Phúc Bảo Nữ Phụ

Chương 35

Người nhà họ Quý đến đây nhanh, đi cũng nhanh.

Tổng cộng ở lại hơn bốn tiếng đồng hồ ăn cơm tối, Kỷ Cửu cùng mọi người cũng đi ra sau khi xem phim xong, cả nhà bốn người lái xe nhanh chóng rời đi.

Kỷ Cửu lặng lẽ quan sát biểu hiện của Kỷ Lang Thiên, thấy vẻ mặt ông ấy bình tĩnh và thần thái ổn định, không có vẻ gì là đang nổi điên, cũng không giống như vấn đề đã được thương lượng, không khỏi cảm thấy bối rối.

"Ba ba." Cô nghiêng người, hô một tiếng.

Kỷ Lang Thiên mở chiếc điều khiển từ xa, thuận thế ngồi trên sô pha xem tin tức, tùy ý trả lời: "Hửm?"

Kỷ Cửu hỏi: "Ba đã nói chuyện công việc xong rồi sao?"

Kỷ Lang Thiên đổi tay, có chút kinh ngạc quay đầu lại, Tiểu Cửu quan tâm chuyện này từ khi nào?

Kỷ Cửu có tâm cơ, nhìn thấy người cha già của mình nghi ngờ, sờ sờ mũi nói: "Chỉ là muốn hỏi một chút, ba cứ nói cho con biết, ba xem, hôm nay ở trong nhà con phải chiêu đãi bọn họ đó."

Nhưng không, còn đánh tay của người nọ thành một cái móng heo!

Kỷ Lang Thiên suy nghĩ một chút, chỉ là cô quan tâm hơn một chút về Quý Anh Hiền, cô có ấn tượng tốt với anh thôi, cho rằng Kỷ Cửu đã học cao trung và không còn xa nữa sẽ bước vào xã hội, nghiêm túc trả lời cô: "Trước mắt còn chưa nói đồng ý."

"Trước mắt?" Kỷ Cửu nắm được từ khóa.

Thấy cô kích động, Kỷ Lang Thiên ngồi thẳng dậy, trêu ghẹo: "Như thế nào? Con còn tưởng ba ba đây nói lời khách sáo?"

Kỷ Cửu cười khúc khích hai tiếng: "Ai u uy, ngài nghĩ đi đâu vậy? Khẳng định là không phải.. không.."

Âm cuối của cô kéo dài, cuối cùng cũng bị đánh bại bởi đôi mắt sắc sảo của Kỷ Lang Thiên: "Được rồi, con chỉ muốn nói vài lời. Ba ba, ngài chính là một lão hồ ly trên thương trường.. Sư phụ già, chưa bàn xong còn thả người đi, lại không cho ông ta phun ra miếng thịt nào, khẳng định còn có một chiêu khác, đúng hay không?"

Lão thần Kỷ Lang Thiên còn ở đó, giả bộ như không nghe thấy từ "cáo già" từ trong miệng của con gái: "Miễn cưỡng cho rằng con thừa hưởng được chỉ số thông minh của ba."

"Ba, người nói điều này, nếu để mẹ nghe thấy, ba sẽ lại ngủ ở trong thư phòng." Kỷ gia có năm người đàn ông, không có chỗ nào mà không phải là thê nô.

Giống cố định một gen di truyền, được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, không một con cá nào lọt lưới.

Và Kỷ Lang Thiên là một đại diện rõ ràng trong số đó.

Mặc dù Nguyễn Tĩnh Hảo ngày thường mềm yếu như vậy, nhưng đó là để dành thể diện cho chồng ở bên ngoài, khi về nhà, phong thủy thay phiên nhau luân chuyển, Kỷ Lang Thiên sùng bái vợ như nữ vương mà sủng.

Đôi khi hai vợ chồng ân ân ái ái, săn sóc nhau, Kỷ Cửu nhìn đỏ hết cả mặt, cô cảm thấy mình như được nhặt từ thùng rác..

Một bóng đèn dư thừa KW.

Lấp lánh sáng lên.

Kỷ Lang Thiên bị con gái chọc thủng bí mật nho nhỏ, không khỏi đỏ mặt, bất mãn búng trán cô: "Con chính là một tiểu quỷ, có một số việc trong lòng nắm chắc là được, làm bài tập xong chưa?"

Lời nói của Kỷ Lang Thiên là một lời hai nghĩa, Kỷ Cửu sau khi nghĩ lại liền hiểu ra, ôm lấy cánh tay ông, cười hì hì: "Làm xong rồi, hôm nay con đã làm xong ở trường rồi."

