Phúc Hắc Lão Công, Sủng Nghiện!

Chương 13

Editor: Alissa.

"Chị..."

Sắc mặt Tô Như Nguyệt nhất thời cứng ngắt, tuy chính mình yêu thầm Cố Dĩ Trạch là thật, đào góc tường nhà chị ta cũng đúng nhưng khi bị Tô Vãn nói thẳng ra vậy cô ta có điểm không chịu đựng nổi.

Nhưng rất nhanh ả ta lại kìm nén lại được, mang theo khiêu khích hất cầm: "Chị, chị đừng nói dối, ngày hôm đó người đàn ông kia không phải Cố Dĩ Trạch?"

"Cô nói đúng, đúng như những gì cô thấy đấy."

Tô Vãn nâng một tay nâng niu mái tóc của mình, tay khác chóng lên cửa, biểu tình mỉa mai hỏi lại, "Nói như vậy, cô chính mình thừa nhận ngày đó đã đem tôi đưa đi khách sạn, còn tìm hai người đàn ông lưu manh muốn làm nhục tôi, tất cả là do cô bày ra?"

"Tất nhiên là không phải, em biết chị đang nói dối, chuyện kia do chị bịa ra."

Tô Như Nguyệt phản bác lại, từ trong túi lấy ra một cái USB nắm trên tay quơ quơ: "Chị, chị hẳn là biết trong khách sạn có camera, đây là em cố ý đi đến khách sạn kia lấy, bên trong thấy chị bị một người đàn ông mang đi, từ thân hình nhìn dễ dàng biết đó không phải anh Dĩ Trạch."

Tô Vãn âm trầm, lạnh lùng, không lên tiếng.

Tô Như Nguyệt lại cười: "Chị nói xem nếu cái này bố mà biết hay Cố gia trông thấy, bọn họ có còn cho chị với Cố Dĩ Trạch lấy nhau?"

Tô Vãn nhìn cô ta.

Cô cái gì cũng không nói nhìn ả ta chằm chằm, đại khái là một phút.

"Chị như vậy nhìn tôi làm cái gì?"

Tô Như Nguyệt bị loại ánh mắt đó nhìn đến có chút khó chịu, nhếch khoé môi châm biếng lên tiếng, "Chị, chị cũng đừng trách tôi, tôi cũng chỉ là người em tốt thôi, không thể trơ mắt nhìn chị cùng đám người đó lêu lổng, phải hiểu, không sớm hay muộn em cũng phải nói với bố."

"Vậy cô tốt nhất nhanh đi tố cáo đi." Tô Vãn một chút cũng không dao động, đưa tay đóng cửa lại.

Cô tự nhiên sẽ không ngốc nghếch mà đi tin cô ta nói mấy chuyện ma quỷ.

Tô Như Nguyệt nếu thực sự có bằng chứng trong tay đã sớm cầm đi đưa cho Tô Kiến Nam cùng mấy vị trưởng bối của Cố Gia, đem ra dư luận gây nhốn nháo rồi, không đâu lại đi tìm cô trước?

Tám chín phần là muốn gạt cô.

Nói xong câu đó cô tự nhiên phất tay đuổi người, đóng cửa lại.

Rầm!

Tô Như Nguyệt vội vàng lùi về sau mấy bước, nhìn cánh cửa đóng kín, hung hăng cắn chặt răng.

Cô ta hiện tại quả thật không có cái gì gọi là bằng chứng có thể chứng minh ngày đó ở trong khách sạn tột cùng là xảy ra chuyện gì, camera theo dõi của khách sạn cô xác thực đã đến tìm nhưng có người lại nhanh hơn cô một bước cầm đi rồi.

Cô không thể tra hỏi được thân phận của người kia vì thế trực tiếp đến tìm Tô Vãn tính kế lên đầu cô ta, vẫn luôn cảm thấy buổi tối đó nhất định có chuyện gì đã xảy ra, nếu không sao lại chột dạ hủy đi chứng cứ.

Cũng bởi vì chuyện này, cô liền nghĩ có thể dùng nó doạ tiện nhân kia một chút, thậm chí máy ghi âm cũng đã mang lên theo lại không nghĩ lại mất mặt thế này, cái gì cũng không ghi lại được.

"Ban đầu còn tưởng là con thỏ nhỏ, Tô Vãn xem ra tôi đã xem nhẹ cô rồi."

Tô Như Nguyệt nhìn cánh cửa đóng chặt cười lạnh, "Chờ xem đi, Dĩ Trạch nhất định sẽ là của tôi, tất cả mọi thứ của cô đều thuộc về tôi."

Cách một tầng cửa phòng, Tô Vãn lúc này đang dựa người vào tường xuất thần.

Cô biết rõ, Tô Như Nguyệt sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này.

Quan hệ của cô với Cố Dĩ Trạch sớm hay muộn cũng có ngày bị bại lộ, nên tìm cách giải quyết trước nếu không Tô Kiến Nam cùng Cố gia bên kia sẽ liên hôn thành công, nhất định sẽ đổi cô đi lấy lợi ích.

- -------------

Bình Luận (0)
Comment