Cậu bé đắm chìm trong thế giới nhỏ của chính mình, liên tục lặp đi lặp lại lời bài hát này, ngay cả những người bên cạnh cũng không có phản ứng, giống như một con rối gỗ bị người khác giật dây, an an tĩnh tĩnh, không có bất kỳ cảm xúc nào.
Kỷ Cửu ở lại với cậu bé ấy trong chốc lát.
Cậu bé rốt cuộc cũng lúng túng hoàn thành nét chữ cuối cùng, rồi rũ mắt trầm tư một hồi lâu, sau đó mới ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy người tới, đồng tử đột nhiên co rút lại, thân thể run rẩy kịch liệt.
Kỷ Cửu có lẽ đã đoán được hoàn cảnh đặc biệt của cậu bé này, cúi đầu tìm trong túi quần, chỉ thấy một miếng sô cô la lúc sáng tùy tay lấy ở trên bàn.
Cô có lượng đường trong máu thấp và dễ bị chóng mặt sau khi chạy, vì vậy cô thỉnh thoảng mang theo một vài viên kẹo, một ít sôcôla trên người.
Không nghĩ tới, bây giờ vừa vặn có thể sử dụng.
Kỷ Cửu tận lực để giọng điệu chậm lại, vươn tay đưa viên sô cô la trong lòng bàn tay, cười nhẹ: "Em trai, em có muốn ăn sô cô la không?"
Cậu nhóc cơ hồ không nghĩ ngợi, lắc đầu, cái miệng nhỏ nhắn gắt gao nhấp nhấp.
Kỷ Cửu biết cậu bé vẫn chưa tin tưởng mình, cũng không vội vàng, vừa xé vỏ ngoài ra, vừa ngập ngừng hỏi: "Em trai, chị tên là Kỷ Cửu, em tên gì?"
Trường hợp của cậu bé này, Kỷ Cửu đã từng đọc một cuốn sách tâm lý về hội chứng cô độc giống giống với chứng tự kỷ, thường xuyên sẽ cảm thấy cô đơn và lạc lõng, khó thiết lập mối quan hệ bình thường với người khác hơn nữa hầu hết sự phát triển trí lực không được đồng đều.
Nhưng cậu bé vẫn chưa đạt đến mức độc nặng, lời nói và hành động vẫn bình thường, chỉ là tự kỷ nhẹ thôi, có thể chữa khỏi trong thời gian ngắn.
Kỷ Cửu đặt viên sô cô la đã bóc lên đùi cậu nhóc, theo dõi cảm xúc của cậu, thấy đôi mắt to tròn ngấn nước kia chớp chớp hai cái rồi bất giác nuốt nước bọt, trong lòng chợt có chút buồn cười.
Bắt sống một con mèo nhỏ tham ăn!
"Ăn đi, rất ngon đó nha."
Cậu bé nhìn chằm chằm vào viên sô cô la trong vài giây, móng vuốt nhỏ vươn về phía trước, biểu tình giãy giụa.
Kỷ Cửu kiên nhẫn đợi cậu nhóc giãy giụa xong.
Kết quả, chuẩn bị chạm vào, cậu bé thật nhanh rút tay về.
Quay đầu lại, nhút nhát sợ sệt nhìn Kỷ Cửu: "Mẹ nói với em rằng không được ăn bất cứ thứ gì người lạ cho."
Giọng nói rất êm tai, mềm mại nhẹ nhàng.
Kỷ Cửu ngạc nhiên.
Đứa trẻ này còn nhớ rõ mẹ mình?
Có nghĩa là đứa trẻ này vừa mới đến đây.
Liếc mắt đánh giá một cái thì thấy quần áo không được mới lắm nhưng gọn gàng sạch sẽ, không tẩy trắng bệch như những đứa trẻ khác.
Có thể thấy, trước khi đến cô nhi viện, cuộc sống của nhóc này cũng không kém.
Vậy thì tại sao..
