Phúc Hắc Cũng Phải Biết Cách

Chương 22

Cuộc sống thành phố về đêm muôn màu muôn vẻ, cho dù Diệp Vũ ‘trạch’ nhưng vẫn là một người bình thường, cũng sẽ muốn buông thả mình ở một quầy rượu, kiếm cho mình một chút tư liệu cuộc sống.

“Nơi này là nơi săn bắt tốt nhất.”

Vương Thiến đã uống say, mí mắt chỉ còn một nửa cười như không cười liếc qua chỗ ánh đèn mờ.

“Cậu có chừng mực chút đi, không chịu yêu, còn giả bộ là phụ nữ không được như ý cái nỗi gì?”

“Hôm nay chị mời khách, cậu khách khí một chút.”

“Được, bỏ tiền chính là ông chủ, ngài cứ tùy ý, lời cảnh báo trước mặt, một lát nữa uống nhiều nếu có người đàn ông nào dẫn cậu đi tớ sẽ chỉ thờ ơ cho qua.”

“Ác ý đứng xem trò vui là không có đạo đức, cậu không thể làm xấu hổ nền giáo dục của Đảng nhiều năm như vậy.”

“Vì thế cho nên tớ mới không đầu quân cho Đảng đấy thôi.”

“Thay mặt dì và Đảng khinh thường cậu.”

“Khinh thường cũng không thể làm tớ thiếu một cọng tóc, tùy cậu thôi.”

Vương Thiến mạnh mẽ đổ hai ly Margaret (rượu vang được sản xuất ở vùng Margaret, bang Tây Úc, Úc), giọng điệu oán trách, “Khó khăn lắm mới được tớ mời, hai người kia sao có thể không nể mặt, tới trễ như vậy.”

“Có lẽ họ cảm thấy kết thúc luôn gặt hái được những thứ hoa lệ, chờ tới lúc cậu bị người khác mạnh mẽ dẫn đi sẽ xuất hiện đúng lúc.” Diệp Vũ bịa chuyện.

“MD, tớ biết ngay, chỉ cần chúng ta không ở đây, cái người này miệng chó vĩnh viễn không thể khạc ra được ngà voi...”

“Cậu khạc một chiếc ngà voi cho tớ xem xem.” Diệp Vũ cười hì hì đưa cái ly về phía người đang tới.

Bạch Tinh Oánh vẻ mặt khinh bỉ nhìn cái ly trong tay cô, vô cùng đáng xấu hổ nói: “Mỗi lần nhìn cậu cầm nước uống giả danh rượu mạnh, chị vô cùng nhàm chán.”

Trình Lam gật đầu, “Vô cùng nhàm chán.”

Bạch Tinh Oánh ngồi vào bên người cô, nắm tay cô, uống cạn ly nước trong tay cô, “MD, lại là rượu!”

Vương Thiến ha ha cười xấu xa, “Hai người bọn tớ đánh cuộc lâu như vậy, rốt cuộc cậu cũng bị lừa.”

“Ai thắng?” Bạch Tinh Oánh rất có hứng thú với kết quả.

Trình Lam ở một bên xen vào, “Vậy còn hữu dụng, cậu xem Diệp Vũ cười đến mức này thì đích thực là cậu ấy.”

Bạch Tinh Oánh một tay bóp cổ Diệp Vũ, nghiến răng nói: “Không phải là cậu chưa bao giờ uống rượu sao?”

“Tớ không uống, không uống thì không thể cầm nó làm mồi nhử sao?”

“Đầu óc cậu có vấn đề mới nói đạo lý với cậu ấy. Cậu ấy há mồm còn thiếu đăng kí bản quyền miệng rồi.” Trình Lam thoải mái tựa vào ghế salon hé miệng.

Bạch Tinh Oánh dùng sức siết chặt cổ Diệp Vũ một cái rồi mới phẫn nộ buông cô ra, “Cậu gần đây quá nhiều hoa đào nở, còn dám đến bar rêu rao như vậy, thật sự là muốn trèo tường khiêu chiến với ranh giới cuối cùng của pháp luật sao?”

