Phúc Hắc Cũng Phải Biết Cách

Chương 15

Bê một nồi mì ăn liền, Diệp Vũ ngồi một mình trên bàn ăn.

Quả nhiên kết hôn hay không kết hôn cũng như nhau. Ngày hôm đó thiếu tá làm điểm tâm xong, kết quả chưa kịp ăn một miếng liền vội vã trở về đơn vị.

Nhìn chữ ‘hỉ’ đỏ thắm trên tường trong phòng, có lúc thậm chí cô còn cảm thấy không thật.

Ăn được hơn một nửa, điện thoại trên bàn vang lên.

“Alo, ai vậy?”

“Diệp Vũ, là mẹ.”

“Mẹ, có chuyện gì vậy ạ?” Bà bà gọi điện thoại, đây là lần đầu tiên sau khi bọn họ kết hôn, Diệp Vũ lập tức nắm chặt dây.

“Sắp hết năm, đến thành phố XX với chúng ta.”

Từ lúc bắt đầu nhận giấy chứng nhận, thời giand để thở cũng không có, cộng thêm việc cô đối với quan niệm thời gian rất mơ hồ, cho nên suýt chút nữa đã quên tết Âm lịch sắp đến. Nhưng vấn đề đi lại đúng là một vấn đề làm người ta đau đầu, “Mẹ, vé mùa này rất khó mua.”

“Con không cần phải lo lắng, một lát có người của tiểu khu đến, con ra ngoài kí nhận là được.”

“Vậy được, con biết rồi.” Suy nghĩ một chút, Diệp Vũ nhịn không được bổ sung thêm một câu, “Vậy Tết đến Tiêu Triệt có được nghỉ phép về nhà không ạ?”

“Không quan tâm đến nó, trong lòng nó đâu có chỗ cho chúng ta. Nó hoàn toàn vứt bỏ ba mẹ sang một bên, chúng ta cũng không cần quan tâm đến nó.”

Vừa nghe đây chính là nói dỗi, chỉ là trong lòng cô sao thoải mái như vậy? Diệp Vũ cảm giác mình thật xấu xa.

“Mẹ, đừng như vậy, không cần giận anh ấy, không đáng.”

“Nhận được đồ thì sớm lên đường, trên đường đi nhớ cẩn thận, không cần gấp gáp, an toàn là trên hết.”

“Vâng.” Vì sao cô nghe không rõ lắm, chỉ là không cần gấp lắm.

Sau khi kết thúc trò chuyện, cô vội vàng ăn xong mì ăn liền, sau đó đi rửa mặt thay quần áo.

Hơn nửa tiếng sau, bảo vệ chung vư gọi điện thoại tới, có người tìm cô.

Diệp Vũ cho là bà bà bảo người đưa vé xe tới cho cô, kết quả là cô sai rồi.

Ba mẹ chồng trực tiếp đưa cô một chiếc xe!

Cũng may, không phải là kiểu xe đặc biệt, vẫn là kiểu tương đối đại chúng. Với kiến thức nông cạn của cô về xe hơi, cũng đừng mong cô biết đây là nhãn hiệu gì.

Người đàn ông trung niên lái xe tới, giới thiệu qua tính năng của chiếc xe, sau đó theo cô thử xe trên đường, cuối cùng cũng rời đi.

Diệp Vũ lái xe đỗ ở bãi đỗ xe, sau đó lên lầu về nhà.

Năm đó cô học lái xe là bởi vì cậu Cả cảnh sát giao thông dã man đàn áp cô đi học, cần phải kiên trì dáng vẻ phong thái chị Cả, làm tấm gương sáng cho những em nhỏ phía sau học tập.

Cho tới hôm nay cô vẫn cảm thấy người trong nhà đúng là không thể nói lý, chỉ là khi cô bị bọn họ chèn ép hằng năm thành thói quen, cô cảm thấy bản thân không đối nghịch ở tuổi thanh xuân thì cực kỳ nuối tiếc.