Kỷ Cửu nhíu mày, khó hiểu.
Quay đầu nhìn về phía Ôn Mặc, phát hiện hắn cũng rất kinh ngạc, nhíu mày suy nghĩ.
Trong một lúc, bầu không khí đình trệ.
"Nặc Nặc, ăn đi, con không phải lúc nào cũng muốn ăn sô cô la sao?" Dì Nghiêm từ phía sau hai người đi tới, ngồi xổm xuống, trìu mến chạm vào đầu cậu bé.
Kỷ Cửu cảm thấy dưới thái độ dịu dàng này còn kèm theo chút đề phòng.
So với lúc Kỷ Cửu lần đầu tiên gặp mặt, cậu nhóc hình như tin tưởng dì Nghiêm hơn, trợn mắt liếc hai người xa lạ xung quanh, cuối cùng cầm viên sô cô la lên, nhấm nháp, thỉnh thoảng lộ ra hai cái răng nhỏ.
Đáng yêu vô cùng!
Trong vài phút tiếp theo, không ai trong ba người nói chuyện.
Sau khi cậu bé ăn xong miếng sô cô la cuối cùng, dì Nghiêm mỉm cười và hỏi: "Nặc Nặc, con có muốn ra ngoài chơi không?"
Nặc Nặc nhỏ giọng nói "Không muốn".
Dì Nghiêm cũng không ép cậu lần nữa: "Nặc Nặc còn muốn viết chữ không?"
"Con muốn vẽ."
Dì Nghiêm lại đưa cho cậu một viên phấn, Nặc Nặc vui vẻ nói cảm ơn, mỉm cười cầm lấy.
Có thể là bởi vì trước kia chỉ thấy cậu bé cứ vâng vâng dạ dạ, giờ phút này đột nhiên cười rộ lên, Kỷ Cửu bị cậu bé làm cho một phen kinh ngạc.
Ôi mẹ ơi!
Nặc Nặc cười lên giống như một thiên thần nhỏ!
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn với nụ cười rạng rỡ trông như một cục bột nếp!
Thật muốn nhào tới hôn má nhóc đó quá!
Sau khi lấy được viên phấn, Nặc Nặc lại đắm chìm trong thế giới nhỏ bé của mình, dường như cậu đã vạch ra ranh giới giữa mình và những người xung quanh, không đến để chọc tức họ cũng không cho phép họ làm phiền mình.
Tất cả một mình, an an tĩnh tĩnh.
Dì Nghiêm nhìn về phía Kỷ Cửu và Ôn Mặc ý bảo họ đi theo mình.
Kỷ Cửu cuối cùng cũng liếc nhìn cậu bé cô đơn, rồi đi theo dì Nghiêm vào phòng.
Trong phòng, viện trưởng Trần ngâm nga một bài hát mẫu giáo ru em bé rủ, thấy họ bước vào, ông làm động tác nhẹ nhàng đặt em bé vào một chiếc nôi bên cạnh.
Bước chân di chuyển của Kỷ Cửu nhỏ lại một chút, sợ rằng âm thanh lớn sẽ đánh thức đứa trẻ.
Cuối cùng viện trưởng cười nói: "Không sao, thằng bé không nghe thấy."
Không nghe thấy sao?
Bước chân dừng lại.
Viện trưởng chỉ vào tai mình và giải thích: "Thằng bé bẩm sinh đã không thể nghe được."
Viện trưởng nói một cách tế nhị, ngụ ý rằng đứa bé bị điếc bẩm sinh.
Kỷ Cửu có chút ngẩn ra, không biết nên nói cái gì, thật lâu sau mới cười nhẹ: "Con có thể nhìn đứa nhỏ không?"
Viện trưởng gật đầu.
Nhẹ nhàng đi lại gần, trong chiếc nôi đơn sơ, đứa trẻ vài tháng tuổi lặng lẽ nhắm mắt, những nắm tay mũm mĩm ngậm trong miệng.