“Cuộc sống của chị quá yên lặng, phải tìm cho cuộc sống một vài thú vui để tiếp thêm sức mạnh chứ sao.”

“Biến, đừng giả trang đức hạnh của một cô gái, cậu đã là phụ nữ đã lập gia đình rồi, sớm có khoảng cách với thanh niên rồi.”

“Nói vậy cậu cũng có quan hệ như thanh niên sao?” Diệp Vũ châm chọc.

“Cậu đúng thật là chịu đựng khảo nghiệm năng lực tâm lý của người thân giải phóng quân rồi.”

“Ăn cây củ cải mặn mà quan tâm hời hợt.”

“Cậu nói xem có phải học trưởng Tưởng đã bị nha đầu này đầu độc rồi hay không, rõ ràng cũng biết cô ấy là hoa đã có chủ mà vẫn ân cần quyến rũ như thế.” Bạch Tinh Oánh diễn đạt đầy đủ nghi ngờ của mình.

Vương Thiến vỗ vai Diệp Vũ, cười nói: “Đó là bởi vì học trưởng của chúng ta tin tưởng ‘chỉ cần vung cuốc, không góc tường nào không ngã’.”

Trình Lam tổng kết: “Đầu năm nay món cải trắng đều cho heo đùn rồi.”

“Người bị tấn công chính là người ngây thơ nhất.” Diệp Vũ không biết xấu hổ.

“Nói thật, rốt cuộc bây giờ tâm trạng Diệp Vũ cậu như thế nào?”

Diệp Vũ nháy mắt đi nháy mắt lại, than thở, “Dùng một câu thơ để bày tỏ, đó chính là ‘hận bất tương phùng vị giá thời, hoàn quân minh châu lệ song thùy’.” (dựa theo khúc ngâm ‘tiết phụ ngâm’ – Trương Tịch thời Đường – ý của Diệp Vũ là hận không thể gặp nhau lúc cô chưa chồng, bây giờ chỉ có thể bỏ qua - ẩn ý là cô có chồng rồi, không màng đến việc có người theo đuổi.”

Ba người cùng xoa xoa những chỗ nổi da gà trên cánh tay, trăm miệng một lời “phi” một cái.

“Cậu chính là một người viết quá nhiều nhân vật tiểu thuyết không thể rút lui.”

“Lời nói buồn nôn như vậy cậu cứ tự nhiên mà dùng trên người mình.”

“Coi như ở trong phòng nhưng cũng không thể bảo đảm Thiên Lôi không thể bổ đầu cậu đâu, cẩn thận ngẩng đầu ba thước đều có người.”

“Phục vụ các cậu khó khăn như vậy à? Các cậu nói cảm tưởng, tớ nói rồi, không ngại các cậu nói đông nói tây, phụ nữ quá bắt bẻ rất dễ trở thành đấu sĩ tàn dư.”

“Chị có chủ rồi.” Ba người đồng thanh nói.

“Đầu năm nay ra đường là ly hôn, giấy chứng nhận cũng chỉ là chơi đùa.”

“Cậu đúng là không ở yên trong nhà.”

“Chị ‘trạch’ ở nhà không phải các cậu cố sống cố chết kéo tớ ra ngoài hòa nhập xã hội sao? Sao cuối cùng lại học công phu trả đũa với Nhị sư huynh như vậy?”

“Để cho cậu hòa nhập xã hội chứ không cho cậu bắt bẻ ba quan.”

“Tư tưởng giác ngộ của chị mạnh hơn các cậu nhiều.”

“Cắt.”

“A, đó không phải là cô gái khổ cực sao?” Diệp Vũ dường như phát hiện ra một vùng đất mới.

“Ai?”

“Dường như là thanh mai trúc mã của vị kia nhà tớ.”