"Nghe nói có một bài kiểm tra đầu tiên trước ngày Quốc khánh. Hãy làm bài cho tốt." Kỷ Lang Thiên thỉnh thoảng dành thời gian nhìn vào bảng thông báo ở trường học của con gái trên điện thoại di động, không bỏ lỡ từng giai đoạn trưởng thành của con mình.

Thỉnh thoảng, cũng thầm lo lắng chuyện khác, chẳng hạn như trường học có con lợn nào hay không, nhắm đến bắp cải ngọt ngào này.

Nhưng nói về lợn..

"Ôn Mặc chuyển tới Mẫn Xuyên, cũng ở lớp chuyên, con không có việc gì thì giờ tan học cách xa cậu ta ra một chút, tiểu tử thúi đó tâm không được tốt."

Nếu Ôn Mặc nghe thấy Kỷ Lang Thiên chửi bởi hắn ta như vậy, hắn có lẽ sẽ hung hăng ghi nhớ điều này ở trong lòng, khi tìm thấy cơ hội thích hợp trong tương lai, hắn sẽ cố gắng hết sức để trả đũa.

Kỷ Cửu thiếu chút nữa không thể cười được.

Từ khi học mẫu giáo, Kỷ Lang Thiên và Ôn Mặc rất không hòa hợp, hiện giờ đã lên cao trung, đã trở nên khó khăn hơn, hai người gặp nhau đều nói được vài câu.

Bất kể người lớn tuổi và trẻ em, cãi nhau với trẻ em cũng không ai nhường ai.

"Con hiểu rồi, ba ba, người yên tâm đi." Nhẹ nhàng dựa vào vai Kỷ Lang Thiên, cùng ông xem tin tức.

Yên tâm cái rắm!

Kỷ Lang Thiên vỗ lưng Kỷ Cửu trong lòng thầm than thở.

Tiểu tử thúi kia nghênh ngang bước vào nhà đã mấy ngày rồi, còn phải ở chỗ của Kỷ gia ăn vạ thêm một tuần nữa, làm sao mà ông có thể yên tâm cho được?

Nếu như Ôn Mặc không có tâm tư xấu, ông thà tin rằng heo nái có thể trèo cây!

* * *

Sau khi tắm xong, Kỷ Cửu lau khô tóc, nằm xuống giường, chuẩn bị tắt đèn đi ngủ.

Có thói quen thường lướt WeChat trước khi đi ngủ, bỗng nhiên phát hiện thấy có một lời mời kết bạn mới.

Tên WeChat: Abel, ảnh đại diện là một trái táo đỏ rực.

Kỷ Cửu tò mò mở ra xem, bên kia ghi chú ba chữ: Quý Anh Hiền.

Kỷ Cửu giật mình liếc nhìn thời gian, đã gửi đến gần mười giờ, Quý Anh Hiền vẫn chưa ngủ.

Kỷ Cửu nhanh chóng ấn chữ chấp nhận, bên kia có vẻ như đang chờ cô, lập tức gửi qua một tin nhắn mới.

Abel: Vẫn chưa ngủ?

Kỷ Cửu chọc bàn phím: Vẫn chưa, vừa mới tắm xong, chuẩn bị đi ngủ liền phát hiện anh trai nhỏ gửi lời mời kết bạn, làm em giật cả mình.

Tên WeChat của Kỷ Cửu rất đơn giản, tùy tay lấy con số "9", vì lười nên cô còn đặt ảnh đại diện của mình làm ảnh chụp màn hình, giống với con số đó.

9: Cười haha. Jpg

Abel: Quấy rầy em rồi, thật ngại quá.

9: Không, không, anh trai nhỏ tìm em có việc gì vậy?

Mặc dù Kỷ Cửu và Quý Anh Hiền đã lâu không ở bên nhau nhưng cô vẫn cảm thấy đây không phải là phong cách của anh ấy.

Anh ta là một quý ông có học thức, quấy rầy người khác nghỉ ngơi vào ban đêm là một trong những hành vi anh ta không thích nhất.

Dòng chữ "Đang nhập văn bản" được hiển thị rất lâu, một lúc lâu sau, một tin nhắn ngắn gọn được gửi lại.

Abel: Đại bạch thỏ rất ngon, cảm ơn.

Đôi mắt đang ngái ngủ của Kỷ Cửu bỗng trở nên tỉnh táo hơn, cô không ngờ rằng Quý Anh Hiền chỉ vì những lời này mà lại do dự rất lâu.

Cách một màn hình, cô cảm nhận được giọng điệu tha thiết và lòng biết ơn chân thành của anh, càng cảm thấy đau lòng hơn cho người anh hơn cô một hai tuổi này.

Cha không thương, mẹ chết trẻ, mẹ kế độc ác, em kế lòng dạ thâm sâu.

Nhiều bất hạnh rơi trên người anh, nhưng không đè bẹp được cuộc sống của anh.