Dường như trong mộng đã gặp phải chuyện đẹp đẽ, khóe mắt cong lên biểu lộ niềm vui, đứa nhỏ nép mình trong chăn bông khiến người ta động lòng.
Di Nghiêm đứng kế bên Kỷ Cửu, giúp đứa bé sửa góc chăn, trong mắt mỉm cười, xung quanh làn tràn hào quang tình thương của người mẹ: "Đứa nhỏ này được dì nhặt ở trên nền tuyết, có đáng yêu không?"
"Vâng, có thể thấy được, ngũ quan thật sự xinh đẹp."
Dì Nghiêm có lẽ đã coi đứa bé này như con ruột của mình, Kỷ Cửu nghĩ, dì ấy không thể giả vờ làm một người mẹ.
Trên đời này không có người mẹ nào lại không thích người khác khen ngợi con mình, khi Kỷ Cửu nói câu này, dì Nghiêm liền cong khóe miệng tự hào, dường như cảm thán: "Thật đáng tiếc."
Tất nhiên, Kỷ Cửu hiểu điều đáng tiếc đó là gì.
Tuy nhiên, dì ấy không chỉ ra điều đó, trong lòng đều hiểu rõ nhưng không nói ra.
Viện trưởng rót cho họ hai cốc nước đun sôi, mấy người đang đứng xung quanh ngồi xuống quanh ghế sô pha.
Kỷ Cửu thấy dì Nghiêm và viện trưởng ngồi xuống trước rồi sau đó cô mới ngồi xuống, trong mắt hai bên đều cất giấu một tình ý nhàn nhạt, nháy mắt như hiểu rõ tâm tư với nhau.
Uống một ngụm nước, yên lặng không lên tiếng.
Trong một thời gian dài, có người làm bạn bên cạnh sẽ không cảm thấy gian nan.
Một lúc sau.
Kỷ Cửu mới hỏi: "Viện trưởng Trần, con xin mạo muội hỏi một chút, Nặc Nặc.."
"Thằng bé tên là Hứa Nặc, nửa năm trước, cha mẹ ruột của thằng bé bị tai nạn giao thông nên qua đời, người thân khác đều có lòng lang dạ thú, chỉ muốn đoạt nhà ở, đuổi thằng bé đến cô nhi viện."
"Đây không phải là phạm pháp sao?" Cướp đoạt tài sản của cha mẹ người ta, còn đem đứa trẻ đuổi đi, loại người này nói rõ là muốn nếm thử cảm giác ngồi trong tù uống trà đây mà.
Viện trưởng thở dài: "Đúng là sau này họ cũng đến đón Nặc Nặc, nhưng trong lòng muốn bạo hành thằng bé, không cho ăn cơm. Họ thường nhốt thằng bé ở trong phòng một mình, lâu dần, thằng bé đói đến cả người chỉ có da bọc xương, té xỉu ở nhà, được đưa đến bệnh viện, cảnh sát thấy thằng bé đáng thương, liền hỏi có muốn đến cô nhi viện hay muốn tiếp tục sống ở nhà."
Đáp án rõ ràng.
Kỷ Cửu áp chế cơn tức giận trong lòng, hỏi câu hỏi quan trọng nhất: "Viện trưởng, con vừa thấy Nặc Nặc hình như nhóc có chứng tự kỷ?"
"Ừ". Đôi mắt của viện trưởng chứa đầy tang thương, "Chỉ là một đứa trẻ tám tuổi, tâm trí còn chưa trưởng thành đã bị đám súc sinh cầm thú nhốt trong phòng, trời tối thì rất sợ hãi, nhốt mười mấy ngày thậm chí cả nửa tháng trời làm sao thằng bé chịu nỗi."
Kỷ Cửu sinh ra một cảm giác bất lực.