“Rốt cuộc cũng có kẻ xuất hiện bình định lập lại trật tự rồi, thì ra cậu đang diễn phần của nhân vật hy sinh nữ phụ.” Vương Thiến nhạo báng.

“Cô gái này xem quá nhiều phim thần tượng đã thấy rất cực khổ rồi, cũng giống cậu xem tớ là nhân vật phụ chồng tớ dùng làm bia đỡ đạn.”

“Ơ, đã nghênh đấu một mình?” Bạch Tinh Oánh lập tức hưng phấn.

“Lực chiến đấu quá thấp, chị cũng không có ý muốn khinh dễ cô gái nhỏ.”

“Thôi đi, cậu cũng có lúc không biết xấu hổ sao?”

“Chị là một người rất hoàn hảo...”

“Ọe...”

“Lại nôn nghén.”

Ba người đồng loạt nhìn về phía cô gái trẻ.

“Hình như cô gái kia gặp phải phiền phức.”

“Chị thật không muốn nói nét mặt của cậu chính là cười trên nỗi đau khổ của người khác.” Diệp Vũ tiếp tục châm chọc.

“Chị cười trên nỗi đau khổ của người khác thì thế nào? Chị tự hào, chị kiêu ngạo.” Vương Thiến cũng không biết xấu hổ, ngược lại còn cho rằng rất vinh hạnh.

“Năm đó tư tưởng phẩm hạnh làm sao đạt được tiêu chuẩn?”

“Sao chép của thầy.”

“Phục.”

“Cậu kích động cô ta như thế nào, thấy cô ta mượn rượu giải sầu, đừng nói với chị là không liên quan đến cậu.” Bạch Tinh Oánh trực tiếp loại bỏ ý tưởng cố gắng thái bình giả tạo.

“Tớ không để cho cô ta ảo tưởng quá nhiều tình tiết phim tình cảm, nói cho cô ta biết cuộc sống không có nhiều tình tiết đau khổ như vậy.”

“Nhưng trong cuộc sống đâu đâu cũng có tình tiết Thiên Lôi rất cẩu huyết.”

“Chị cũng không phải là mẹ cô ta, còn phải nói với cô ta triết lý sinh tồn sao?”

“Nhìn phong cách hành sự của cậu rất giống nữ phụ độc ác, sao lại không thấy chút công lý của nhân vật chính đâu?” Vương Thiến rất không hiểu.

“Vẻ đẹp nội tâm có hiểu hay không? Chị có nội hàm lắm.”

Ba người cùng yên lặng nghiêng đầu, họ có thể nói họ không biết người này không?

“Nhanh, hai cô gái kia thật sự bị người ta kéo đi.”

“Bây giờ trái tim của mỗi đứa trẻ đều như thủy tinh, vừa đụng liền vỡ thành mảnh vụn, một mảnh vụn đi học bị người ta mua say, sau đó tan nát cõi lòng mất trinh, quả thực là một vở kịch luân lý thành phố hiện đại.”

“Điều này chứng minh giáo dục tất sụp đổ.”

“MD, các cậu có thể có một chút thục nữ không, dùng sức lớn như vậy đẩy tớ hại tớ thiếu chút nữa là ngã xuống.” Diệp Vũ bị đẩy lảo đảo mới miễn cưỡng đứng vững, không nhịn được trừng mắt với ba người kia.

“Ơ, cô gái trẻ thật sự có tài.” Cặp mắt Bạch Tinh Oánh sáng lên, đứng lên bò trên vai Diệp Vũ vây xem trò vui.

“Người ta là sinh viên nghiêm túc học trường quân đội.” Diệp Vũ dự đoán.

“Oa, quan Nhị đại? Hồng Tam đại? Hay là phú Nhị đại?” (quan nhị đại: thế hệ con nhà quan, hồng tam đại: con cháu Cách mạng , phú nhị đại: thế hệ con nhà giàu thứ hai)

“Dù sao cũng chỉ là của cha mẹ.” Vương Thiến tổng kết.