Nếu không, thế nào cũng nên giày vò bọn họ một chút mới cảm thấy công bằng.

Là trưởng tôn Diệp gia và Giang gia, cô cảm thấy áp lực khủng khiếp. Trời mới biết làm tấm gương cho lũ quỷ nhỏ kia khổ cực nhường nào.

Nhiều tai nạn của cô như những vở hài kịch bay miết cùng năm tháng, tựa như chim nhỏ một đi không trở lại, thật là đào hố chôn mình.

Chỉ là có bỏ ra mới có đáp lại, nếu không, hiện tại kỹ thuật lái xe cuối cùng cũng có đất dụng võ rồi, vì dụ như hiện tại cũng chỉ là có xe trước tiên rồi.

Hà…!

Vốn là muốn trốn tránh mẹ bức hôn, kết quả cảm giác ngực lại còn nhảy vào hố lửa lớn hơn. Tiêu gia không thể nói không được, nhưng chính là khiến cô cảm thấy rất bối rối.

Diệp Vũ thay quần áo ở nhà, định đi ngủ bù, ngủ dậy sẽ thu dọn hành lý lên đường làm con dâu hiếu thuận.

Choáng, vợ quân nhân chính là lấy về hiếu kính ba mẹ đúng không?

Ngày hôm sau, Diệp Vũ hiếm lắm mới dậy sớm, sau đó bắt đầu dọn dẹp hành lý. Lần này cô mang thêm nhiều đồ hơn, dù sao cô cũng có xe.

Sau khi lái xe ra khỏi chung cư, Diệp Vũ nghĩ đến thủ trưởng quân đội nào đó, quay đầu xe vào siêu thị mua một vài thứ, sau đó lái xe đến trụ sở quân đội.

Ông Tiếu nhìn thấy cháu dâu ngoại vô cùng hứng khởi.

Nhìn ông vui mừng như vậy, Diệp Vũ cũng rất bối rối. Cô cảm thấy mình tặng ông nội món quà năm mới, cảm giác ba mẹ chồng bên kia sẽ không thích hợp.

Nhưng con dâu mới vào cửa đầu năm, nói trắng ra thì cô vào cửa nhà chồng còn chưa được hai mươi ngày. Ngày đầu tiên năm mới theo lý mà nói thì đúng là nên về nhà chồng.

“Ông ngoại, ba mẹ gọi cháu về đón năm mới, hôm nay cháu tới chúc mừng năm mới ông ngoại trước. Mấy hôm nữa cháu đến đón Tết nguyên tiêu với ông.”

Ông Tiếu cười gật đầu, “Được, ông ngoại chờ cháu đến đón Tết nguyên tiêu.”

Đúng là ông lão sáng suốt, Diệp Vũ dùng sức gật đầu, “Vâng, cháu sẽ cố gắng đến sớm.”

“Trên đường nhớ lái xe cẩn thận.”

“Vâng.”

“Chậm một chút cũng không sao, đừng vội.”

“Vâng ạ.”

“…”

Ông Tiếu không yên lòng, dặn dò đủ thứ.

Diệp Vũ chủ yếu gật đầu, đồng ý đủ thứ.

Sau khi ăn cơm trưa ở trụ sở quân đội xong, Diệp Vũ lên đường về nhà chồng đón năm mới.

Đường mùa xuân không yên ắng, mọi người ra ngoài đều vui vẻ, bước chân vội vã.

Kĩ thuật lái xe của Diệp Vũ rất đạt tiêu chuẩn, không phải ba cô ở nhà lúc nào cũng xách cô đi làm tài xế miễn phí lúc 5: 00 thì kĩ thuật đâu được thành thục như vậy.

Mặc dù Diệp Vũ lái xe không mệt, nhưng cô vẫn sùng bái một nguyên tắc – an toàn là trên hết!