Loại chuyện này tuy không phổ biến nhưng cũng không hiếm gặp. Thế giới quá rộng lớn, từng phút từng giây mọi chuyện đều có thể xảy ra, cô thì lòng có dư nhưng lực không đủ.
Ôn Mặc vỗ vỗ bờ vai của cô, âm thầm an ủi, ánh mắt Kỷ Cửu rơi vào trên bàn trà, có chút mất mác.
Khuôn mặt của Nặc Nặc lặp đi lặp lại trong tâm trí, hồi lâu, Ôn Mặc mới hỏi viện trưởng: "Nặc Nặc đã đi học?"
Giọng điệu khẳng định.
Có lời nhắc nhở này, Kỷ Cửu mới nhớ ra những chữ Nặc Nặc viết lúc nãy, tuy xiêu xiêu vẹo vẹo nhưng đều rất tinh tế, không có học thức thì không thể viết được.
Theo tuổi của Nặc Nặc, cậu bé có lẽ đang học tiểu học.
Kỷ Cửu nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn viện trưởng, quả nhiên viện trưởng gật đầu nói: "Thằng bé học lớp ba."
"Lớp ba?" Kỷ Cửu bắt lấy trọng điểm.
Nửa năm trước đã học lớp ba, vậy là năm tuổi đã lên tiểu học, nếu không chính là nhảy lớp.
Kỷ Cửu nghi vấn điều mà viện trưởng vừa nói, viện trưởng đáp: "Thằng bé đó rất thông minh, học hết lớp một đã nhảy thẳng lên lớp ba. Chỉ là quỹ của cô nhi viện có hạn, chúng tôi không đủ khả năng cho bọn nhỏ đi học."
Cô nhi viện hàng năm có thể duy trì cơ bản được cái ăn, cái mặc, cái ấm, đã tốn kém rất nhiều, thỉnh thoảng lại bị bệnh, bọn nhỏ phải đến bệnh viện khám bệnh uống thuốc, càng tốn kém hơn.
Viện trưởng đã từng nghĩ đến việc kêu gọi quyên góp từ trên internet nhưng không có giấy chứng nhận gây quỹ chính thức, số tiền quyên góp rải rác nhận được chỉ đủ mua một số nhu cầu thiết yếu hàng ngày, ưu tiên cái ăn cái mặc và sức khỏe trước.
Vị trí địa lý của Hi Quang rất hẻo lánh và thường ít người biết, ngoài ra, các trại trẻ mồ côi khác cũng tiến hành tuyên truyền trên mạng, càng làm cho Hi Quang bị xa lánh, khó khăn hơn.
Dưới sự vận động của dư luận, một lượng lớn ngân quỹ đổ vào các cô nhi viện nổi tiếng hơn, khiến người giàu ngày càng giàu và người nghèo ngày càng nghèo đi, xã hội trở nên phân hóa nghiêm trọng.
Nếu không gặp tai nạn đó, có lẽ Nặc Nặc vẫn đang học ở trường, hoàn thành tốt chặng đường học cấp một, cấp hai, cấp ba và đại học, trong tương lai có thể sẽ trở thành một nhân tài trong một lĩnh vực nào đó.
Tuy nhiên, mọi thứ đều thế sự vô thường, số phận của cậu đã có một bước ngoặt lớn khi cậu lên bảy, từ đó rơi địa ngục, do một số người thân tàn nhẫn, cuối cùng phải đến cô nhi viện.
Quay đầu dời tầm mắt về phía cửa sổ, mơ hồ dường như còn có thể nghe thấy cậu bé ngồi ở trên ghế nhỏ, thấp giọng lẩm bẩm: "Chợt lóe chợt lóe sáng lấp lánh, bầu trời đều là ngôi sao nhỏ.."
Cảnh xuân tươi đẹp như thế, trong lòng lại một mảnh lạnh lẽo.
Cô nghĩ mình không phải là người tốt, đôi khi có thể rất ích kỷ. Ở kiếp trước chỉ vì một công việc, che lại lương tâm của mình đi lục đục với người khác, đem những người đó chà đạp xuống dưới chân mình.