Lúc này cô gái trẻ kia đã nói, “Các người có biết ba tôi là ai không, dám đánh tôi”. Hiển nhiên là kiểu ‘Cha tôi là Lý Cương (ám chỉ người nhà của quan chức chính phủ dựa hơi làm càn, bắt nguồn từ vụ việc vào 10/2010 Lý Khởi Minh, con trai phó cục trưởng Cục Công an khu Bắc TP Bảo Định - Hà Bắc lái xe trong tình trạng say rượu đâm chết một sinh viên, không những không nhận lỗi mà còn gào thét ‘Có giỏi thì kiện tao đi, cha tao là Lý Cương đấy’)

“Cha cô ta là Lý Cương à?” Bạch Tinh Oánh ghé miệng vào tai Diệp Vũ nói nhỏ.

“Tớ thật cũng không biết.”

“Cô gái này ra đời chưa lâu, con đường mở cửa tiệm này ai không có bối cảnh.”

“Vậy cũng ngăn không được kẻ không biết người biết ta, không chừng tối nay mấy anh em đụng phải tường rồi.”

“Nghĩ có anh hùng cứu mỹ nhân không? Sợ cô gái trẻ này cũng suy sụp rồi.”

“Đầu năm nay thiếu nhất chính là anh hùng.”

“Cái đó.... ai vậy, sao có thể nhìn mà không đến giúp tôi?”

“Bệnh công chúa!” các cô đều nhìn thấy ba chữ cực to ở trong mắt đối phương.

Diệp Vũ chỉ chỉ mình, mặt ngây ngô nói: “Tiểu bạch hoa như tôi sao có thể giúp được cô, tôi sợ người đứng sau của cô.”

Tiểu bạch hoa giống như người tới pha rượu, lại còn đứng gần vây xem đánh nhau sao? Thảo luận nhiệt tình cùng đám bạn?

Khách xung quanh rối rít châm chọc trong lòng.

“Cô không giúp tôi, lúc về tôi sẽ nói cho Tiêu ca biết cô thấy chết không cứu.”

Diệp Vũ cảm thấy bệnh công chúa này nhất định phải trị!

“Người anh em, không muốn gây phiền phức thì chuồn đi, cảnh sát 110 cũng đã gọi, đại khái cũng sắp đến rồi.” Diệp Vũ rất tốt bụng lắc lư điện thoại trong tay.

“Xen vào việc của người khác, tiện...”

Đuôi lông mày Diệp Vũ nhếch lên, muốn cười không cười phe phẩy cái ly đế cao, “Thay chị thăm hỏi mẹ cậu, không khéo bà cũng là phụ nữ.”

“Người anh em, làm loạn nơi nào cũng phải nhìn xem nơi đó có phù hợp hay không?” Quầy rượu rốt cuộc cũng có người ra mặt.

Người nọ đằng đằng sát khí, đi theo bên cạnh cũng là hai kẻ phong cách trẻ và nguy hiểm.

Anh ra ngoài dẹp loạn, vừa dịp liếc nhìn Diệp Vũ khí thế hung hãn, sau đó hai mắt bỗng dưng trợn to, giọng nói có chút rung động, “Là cô, các cô.”

Diệp Vũ mờ mịt.

Vẫn là Trình Lam vô cùng sáng suốt nghĩ tới, “A, năm đó trên đường đánh cướp...” cuộc sống khắp nơi đều là cẩu huyết.

Người nọ dùng sức vỗ lên vai người gây chuyện, trở thành một người từng trải ý vị sâu xa nói với hắn, “Nhanh nói xin lỗi với chị này, anh lấy nhân cách bảo đảm, một chữ phía sau chú em còn chưa nói ra thật ra rất may mắn.”

“...” Đây là thần phát triển sao?