Cho nên, đi đường cao tốc vốn là nhiều lắm thì cũng một ngày rưỡi là có thể đến nhà ba mẹ chồng, bất ngờ bị cô đi đủ ba ngày, vừa kịp trước ngày 30.

Sau khi ra khỏi đường cao tốc, theo hướng dẫn của bà bà đại nhân, dựa vào GPS chỉ dẫn, Diệp Vũ thuận lợi tìm được một khu biệt thự sang trọng.

Nhìn vào đúng là phòng ốc hạng sang dành cho người có tiền!

Trong lòng Diệp Vũ yên lặng nhưng trong lòng đang vô cùng sửng sốt. giờ phút này cô muốn cuộc sống có thể trở về như trước kia, cô không chơi trò này với Tiêu Triệt nữa không được sao? Có phải rất áp lực không?

“Lão gia, phu nhân, thiếu phu nhân tới.”

Nghe một chút, mày nghĩ một chút, cỡ tư bản chủ nghĩa, cô đang ở thế giới cảnh sát lại chạy về phía viên đạn bọc đường tư bản chủ nghĩa.

“Tiểu Vũ, nhanh vào, cứ như về nhà, tiểu Trương đi rót ly trà sữa cho thiếu phu nhân giữ ấm cơ thể.”

“Con chào ba mẹ.”

“Đừng căng thẳng, đây là nhà mình, trên đường lái xe có ổn không?”

“Tốt lắm, lần đầu con lái xe xa nhà, cho nên hơi chậm, nếu không con đã sớm đến rồi.”

“Không sao, không sao, an toàn là trên hết.”

Ba Tiêu nghe mẹ chồng nàng dâu nói với nhau mấy câu mới thong thả chen vào một câu, “Xe kia lái có thuận tay không?”

“Thuận tay lắm ạ.” Diệp Vũ thuận miệng trả lời, còn đặc biệt thuận miệng bại lộ sự ngu ngốc của mình, “chỉ là, nó thuộc hãng nào vậy ạ?”

Mẹ Tiêu cười, bà đúng là càng ngày càng thích nàng dâu này, hoạt bát sáng sủa lại vui tính, nhất là kết hợp với bề ngoài dịu dàng càng tăng thêm hiệu quả khôi hài.

Ba Tiêu cười nói: “Audi A6, chọn một kiểu xe đại chúng cho con, không có nhãn hiệu.”

“Vâng, đầu năm nay làm người phải khiêm tốn,” Diệp Vũ nghiêm túc đồng ý, “Thật ra thì, mua một cái QQ cho con là được, mua Audi cho con có chút lãng phí.”

Mẹ Tiêu nói: “Xe này tính an toàn rất cao, như thế chúng ta mới yên tâm.”

“Phải để ba mẹ lo lắng rồi.” Diệp Vũ cảm giác nhiều năm làm thân cải xanh rốt cuộc cũng biến thành cải trắng quý giá, Thái hậu lão đầu nhà mình đúng là có mắt không thấy kim cương ngọc diệp.

“Gả cho Tiêu Triệt đúng là uất ức con rồi.” mẹ Tiêu cảm khái nói.

“Mẹ, ngàn vạn lần đừng nói như vậy, những người biết con đều nói con lừa gạt Tiêu Triệt, cũng may là quân hôn, nếu không còn bảo con chỉ bị chơi đùa thôi.”

“Đứa nhỏ này, sao có thể tự hạ thấp mình như vậy.”

“Không phải, con tự biết mình biết ta, cho nên thấy ba mẹ tốt với con, con liền thấy rất tự ti.”

“Đừng tự ti, con gả vào nhà ta thì Tiêu Triệt phải là đứa tự ti mới đúng.” Mẹ Tiêu không nguyên tắc một lòng tin tưởng con dâu.