Nhưng trong cuộc sống này là cuộc sống ở trong cuốn sách, ông trời dường như đang bù đắp cho cô, cho cô có nhiều thứ mà trước đây không thể với tới như gia cảnh, ngoại hình và có lẽ còn có cả tình yêu.
Cô gần như quên mất quá khứ, cô gái đang khóc lóc đau lòng ngồi xổm bên vệ đường đối mặt với sự khó dễ của sếp; cô gái có thể tồn tại nửa tháng với một trăm tệ; cô gái được cho là không thể đi học được nữa và đang trốn trong chăn khóc đến thê lương.
Những khoảnh khắc đó, cô luôn nghĩ, nếu có ai đó giang tay ra giúp cô thì thật tuyệt vời, kéo cô ra khỏi vực sâu kinh khủng đó.
Thật không may..
Đều không có.
Nhưng hôm nay..
Chưa bao giờ cô lại có khát vọng mãnh liệt như vậy.
Giống như Phỉ Lực Khắc Tư gặp Bội Đức La ở trên chiến trường Trung Đông, đáy lòng có một cổ âm thanh hò hét.
Làm đi! Làm một người tốt có thể cứu giúp người khác cũng như cứu giúp chính bản thân của mình!
Trong giây lát.
Kỷ Cửu nhìn lại, nhàn nhạt nói: "Viện trưởng, đưa Nặc Nặc đến trường đi."
Tháng tư, gió xuân thổi qua sân nhỏ ngoại ô thành phố này, thổi bay mây mù, ánh mặt trời như bàn tay ấm áp, xoa xoa khắp người đến thoải mái.
* * *
Về đến nhà.
Trong phòng khách, mấy vị ca ca ngồi với nhau nói đùa.
Dư quang thoáng thấy em gái mình về nhà và tươi cười chào cô.
Kỷ Cửu vờ như có chuyện gì đó trong lòng, nói hai câu một cách ngắn ngủn rồi lao lên phòng trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người.
Vào cửa, không nói lời nào, bĩu môi mở két sắt ra. Trong đó có tất cả tiền mừng tuổi của Kỷ Cửu.
Trong những năm gần đây, ngoài việc mua quà cho bạn bè và gia đình, cũng như chi phí đi lại thường xuyên, cô còn siêng năng tiết kiệm rất nhiều tiền, đủ để mua một căn hộ ba phòng trong trung tâm thành phố.
Kỷ Cửu vừa đếm tiền của mình vừa mừng thầm, may mà sau khi xuyên không phát sinh thói quen tiêu tiền xa hoa, nếu không xảy ra chuyện gì, trở tay không kịp.
Đếm tiền quá nhập tâm, lỗ tai vô thức cô lập mọi âm thanh xung quanh, thậm chí còn không nghe thấy tiếng gõ cửa.
Đã đến giờ ăn tối, Kỷ Cẩn Ngôn muốn kêu em gái xuống dưới nhà ăn tối, nhưng gõ cửa một hồi lâu cũng không thấy ai lên tiếng.
Nhíu mày, hét lên một lần nữa đẩy cửa bước vào.
Sau khi bước vào phòng, Kỷ Cẩn Ngôn ngạc nhiên khi thấy một cái đầu đen đang ló ra bên cạnh chiếc giường, Tiểu Cửu đang làm gì vậy?
Sau đó, nhẹ nhàng bước đi qua, trong giây tiếp theo, đập vào mắt là những tờ tiền nằm rải rác khắp nơi, thỉnh thoảng có vài thẻ ngân hàng lẫn lộn trong đó.
Kỷ Cẩn Ngôn nheo mắt gọi: "Tiểu Cửu."
Kỷ Cửu giật mình, cả người run lên, quay lại thì thấy anh trai đang từ trên cao nhìn mình, líu lưỡi: "Anh.. sao anh vào mà không gõ cửa?"