“Thế mà cô cũng biết những tên côn đồ này?” Cô gái trẻ nọ cảm thấy tam quan đều bị phá hỏng rồi.

“Người quen cũng có thể kiện cô tội phỉ báng, huống chi chúng ta không quen.” Diệp Vũ cảm giác đẳng cấp của bản thân bị cô gái trẻ này kéo xuống, rất không thoải mái.

“Chị, các chị uống tùy ý, hôm nay tiểu đệ bao.”

Vương Thiến bỗng nhiên sáng mắt, “Ai ôi, thật ngại quá, đúng là người nhà!” Quay đầu liền nói với người pha rượu, “Cho chị thêm mấy ly XO.”

“...”

Diệp Vũ ra vẻ của một chị cả, đi tới bên cạnh cô gái, sờ sờ đầu cô, vô cùng hiện lành lương thiện nói: “Cô bé, đừng học người ta mượn rượu giải sầu, giải sầu cũng đừng dùng rượu trình diễn ở những nơi cẩu huyết như vậy, chi phí cho tình một đêm thực ra rất cao.”

Cô gái trẻ đẩy móng vuốt cô ra, buồn bực nói: “Tôi không phải cô bé, tôi trưởng thành rồi.”

“Cho nên cô mới tìm tới tình một đêm?” Diệp Vũ bừng tỉnh hiểu ra.

Cô gái suýt chút nữa ho ra ngụm máu.

Vương Thiến uốn éo đi tới sau lưng Bạch Tinh Oánh, trong đầu vừa buồn bực vừa vui vẻ, lúc Diệp Vũ ngây ngô mới khiến cho người ta sụp đổ.

“Lúc về tôi sẽ nói cho ông Tiếu, cô không phải là người tốt.”

“Người tốt sống không lâu, tôi vẫn thích theo đuổi trường thọ.” Diệp Vũ biện bạch.

Cô gái kia nhất thời đỏ mặt, kéo bạn mình ra khỏi quầy rượu.

Trình Lam nằm trên lưng Vương Thiến cười: “Tớ thích nhất dáng vẻ Diệp Vũ nghiêm túc chơi trò lừa bịp, quả thật đủ loại phá hủy tam quan.”

Diệp Vũ cũng đỏ mặt, bạn bè chính là bạn xấu.

Mấy người đàn ông quấy rối cô gái trẻ ở quầy rượu bị mời ra ngoài, mọi người tiếp tục đủ hạnh phúc.

Bống người tiếp tục trở lại chỗ mình uống rượu, có người thanh toán, tiêu chí đặt ra chính là đã nghiền.

“Diệp Vũ, cô ta trở về sẽ tố cáo cậu, cậu lo lắng không?

“Lo lắng cọng lông, chị cũng là con cháu cách mạng.”

“Cậu coi chừng nhà chồng hiểm độc.”

“Tớ thật sự rất trông chờ cô ta có thể suy diễn ra tình tiết vở kịch, tình tiết tiểu thuyết bây giờ rất sáo mòn cần phải có điểm mới, tụ họp gia đình mới là vương đạo.”

“Thì ra là cậu đang tìm tình tiết vở kịch trên người cô gái kia ở nhà chồng sao?”

“Nếu không cậu cho rằng tớ sao lại đi khiêu khích cô ta, tớ lại không biết cô ta. Hằng năm vị kia nhà tớ đều không có nhà, cô ta muốn nhúng tay vào cũng phải có điều kiện tiên quyết cho cô ta vào chứ...”

“TMD, cậu như vậy sao chưa bị Tổ quốc dung hòa, quá đặc biệt hủy tam quan rồi.”

“Cậu cũng chưa bị công kích, làm sao tớ có thể được che chắn, chị em tốt tuy hai mà một.”

“Biến, vị chua.”

“Chớ khinh thường, nói không chừng người này vui mừng phát hiện lỡ mang thai...”

“...”

Cái gì cũng không nói, trực tiếp đánh đập.
Bình Luận (0)
Comment