Trong sâu thẳm trong trái tim anh, mảnh trời trong trẻo ấy vẫn luôn ở đó.

Trong lòng Kỷ Cửu đột nhiên dâng lên một cảm xúc, hít sâu một hơi rồi chậm rãi gõ: Anh trai nhỏ, anh nên cười nhiều một chút.

9: Thiên thần nhỏ tươi cười. Jpg

* * *

Mưa kéo dài hơn một tuần mới tạnh, khi ánh ban mai xuyên qua mây và chiếu xuống mặt đất, Kỷ Cửu đang đứng hướng dẫn cho các bạn học thể dục.

Mời vừa lên cao trung, các bạn học sinh mới của cao nhất sẽ không biết tập thể dục theo nhạc ở trong Mẫn Xuyên.

Việc này lẽ ra giáo viên dạy thể dục phải làm nhưng giáo viên dạy thể dục của lớp chuyên còn đi công tác, đi du học một tháng nên vắng mặt ở trường khá lâu.

Số lượng giáo viên Thể dục ở Mẫn Xuyên vốn dĩ rất ít, nên đã nghĩ đến việc sang năm tuyển thêm vài người, nhưng bây giờ việc học phải liên tiếp theo kịp chương trình, khiến phòng giáo vụ không thể xếp lớp.

Khúc Tình báo cáo vấn đề này với văn phòng hiệu trưởng, hiệu trưởng cân nhắc một lúc, ngay lập tức quyết định rằng các thành viên trong lớp trước tiên sẽ học hỏi từ các giáo viên khác, sau đó các thành viên trong ban ủy viên sẽ chịu trách nhiệm hướng dẫn cho các học sinh khác.

Lớp nhỏ chất lượng dạy tất nhiên học nhanh.

Tuy nhiên, trong hai ba tiết học, Kỷ Cửu và những người khác đã thuộc lòng toàn bộ các động tác thể dục.

Vì vậy, trong giờ học thể dục hôm nay, Khúc Tình đã yêu cầu ủy viên thể dục đưa cả lớp ra sân chơi và hướng dẫn theo từng đợt.

Mỗi ban ủy viên trong lớp phục trách hướng dẫn bảy tám người, tranh thủ để tất cả mọi người đều học được trong tuần này.

Việc lựa chọn đội nhỏ đã được Quan Lộ Lộ sắp xếp ngay tại chỗ.

Với tư cách là bạn cùng bàn kiêm bạn tốt, Quan Lộ Lộ chọn người trước, vứt cho Kỷ Cửu một cái ánh mắt vi diệu, sau đó phi thường thiện giả nhân ý mà..

Đưa Ôn Mặc cho cô.

Kỷ Cửu: "..."

Cảm ơn ngài nhiều nha (đập bàn)!

Trên vận động cỏ xanh mơn mởn, ánh mặt trời rơi xuống trên người những chàng trai cô gái, thật là ấm áp.

"Tiết thứ nhất là chạy bộ, rất đơn giản, tôi không hướng dẫn nữa, chúng ta trực tiếp từ tiết thứ hai dưỡi thân vận động rồi bắt đầu học." Kỷ Cửu chống đôi tay mạnh một cái, quay người đi: "Nào.. cùng tôi làm.. một hai ba bốn năm sáu bảy tám.. hai hai ba bốn năm sáu bảy tám.."

Kỷ Cửu hô khẩu hiệu rất chậm, nhưng biên độ dao động lại rất lớn, để cho người khác nhìn rõ, cô hô một nửa khẩu hiệu rồi quay lại mặt đối mặt làm cho họ xem.

Có lẽ trong mắt người khác, chuyện này không phải là chuyện lớn, nhưng Kỷ Cửu từ trong lòng nghĩ đến cảnh tượng này có chút xấu hổ.

Đặc biệt nhóm người này cơ bản đều là con trai.

Tuy nhiên, không có cách nào khác, nam sinh làm ban ủy viên tương đối ít, trong lớp thì nam sinh chiếm số nhiều.

Kỷ Cửu không trâu bắt chó đi cày, không thể không căn da đầu hướng dẫn.

Tuy nhiên, trong một nồi cháo tổng hội như vậy lại có một cây gậy thọc phân.

Kỷ Cửu nhìn người cao nhất ở hàng bên phải, động tác lười nhác, vẻ mặt bất cẩn, nhìn chằm chằm vào trận bóng.

Kỷ Cửu tức muốn hộc máu: "Lâm Hoành Nghĩa."

Lâm Hoành Nghĩa cười tủm tỉm quay đầu lại: "Cái gì?"

"Cậu có thể nghiêm túc học không?"

"Tôi đang học nghiêm túc!" Lâm Hoành Nghĩa bất cần đời nhếch môi, "Ai nha, Kỷ Cửu, cái này đơn giản như vậy, nhảy qua nhảy qua."