Diệp Vũ lập tức không phân biệt tốt xấu bày tỏ, “Thật ra thì con chỉ tự ti đối với bậc bề trên như ba mẹ, đối với Tiêu Triệt con đặc biệt dùng bạo lực kích động. Chỉ tiếc là con với anh ấy không cùng một cấp bậc, không thể tùy tiện nhe nanh.”

“Nó có thể khiếm khuyết như vậy sao?” mẹ Tiêu hứng thú.

“Aii, mẹ không biết đâu, lúc đầu…” Diệp Vũ lập tức nhanh nhảu mồm mép kể lể, thuật lại một lần nữa quá trình gặp nhau quen biết đầy cẩu huyết của hai người, cuối cùng bày tỏ, “Sự thực giáo dục chúng ta, không nên dính vào chuyện nhỏ, lúc liên quan đến vấn đề lớn thì nguyên tắc chính là tuyệt đối không thể nhượng bộ.”

Mẹ Tiêu gật đầu đồng ý, “Không sao,” dừng một chút nói, “Chỉ là, nếu con thật sự không nhượng bộ thì hiện tại mẹ không có nàng dâu vừa ý như vậy rồi.” Đối với việc con trai bất lương lừa gạt con dâu, bảo người mẹ như bà che giấu, bà cảm thấy con trai đúng là đáng đánh đòn, suýt chút nữa năm mới này không thể cùng đón năm mới với con dâu rồi.

Cuối cùng Diệp Vũ cũng uống cạn sạch chén trà sữa, cảm thấy trong lòng ấm áp.

“Bảo dì Lý làm một ít đồ ăn cho con lót dạ, tối chúng ta ra ngoài ăn.”

“Vâng.”

Sau đó Diệp Vũ ăn một tô mì, rồi về phòng Tiêu Triệt bây giờ cũng là phòng của cô và Tiêu Triệt ngủ một giấc.

Chờ khi tiểu Trương gọi cô dậy đã là gần sáu giờ.

Đi xuống lầu, liền nhìn thấy bà bà đang lựa chọn lễ phục trong phòng khách.

Cô đi đến, bà bà cầm lễ phục ướm trên người cô, cuối cùng chọn một áo choàng màu ngà voi làm phụ kiện hợp với cô.

“Cái này được, rất có phong cách.”

Chính là không kiên nhẫn thêm, muốn Diệp Vũ chọn, cô khẳng định chọn lễ phục màu đen, không cần quá chú ý.

Chỉ là, lễ phục này khiến cô có dự cảm không tốt, coi như người một nhà ra ngoài ăn bữa cơm, dù cho ăn cơm Tây cũng không cần phải mặc lễ phục buổi tối nghiêm túc như vậy chứ?

Cô luôn có cảm giác muốn rơi hố!

“Đi, thay vào, chúng ta ra ngoài ăn cơm.”

“Vâng.” Diệp Vũ mặt dù đang lẩm bẩm trong lòng, nhưng cũng không dám nói ra ngoài miệng, không thể làm gì khác ngoài cầm lễ phục về phòng thay.

Chẳng qua, ánh mắt bà bà đúng là quá độc, lễ phục cực kỳ vừa vặn, cũng rất phù hợp.

Mẹ Tiêu làm cho mái tóc dài xõa vai của Diệp Vũ thành một búi tóc đơn giản, lập tức phối hợp hoàn mỹ với bộ lễ phục này.

Đây mới thực sự là phu nhân thượng lưu, không cần thợ trang điểm cũng có thể giúp mình đạt đến trình độ cao quý phong nhã như vậy.

Diệp Vũ dường như có một ánh mắt nhìn khác đối với bà bà.

Phu nhân quý phái, trước kia chỉ có thể tưởng tượng qua phim ảnh và truyền hình, bây giờ đang sống sờ sờ trước mắt, quá kích động!

Cô quyết định, đi gần bà bà, ở gần một chút quan sát cuộc sống xã hội thượng lưu, vơ vét tư liệu sống để sáng tác.
Bình Luận (0)
Comment