"Có người tham lam mê đếm tiền, gõ cửa cũng không nghe thấy." Kỷ Cẩn Ngôn bình tĩnh nói.
Kỷ Cửu xấu hổ gãi đầu.
Kỷ Cẩn Ngôn hỏi: "Nhiều tiền như vậy em tính làm gì?"
Biết đó là Kỷ Cẩn Ngôn, Kỷ Cửu thở dài, xoay người tiếp tục sắp xếp lại những tờ tiền, thản nhiên trả lời: "Em định đưa một đứa trẻ đi học."
"Đi học dùng nhiều tiền như vậy?"
Tất nhiên là sẽ không, nhưng cô vẫn muốn sửa lại cô nhi viện một chút. Cô nhi viện đã bị xuống cấp, lâu ngày dài tháng nứt nẻ một số chỗ, nếu không sửa, một ngày nào đó nó sẽ sập.
"Làm việc tốt."
Kỷ Cẩn Ngôn im lặng một lúc, là anh ruột, hắn tự nhiên hiểu em gái mình, những năm trước, cô đã nhận tiền Tết và giấu rất kỹ, nhưng nếu hôm nay lấy tiền ra có tâm trạng vui vẻ như vậy, hẳn là có chuyện gấp.
Nhưng một đứa trẻ vị thành niên, với một số tiền lớn như vậy, e rằng không thích hợp.
"Tiền này của em, người khác cũng không dám nhờ em làm việc thiện."
Kỷ Cửu kêu "À" một tiếng, do dự một chút, nói thật: "Chính là em muốn sửa chữa phòng cho một đứa trẻ trong cô nhi viện, còn muốn đưa tiểu thiên tài đi học."
Kỷ Cẩn Ngôn vẻ mặt ôn hòa nói, nhớ tới chiều nay cô tham gia buổi từ thiện, trong lòng biết: "Em còn chưa thành niên, cô nhi viện cũng không dám nhận số tiền lớn như vậy."
"Phải làm sao bây giờ?" Kỷ Cửu có chút khó xử, Ôn Mặc cũng chuyển cho cô một khoản tiền, lúc này còn đang ở trong thẻ ngân hàng, cô định ngày mai sẽ chuyển khoản cho viện trưởng, nhưng lại quên mất rằng cô vẫn là vị thành niên.
Mẹ nó!
Xem ra phải trả lại tiền cho Ôn Mặc.
Thấy cô bực bội, Kỷ Cẩn Ngôn cười thầm: "Có số điện thoại của cô nhi viện không?"
"Dạ có."
Trước khi đi, cô còn đặc biệt lưu lại số của viện trưởng.
Kỷ đại cao trầm ngâm nói: "Lát nữa chúng ta sẽ bàn bạc với cha xem có thể lập quỹ từ thiện được không, em bỏ tiền vào đó cho cô nhi viện."
Buổi tối, Kỷ Cửu nằm trên giường nhắn tin cho Ôn Mặc, nói ngày mai có khả năng sẽ trả tiền lại cho hắn.
Ôn Mặc hỏi tại sao.
Kỷ Cửu một năm một người đáp: Tớ là trẻ vị thành niên, papa tớ đã đồng ý thành lập một quỹ từ thiện, nhưng sẽ mất một thời gian. Chán nản. Jpg
Một lát sau.
Bên kia trả lời: Không sao, không cần trả lại.
Kỷ Cửu dừng đầu ngón tay, gõ:
Rùa con: Cậu không sợ tớ tiêu hết sao?
Sau một vài giây.
Big Boss: Không sao, có thể tiêu, thiên kinh địa nghĩa. *
*Thiên kinh địa nghĩa: Điều hiển nhiên, lý lẽ chính đáng.Kỷ Cửu: "..."
Woa!
Ôn đại gia!
À mà, bốn chữ cuối có phải dùng sai chỗ hay không?