Nhảy qua cái đầu cậu!

Kỷ Cửu trừng mắt nhìn cậu ta: "Được rồi, những người khác dừng lại nghỉ ngơi trước, Lâm Hoành Nghĩa, cậu lại đây."

Cậu ta có chút không rõ, khóe miệng cười nhạt, chân dài đi đến trước mặt Kỷ Cửu.

Dựa vào chiều cao của mình, cậu ta chặn hết ánh sáng trên đầu Kỷ Cửu.

Một bóng đen che khuất tầm mắt, Kỷ Cửu bình tĩnh lùi lại hai bước, đối phó với một người như vậy, không thể cho cậu ta sắc mặt tốt được, cũng không thể tỏ ra nhút nhát, nếu không sẽ đưa mũi dùi vào mặt cậu ta, được một tấc lại muốn tiến một thước.

Sau khi lui về phía có ánh nắng mặt trời, Kỷ Cửu ra lệnh: "Cậu làm lại một lần cho tôi xem, nếu cậu làm tốt, tôi thay cậu một tiết."

Lâm Hoành Nghĩa nghĩ cô có thủ đoạn gì, hóa ra là để cho cậu ta thể hiện trước công chúng, liền tự tin thực hiện bốn phần bài tập kéo căng cơ.

Kỷ Cửu không chớp mắt, gắt gao nhìn chằm chằm động tác của cậu, chỉ cần có điểm bất thường trong người, lập tức đem cậu đi xử bắn.

Trực tiếp "bắn chết"!

Hai tay duỗi thẳng vừa đủ, biển độ không quá to hoặc quá nhỏ, đúng nhịp.

Các động tác gần như chuẩn.

Mặc dù Kỷ Cửu không thể hiểu nổi vẻ ngoài ngạo mạn nhất trời đất của Lâm Hoành Nghĩa này không quan tâm đến bất cứ thứ gì, nhưng cô phải thừa nhận rằng người này không chỉ thông minh đầu óc mà còn có học lực vào loại bậc nhất.

Lâm Hoành Nghĩa kêu xong nhịp cuối cùng, liền dừng lại, đứng yên chờ Kỷ Cửu nói, sẵn sàng đáp ứng yêu cầu tiếp theo của cô.

Kỷ Cửu sờ sờ cằm, im lặng nửa giây, xua tay nói: "Được rồi, cậu trở về đi, chúng ta tiếp tục làm động tác tiếp theo."

Cô là người giữ chữ tín, nói hướng dẫn tiết tiếp theo thì hướng dẫn tiết tiếp theo thôi.

Lần này đến lượt Lâm Hoành Nghĩa sửng sốt.

Cô cư nhiên buông tha cho cậu dễ dàng như vậy?

Thao tác này là không đúng a!

"Cậu.. không có việc gì muốn tôi làm?" Cậu bán tính bán nghi.

Kỷ Cửu bị hỏi một cách khó hiểu: "Muốn cậu làm gì? Đi đi đi, chạy nhanh rồi trở lại tại chỗ, tiết học này phải học xong trước tiết bốn, đừng trì hoãn thời gian."

Lâm Hoành Nghĩa bối rối bỏ đi.

Nói những ban ủy viên trong lớp thích làm khó người khác?

Hoàn toàn không có à nha! Ban ủy viên lớp này quả thật tốt.

Cô thậm chí còn không quan tâm đến sự khiêu khích của mình..

Sau đó nghĩ lại, này con mẹ nó Kỷ Cửu có bao nhiêu đại tâm? Một chút cũng không tức giận?

Kết thúc giờ học thể dục, nam sinh vào phòng thay quần áo, giờ học thể dục mặc quần áo thể thao chuyên dụng, sau khi tan giờ học, cần thay lại đồng phục học sinh của trường.

Lâm Hoành Nghĩa kéo khóa của áo khoác, bất ngờ có người vỗ vai cậu từ phía sau.

Trước khi Lâm Hoành Nghĩa quay đầu nhìn lại, người nọ đã đi tới trước mặt mình.

Có chút hơi lùn.

Bởi vì đầu tóc đen chỉ đến lông mày của cậu.

Lâm Hoành Nghĩa cúi đầu, khuôn mặt tuấn tú của Ôn Mặc đã lọt vào tầm mắt.

Khuôn mặt cười như không cười.

Trong lòng Lâm Hoành Nghĩa căng thẳng, yết hầu lăn lộn, nuốt nước miếng hỏi: "Có việc?"

"Không có việc gì." Ôn Mặc nhẹ giọng nói: "Chỉ là tới kéo con ngựa hoang trở về."

"?"
Bình Luận (0)
Comment