm, chờ xem có xe vận tải nào lên núi thì xin đi nhờ một đoạn đường.

Minh Tiềm đến công ty họp xong, vì buổi tối còn một buổi liên hoan giới chính trị Hong Kong, nên trước hết anh về nhà thay lễ phục. Minh Tiềm đang ngồi sau xe chuyên chú lật xem văn kiện công ty, như bị thứ gì đó bên trong núi rừng lôi kéo, anh ngẩng đầu nhìn ngoài cửa xe, không ngờ thấy thân ảnh xinh đẹp gầy yếu đứng bên đường lóe qua ở phía trước.

Dừng xe.

Dường như anh hô lên theo bản năng.

Từ xa xa, Cố Phán trông thấy một chiếc xe hơi cao cấp chạy đến từ dưới núi, đoán rằng hẳn lại là mấy vị quan chức hiển hách đến nhà thăm hỏi anh, cô nghĩ họ sẽ không để ý đến cô, cho nên không vẫy tay, chỉ nhìn xe chạy qua bên người, nhưng chiếc xe này trông quen quen, hình như là xe trong nhà.

Cố Phán đang tự hỏi rốt cuộc gặp qua xe cao cấp như thế ở đâu thì chiếc xe vừa đi qua lại lui về dừng trước người cô, Cố Phán lộ vẻ ngạc nhiên.

Đợi khi cửa kính xe hạ xuống, cuối cùng cô cũng biết ai ở bên trong, theo bản năng nắm chặt túi plastic trong tay.

Lên xe.

Đôi mắt sắc bén hướng về phía cô gái đang ngồi bên đường, tuy không ngờ lại gặp cô ở nơi đây, nhưng thấy cô ngồi đây hẳn là đang đợi xe đi nhờ về nhà. Rõ ràng đêm qua mới bị anh ép buộc cả đêm, dù anh đã uống rất nhiều nhưng vẫn nhớ rõ anh muốn cô rất mạnh liệt, cơ thể cô hẳn còn chưa khôi phục mới đúng, muốn đi đâu sao lại không kêu tài xê riêng đưa đi, một người đi lại trên đường núi làm gì.

Một câu không mặn không nhạt lại dọa Cố Phán hoảng loạn tay chân, bây giờ người mà cô sợ phải gặp nhất là anh, nếu ngồi chung một chiếc xe với người khôn kéo như anh, lỡ bị nhìn ra manh mối gì thì tính sao đây? Cố Phán kiên quyết nghĩ rằng đêm qua Minh Tiềm uống say nên buổi sáng tỉnh lại nhất định không nhớ rõ ai đã lên giường với anh. Cho nên cô chỉ cần trốn tránh không gặp mặt anh, là có thể bình yên vô sự chịu đựng đến ngày rời khỏi Minh gia.

Quả là người tính không bằng trời tính, còn chưa qua một ngày đã bị chặn lại giữa đường.

Là Minh tiên sinh à, không cần phiền anh như vậy, tôi ra ngoài tản bộ, lát nữa sẽ về.

Cố Phán xoay người cười giễu, chỉ cảm thấy ánh mắt của người đàn ông này như mũi dao đâm vào người cô.

Cô tự lên xe hay muốn tôi xuống mời cô lên xe.

Sao có thể để anh động tay động chân! Cố Phán chột dạ nhìn xung quanh đường núi không có chiếc xe nào khác đi qua, cũng chỉ có thể kiên trì mở cửa lên xe.

Cố Phán đặt túi plastic trong tay lên giữa ghế ngồi, ngăn cách hai người, sau đó thẳng lưng ngồi một bên, mắt nhìn thẳng.

Minh Tiềm thu hết từng hành động của cô vào trong mắt, không lên tiếng vạch trần, tiếp tục chuyên tâm lật xem văn kiện trong tay,

Trong xe tràn ngập hương vị mãnh liệt trên người anh, Cố Phán như thú bị nhốt trong lồng, hai tay đặt trên đùi lo sợ nắm lại, nhìn chằm chằm kính chắn gió thủy tinh trước xe, mong cho mau chóng về đến nhà.

Hình như Tài xế nhìn ra vẻ khác thường của Cố Phán, qua kính chiếu hậu liếc nhìn cô, vừa vặn đụng phải tầm mắt của Cố Phán, cô lập tức chột dạ cúi đầu.

Đợi xe đi được một đoạn, Cố Phán phát hiện người đàn ông bên cạnh suốt đường luôn chuyên chú xem văn kiện, căn bản không có ý quan tâm đến cô, thần kinh vốn buộc chặt mới dần dần thả lỏng, âm thầm hoan hô anh thật sự không có ân tượng. Hô ~ Một hồi sợ bóng sợ gió.

Mở điều hòa lớn lên một chút.

Minh Tiềm thờ ơ nói với tài xế, nhìn cô một thân quần áo dài còn chưa đủ, ngay cả đầu tóc cũng rối tung, trên trán toát ra mồ hôi, nghĩ lại liền hiểu được lí do.

“Trông cô có vẻ rất nóng.

Da đầu Cố Phán căng lại, phát hiện bàn tay toát đầy mồ hôi.

Cảm ơn.

Chỉ có vậy thôi? Cô không còn chuyện gì khác muốn nói với anh sao?

Minh Tiềm quay đầu chăm chú nhìn hai má trắng nõn của cô, có lẽ vì nóng, trên mặt một mảnh hồng nhuận. Dọc theo đường đi anh luôn đợi cô mở miệng, lúc này lại trực tiếp ra hiệu cho cô, cô vẫn dám lấy ánh mắt to nghi hoặc đáp trả anh, cô gái này không có não hay căn bản không để ý chuyện lên giường cùng đàn ông? Nhưng chết tiệt anh lại cực kỳ để ý, còn nghĩ đến cô cả ngày nay, cũng chuẩn bị cho đáp án yêu cầu quá đáng của cô, nhưng cơ bản người kia không coi trọng việc này, ngủ xong liền thong dong bỏ đi, ngay cả đòi tiền cũng lười đòi.

Minh Tiềm ấn nút điều khiền, ngăn cách trước và sau xe.

Tại sao sáng không gọi tôi dậy đã rời đi? Anh không quanh co lòng vòng với cô, trực tiếp sắc bén chất vấn.

Vừa nãy khi bị anh nhìn chằm chằm Cố Phán đã thấy không ổn, quả nhiên! Hóa ra anh nhớ rõ tất cả!

Sáng hôm nay tôi vẫn luôn ở phòng tôi, không ra ngoài qua.

Hẳn anh hiểu được cô nói khéo như vậy là có ý tứ gì rồi, coi như việc này chưa từng xảy ra.

Cô chắc chắn là cô vẫn luôn ở trong phòng ‘của cô’ sao!

Không thể không thừa nhận, cái miệng nhỏ nhắn của cô thật sự mềm mại ướt át, dễ dàng dụ dỗ người thương yêu, nhưng từ miệng xinh đẹp như vậy lại phun ra lời nói làm người ta không thể không tức giận.

Đúng vậy, từ tối hôm qua tôi vẫn luôn ở phòng tôi

Đúng vậy, nếu tối hôm qua không ra ngoài thì tốt rồi.

Minh Tiềm kéo cánh tay cô, vén lên tay áo, chỉ thấy trên cánh tay trắng ngọc tinh tế che kín vết hôn loang lổ, lại kéo áo cô, vết hôn trên cổ càng dày đặc hơn trên tay, trông cũng thâm hơn.

Trời nóng như vậy, sao cô lại mặc quần áo dài?

Tránh né bàn tay to của anh, Cố Phán kích động sửa sang lại quần áo, hai tròng mắt lảng tránh, cơ thể lui đến một góc xe, thuận miệng nói một lí do sứt sẹo: Tối hôm qua tôi nhiễm lạnh nên bị cảm, rất lạnh.

Cố tình, phía sau xe xóc nảy, túi plastic trên ghế bị rơi xuống sàn, hộp thuốc bên trong rơi ra, Cố Phán vội vàng xoay người nhặt lên lại bị Minh Tiềm chặn trước một bước.

Tên thuốc trên hộp làm đôi mắt anh hiện lên chút suy nghĩ, gợi lên vẻ tươi cười bên ngoài, thấp giọng chất vấn Cố Phán: Hóa ra người bị cảm cần uống loại thuốc này, hả?

Trả lại cho tôi, anh đừng quan tâm. Cố Phán nhất thời nóng vội, lá gan cũng lớn hơn, trực tiếp vươn tay muốn đoạt lấy hộp thuốc.

Minh Tiềm lại vứt hộp thuốc xuống sàn, bắt lấy hai tay cô ôm vào lòng, cúi đầu hôn xuống, có chút thô lỗ miêu tả bờ môi cô một lần, đầu lưỡi đưa đẩy hai ba lần đỉnh mở khớp hàm bị cắn lại gắt gao, chui vào trong nhấm nháp chiếc lưỡi đinh hương ngọt ngào, đôi khi còn mút lấy đỉnh lưỡi, phát ra tiếng vang chậc chậc.

Tối hôm qua Cố Phán đã cảm nhận được sức mạnh của anh, bị anh bắt lấy căn bản không có đường trốn, nhưng cô vẫn chật vật tránh trái tránh phải, đến cuối cùng chỉ có thể choáng váng bị động thừa nhận nụ hôn nồng nhiệt của anh.

Thật lâu sau, anh rời khỏi đôi môi, Cố Phán đã yếu đuối ngã trên đùi anh, thở hào hển không ngừng hít lấy không khí, người cô vốn bủn rủn, cũng không còn bao nhiêu sức, một hồi tranh chấp với anh đã tiêu sạch khí sức lực còn sót lại.

Devin, không vội trở về sớm, lái xe một vòng quanh núi đi.

Vâng, tổng giám đốc.

Minh Tiềm dặn dò tài xế xong, cúi đầu muốn tiếp tục âu yếm cô, lại bị cô giãy dụa tránh thoát.

Anh muốn làm gì!
Bình Luận (0)
Comment